Ngày hôm sau, hoàng đế truyền triệu Cố Ngôn Tích tiến cung, còn đặc biệt phân phó mang theo tân "Vương phi", Hoàn Ý Như bất đắc dĩ đi theo lên đường.
Dọc theo đường đi, Cố Ngôn Tích nói hoàng đế là nhị ca của hắn, lúc trước bốn hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cùng hắn ở chung cũng không hòa hợp, chỉ phải ủy khuất nàng giả làm Vương phi, tận lực ở hoàng cung thận trọng từ lời nói đến hành động.
Hoàn Ý Như không khỏi kinh ngạc, nếu hai người quan hệ như thế, vì sao hoàng đế lại quan tâm việc hắn cưới vương phi.
Hoàng cung quỳnh hoa ngọc điện, đêm đó mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan. Hoàn Ý Như đi theo Cố Ngôn Tích, ngồi trên chỗ ngồi của vương hầu.
Trên long ỷ tọa bắc triều nam chính là đương kim thiên tử Sùng Võ Đế, tướng mạo hắn cùng Cố Ngôn Tích có vài phần giống nhau, mặt mày hoàng thượng tà nịnh âm trầm, hướng phía Cố Ngôn Tích quét mắt qua, lại dời ánh mắt về phía Hoàn Ý Như, trên dưới băn khoăn nhìn nàng.
Ánh mắt kia giống như lột trần quần áo của nữ nhân, không che dấu dục vọng trần trụi, khiến nàng nổi tầng tầng da gà.
Sùng Võ Đế cười nói: "Tứ hoàng đệ ngươi nhiều năm qua chưa cưới vợ, còn tưởng rằng ngươi thanh tâm quả dục, hóa ra là thích non trẻ, mỹ nhân này nhìn như chỉ có mười sáu, có thể làm nữ nhi của ngươi."
Sắc mặt Cố Ngôn Tích cũng không khác thường: "Ý Như là nữ nhân duy nhất của ta trong cuộc đời này, tuổi tác không phải chướng ngại của chúng ta."
Nói lời này xong hắn nắm chặt tay Hoàn Ý Như, nhìn về phía nàng ánh mắt ôn nhu lưu luyến.
Hoàn Ý Như thầm nghĩ hắn muốn diễn kịch cho hoàng đế xem, mỉm cười mà nhìn thẳng hắn.
"Hoàng mầm rau xanh ăn nhiều vô vị, Hoàng Thượng người nói có phải hay không?"
Nói chuyện chính là người ngồi bên cạnh Hoàng đế, nữ tử minh diễm ướt át tuyệt sắc, khoác vân bào dệt kim, phấn hoàng mạt ngực buống xuống, rãnh sâu của bộ ngực sữa như ẩn như hiện.
Theo như lời Cố Ngôn Tích, đây là mỹ nhân Cao Lệ quốc tiến dâng, cũng là Quý phi Hồng Nghiên Hi hiện giờ hoàng đế sủng ái nhất, trăm ngàn sủng ái dồn tại một thân.
"Ái phi nói rất đúng." Sùng Võ Đế thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàn Ý Như, gợi lên cằm của Hồng Nghiên Hi, một tay kia duỗi vào trong ngực nàng ta, cũng không màng người khác ở đây.
Hồng Nghiên Hi rên rỉ một tiếng, nũng nịu dựa vào khuỷu tay hắn.
Dạ dày Hoàn Ý Như nổi lên một trận ghê tởm, nghiêng đầu không muốn nhìn cảnh này.
"Tứ hoàng đệ, có sự việc hiếm lạ muốn nói cho ngươi." Sùng Võ Đế đùa bỡn bộ ngực sữa của Quý Phi, ngữ điệu hưng phấn nói, "Ngươi nhưng tin tưởng vào trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh?"
Cố Ngôn Tích nhăn mày lại, lắc đầu nói: "Loại sự tình này chỉ tồn tại trong truyền thuyết."
"Cũng không phải, hôm nay để ngươi thấy một người tài ba dị sĩ, đảm bảo ngươi sẽ tin những lời ta nói." Sùng Võ Đế cười ha ha, hướng thái giám vỗ vỗ tay, "Còn không mau gọi người vào đây."
"Cho mời quốc sư tiến điện..."
Thanh âm thái giám tiêm tế kêu to, quanh quẩn trong quỳnh hoa ngọc điện. Đột nhiên mọi thanh âm đều im bặt, trong giây lát tiếng rung chuông mờ mịt từ xa tới gần.
Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, một cỗ âm phong thổi tới, dập tắt ánh nến trong điện. Một đám hắc y nhân buông đầu xuống, phiêu phiêu hốt hốt đi tới, mỗi người đều cầm theo một cái đèn lồng, u ám như ma trơi chiếu sáng lên đại điện đen nhánh.
Mấy chục hắc y nhân vây quanh một bóng dáng thon dài nhanh nhẹn đi tới.
Trường bào tuyết trắng kéo trên mặt đất, tóc đen được búi lại bằng ngọc trâm, dáng người tựa như quỳnh chi ngọc thụ. U quang ở trên người hắn, nổi lên nhàn nhạt ngân quang, mang một bộ mặt nạ màu trắng, nhìn qua còn tưởng rằng không có khuôn mặt, giống như quỷ lại tựa như thần.
Hơi thở phảng phất chung quanh bị giam cầm, Hoàn Ý Như dường như dừng lại hô hấp nhìn chằm chằm người nọ.
Là...Là hắn sao...
Sùng Võ Đế kích động nói: "Quốc sư mau làm giống như lần trước, biểu diễn khởi tử hồi sinh chi thuật."
Cách một lớp mặt nạ, hắn nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp như mất tiếng: "Ta cần một khối tử thi."
Sùng Võ Đế thúc giục nói: "Nhanh ra ngoài tìm cho quốc sư một cỗ thi thể."
"KHông cần phiền toái như thế, ngay trong điện này cũng có thứ Hoàng Thượng cần."
Sùng Võ Đế ha ha cười nói: "Đúng vậy, giết một người sống còn không phải có sẵn thi thể sao?"
Mọi người nghe thấy đoạn đối thoại như vậy đều sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Quốc sư trầm giọng nói: "Người sống này để ta tự mình chọn."
Sùng Võ Đế xua tay tỏ vẻ không sao cả: "Được được, tùy ý quốc sư ngươi."
Trong lúc mọi ngươi ngưng thần, quốc sư nầng vạt áo như mây lên, lộ ra một ngón tay ngọc.
Mà phương hướng ngón tay kia chỉ vào, đúng là vị trí của Hoàn Ý Như...
Dọc theo đường đi, Cố Ngôn Tích nói hoàng đế là nhị ca của hắn, lúc trước bốn hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cùng hắn ở chung cũng không hòa hợp, chỉ phải ủy khuất nàng giả làm Vương phi, tận lực ở hoàng cung thận trọng từ lời nói đến hành động.
Hoàn Ý Như không khỏi kinh ngạc, nếu hai người quan hệ như thế, vì sao hoàng đế lại quan tâm việc hắn cưới vương phi.
Hoàng cung quỳnh hoa ngọc điện, đêm đó mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan. Hoàn Ý Như đi theo Cố Ngôn Tích, ngồi trên chỗ ngồi của vương hầu.
Trên long ỷ tọa bắc triều nam chính là đương kim thiên tử Sùng Võ Đế, tướng mạo hắn cùng Cố Ngôn Tích có vài phần giống nhau, mặt mày hoàng thượng tà nịnh âm trầm, hướng phía Cố Ngôn Tích quét mắt qua, lại dời ánh mắt về phía Hoàn Ý Như, trên dưới băn khoăn nhìn nàng.
Ánh mắt kia giống như lột trần quần áo của nữ nhân, không che dấu dục vọng trần trụi, khiến nàng nổi tầng tầng da gà.
Sùng Võ Đế cười nói: "Tứ hoàng đệ ngươi nhiều năm qua chưa cưới vợ, còn tưởng rằng ngươi thanh tâm quả dục, hóa ra là thích non trẻ, mỹ nhân này nhìn như chỉ có mười sáu, có thể làm nữ nhi của ngươi."
Sắc mặt Cố Ngôn Tích cũng không khác thường: "Ý Như là nữ nhân duy nhất của ta trong cuộc đời này, tuổi tác không phải chướng ngại của chúng ta."
Nói lời này xong hắn nắm chặt tay Hoàn Ý Như, nhìn về phía nàng ánh mắt ôn nhu lưu luyến.
Hoàn Ý Như thầm nghĩ hắn muốn diễn kịch cho hoàng đế xem, mỉm cười mà nhìn thẳng hắn.
"Hoàng mầm rau xanh ăn nhiều vô vị, Hoàng Thượng người nói có phải hay không?"
Nói chuyện chính là người ngồi bên cạnh Hoàng đế, nữ tử minh diễm ướt át tuyệt sắc, khoác vân bào dệt kim, phấn hoàng mạt ngực buống xuống, rãnh sâu của bộ ngực sữa như ẩn như hiện.
Theo như lời Cố Ngôn Tích, đây là mỹ nhân Cao Lệ quốc tiến dâng, cũng là Quý phi Hồng Nghiên Hi hiện giờ hoàng đế sủng ái nhất, trăm ngàn sủng ái dồn tại một thân.
"Ái phi nói rất đúng." Sùng Võ Đế thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàn Ý Như, gợi lên cằm của Hồng Nghiên Hi, một tay kia duỗi vào trong ngực nàng ta, cũng không màng người khác ở đây.
Hồng Nghiên Hi rên rỉ một tiếng, nũng nịu dựa vào khuỷu tay hắn.
Dạ dày Hoàn Ý Như nổi lên một trận ghê tởm, nghiêng đầu không muốn nhìn cảnh này.
"Tứ hoàng đệ, có sự việc hiếm lạ muốn nói cho ngươi." Sùng Võ Đế đùa bỡn bộ ngực sữa của Quý Phi, ngữ điệu hưng phấn nói, "Ngươi nhưng tin tưởng vào trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh?"
Cố Ngôn Tích nhăn mày lại, lắc đầu nói: "Loại sự tình này chỉ tồn tại trong truyền thuyết."
"Cũng không phải, hôm nay để ngươi thấy một người tài ba dị sĩ, đảm bảo ngươi sẽ tin những lời ta nói." Sùng Võ Đế cười ha ha, hướng thái giám vỗ vỗ tay, "Còn không mau gọi người vào đây."
"Cho mời quốc sư tiến điện..."
Thanh âm thái giám tiêm tế kêu to, quanh quẩn trong quỳnh hoa ngọc điện. Đột nhiên mọi thanh âm đều im bặt, trong giây lát tiếng rung chuông mờ mịt từ xa tới gần.
Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, một cỗ âm phong thổi tới, dập tắt ánh nến trong điện. Một đám hắc y nhân buông đầu xuống, phiêu phiêu hốt hốt đi tới, mỗi người đều cầm theo một cái đèn lồng, u ám như ma trơi chiếu sáng lên đại điện đen nhánh.
Mấy chục hắc y nhân vây quanh một bóng dáng thon dài nhanh nhẹn đi tới.
Trường bào tuyết trắng kéo trên mặt đất, tóc đen được búi lại bằng ngọc trâm, dáng người tựa như quỳnh chi ngọc thụ. U quang ở trên người hắn, nổi lên nhàn nhạt ngân quang, mang một bộ mặt nạ màu trắng, nhìn qua còn tưởng rằng không có khuôn mặt, giống như quỷ lại tựa như thần.
Hơi thở phảng phất chung quanh bị giam cầm, Hoàn Ý Như dường như dừng lại hô hấp nhìn chằm chằm người nọ.
Là...Là hắn sao...
Sùng Võ Đế kích động nói: "Quốc sư mau làm giống như lần trước, biểu diễn khởi tử hồi sinh chi thuật."
Cách một lớp mặt nạ, hắn nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp như mất tiếng: "Ta cần một khối tử thi."
Sùng Võ Đế thúc giục nói: "Nhanh ra ngoài tìm cho quốc sư một cỗ thi thể."
"KHông cần phiền toái như thế, ngay trong điện này cũng có thứ Hoàng Thượng cần."
Sùng Võ Đế ha ha cười nói: "Đúng vậy, giết một người sống còn không phải có sẵn thi thể sao?"
Mọi người nghe thấy đoạn đối thoại như vậy đều sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Quốc sư trầm giọng nói: "Người sống này để ta tự mình chọn."
Sùng Võ Đế xua tay tỏ vẻ không sao cả: "Được được, tùy ý quốc sư ngươi."
Trong lúc mọi ngươi ngưng thần, quốc sư nầng vạt áo như mây lên, lộ ra một ngón tay ngọc.
Mà phương hướng ngón tay kia chỉ vào, đúng là vị trí của Hoàn Ý Như...
Danh sách chương