Ngự Cảnh Đế không biết xuất phát từ nguyên nhân gì lại từ chối Ngọc Vô hà bái kiến. Ngọc Vô Hà chỉ có thể để lại hai con rối, kêu Từ công công mang theo lời nhắn rồi trở về.
Sau thời gian một nén nhang, Từ công công truyền ý của Ngự Cảnh Đế là muốn gặp sư phó khéo tay làm ra con rối kia.
Hoàng lệnh như núi nói một không nói hai, Hoàn Ý Như hỏa tốc bị mang vào hoàng cung, khi nhìn thấy Ngọc Vô Hà vẫn còn mờ mịt.
Ngọc Vô Hà cầm lấy tay nàng, thấp giọng dặn dò nói: "Đợi lát nữa thấy phụ hoàng ta không cần khẩn trương, nói cho ông ấy tình hình thực tế là được."
Hoàn Ý Như gật gật đầu, cười cười: "Không cần lo lắng cho ta."
Từ công công bị cảnh ngọt ngào này làm cho chói mắt, ho nhẹ một tiếng đánh gãy đối thoại của hai người: "Đừng để thánh thượng đợi lâu, cô nương nhanh chóng tiến vào đi."
"Ta ở bên ngoài chờ nàng." Ngọc Vô Hà hôn hôn nàng bàn tay nàng rồi mới chậm rãi buông ra, ánh mắt không nghiêng không lệch chăm chú nhìn nàng đi vào Dục thục điện.
Dục thục điện xưa này là nơi hoàng đế một mình gặp mặt đại thần, loại nữ tử bình dân như Hoàn Ý Như tiến điện thật là hiếm thấy, nô tài đi ngang qua đều trộm đánh giá nàng.
Rèm châu bạch ngọc treo ở điêu trụ đem sau điện vây lại, bên trong có một bóng người mặc hoàng bào ngồi ngay ngắn, trên đầu mang tử kim quan chạm rỗng vấn tóc, khuôn mặt vuông vức góc cạnh rõ ràng. Tuy là hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng một thân long bào khoác ở trên dáng người cường tráng, càng thêm rõ vẻ long chương phượng tư.
Ngự Cảnh Đế nghe được tiếng bước chân phía trước, mi dài hơi nhếch, châm chước mà liếc nhìn Hoàn Ý Như: "Nữ tử nhu nhược này chính là con rối sư?"
Hoàn Ý Như quỳ xuống hành lễ, cất cao giọng nói: "Đúng là thảo dân."
Ngự Cảnh Đế từ án thư nhặt lên một con rối hỏi có phải nàng làm hay không, Hoàn Ý Như thực cầu thị thừa nhận, mà chỉ vào một con rối khác mặc long bào, nàng lại liên tục lắc đầu.
"Ngươi có chứng cứ gì chứng mình con rối kia không phải ngươi làm?"
"Bởi vì ta không có làm ra con rối xấu như vậy."
Lời nói của Hoàn Ý Như có chút ủy khuất, giống như vũ nhục tôn nghiêm của một con rối sư xuất sắc, loại biệt nữu nhỏ này lại chọc cười Ngự Cảnh Đế.
"Ha ha, nha đàu nhà ngươi thật có điểm ý tứ, trẫm rất thích thủ nghệ của ngươi, hôm nay gọi ngươi tới chính là muốn ngươi tạo cho trẫm một con rối."
Ngự Cảnh Đế vẫy vẫy ống tay áo ý bảo những nô tài ở đó lui ra, đỡ ghế dựa đứng lên, bước đi có chút tập tễnh đi đến giá sách mở ra một cái khóa chìm, từ bên trong lấy ra một hộp gấm.
Bên trong hộp gấm có một cuộn tranh, hắn thật cẩn thận mở ra, ánh mắt lưu luyến thật sâu, lại đi đến bên người Hoàn Ý Như: "Ngươi có thể làm ra con rối giống người trong này hay không?"
Hoàn Ý Như ngẩng đầu nhìn bức họa cuộn tròn, nhất thời trố mắt không có lên tiếng.
Trang giấy trong bức họa cuộn tròn có chút ố vàng, chứng minh bức họa này đã có từ rất lâu. Cảnh tượng bên trong là bên dòng suối nhỏ cánh hoa hạnh bay tán loạn, một thiếu nữ tuyệt sắc con eo liễu gội mái tóc đen, nhất cử nhất động được họa vô cùng sinh động, giống như cây lược gỗ trong tay nàng ngay sau đó đem chải đến đuôi tóc.
Mà điều khiến Hoàn Ý Như khiếp sợ chính là tướng mạo của thiếu nữ có bảy tám phần tương tự Ngọc Vô Hà.
Nàng nhớ lại mười sáu năm sau, hầu gia phu nhân cũng từng lấy ra một bức họa cuộn tròn, muốn chính mình làm một việc tương tự. Tuy rằng Hoàn Ý Như thành công làm được, đem con rối Ngọc Vô Hà sáng tạo ra, làm cho tâm nguyện của hầu gia phu nhân khi còn trẻ được viên mãn nhưng cuối cùng hồn phách của nàng ta lại bị cắn nuốt, kết cục thi thể bị chế thành con rối.
Cho dù hồn phách Ngọc Vô Hà vẫn là giống nhau, nhưng về mặt ý nghĩa hắn cũng đã khác biệt.
"Hoàng Thượng, người thật sự muốn tạo ra con rối giống nàng như đúc sao?" Hoàn Ý Như lặp lại ý hắn nói hỏi.
Ngự Cảnh Đế coi như trân bảo thu hồi bức họa cuộn tròn, đầy mặt sát khí hỏi: "Đúng vậy, ngươi có thể làm được không?"
Hoàn Ý Như lắc đầu: "Xin lỗi, thảo dân không làm được."
Ngự Cảnh Đế siết chặt nắm tay, niết đến mức khanh khách rung động: "Quả nhiên, lại là một phế vật vô dụng."
"Hoàng Thượng, không phải là ta không có năng lực, mà là muốn làm được giống như đúc là hoàn toàn không có khả năng, Nếu con rối giống thiếu nữ trong bức họa như đúc nhưng nàng lại cũng không phải là người Hoàng Thương muốn."
Ngự Cảnh Đế nghe xong lời nàng nói phụt cười ra tiếng, nhưng hốc mắt hắn lại ướt át, suy sụp mà ngồi trở lại trên ghế dựa: "Ngươi cũng là tới trách ta sao, thật là..."
Hoàn Ý Như cúi đầu nói: "Thảo dân không dám."
"Nghe nói ngươi cùng Hoài Cẩn quan hệ không cạn, cũng nên đoán ra thân phận của nàng đi?"
"Thảo dân chỉ liếc bức họa một cái, trở về liền quên."
Ngự Cảnh Đế hừ nhẹ một tiếng: "Còn có điểm thông minh, nếu ngươi xem qua liền quên, vậy chuyện xưa trong bức họa kia ngươi nghe một chút, nghe xong thì cũng quên đi..."
Sau thời gian một nén nhang, Từ công công truyền ý của Ngự Cảnh Đế là muốn gặp sư phó khéo tay làm ra con rối kia.
Hoàng lệnh như núi nói một không nói hai, Hoàn Ý Như hỏa tốc bị mang vào hoàng cung, khi nhìn thấy Ngọc Vô Hà vẫn còn mờ mịt.
Ngọc Vô Hà cầm lấy tay nàng, thấp giọng dặn dò nói: "Đợi lát nữa thấy phụ hoàng ta không cần khẩn trương, nói cho ông ấy tình hình thực tế là được."
Hoàn Ý Như gật gật đầu, cười cười: "Không cần lo lắng cho ta."
Từ công công bị cảnh ngọt ngào này làm cho chói mắt, ho nhẹ một tiếng đánh gãy đối thoại của hai người: "Đừng để thánh thượng đợi lâu, cô nương nhanh chóng tiến vào đi."
"Ta ở bên ngoài chờ nàng." Ngọc Vô Hà hôn hôn nàng bàn tay nàng rồi mới chậm rãi buông ra, ánh mắt không nghiêng không lệch chăm chú nhìn nàng đi vào Dục thục điện.
Dục thục điện xưa này là nơi hoàng đế một mình gặp mặt đại thần, loại nữ tử bình dân như Hoàn Ý Như tiến điện thật là hiếm thấy, nô tài đi ngang qua đều trộm đánh giá nàng.
Rèm châu bạch ngọc treo ở điêu trụ đem sau điện vây lại, bên trong có một bóng người mặc hoàng bào ngồi ngay ngắn, trên đầu mang tử kim quan chạm rỗng vấn tóc, khuôn mặt vuông vức góc cạnh rõ ràng. Tuy là hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng một thân long bào khoác ở trên dáng người cường tráng, càng thêm rõ vẻ long chương phượng tư.
Ngự Cảnh Đế nghe được tiếng bước chân phía trước, mi dài hơi nhếch, châm chước mà liếc nhìn Hoàn Ý Như: "Nữ tử nhu nhược này chính là con rối sư?"
Hoàn Ý Như quỳ xuống hành lễ, cất cao giọng nói: "Đúng là thảo dân."
Ngự Cảnh Đế từ án thư nhặt lên một con rối hỏi có phải nàng làm hay không, Hoàn Ý Như thực cầu thị thừa nhận, mà chỉ vào một con rối khác mặc long bào, nàng lại liên tục lắc đầu.
"Ngươi có chứng cứ gì chứng mình con rối kia không phải ngươi làm?"
"Bởi vì ta không có làm ra con rối xấu như vậy."
Lời nói của Hoàn Ý Như có chút ủy khuất, giống như vũ nhục tôn nghiêm của một con rối sư xuất sắc, loại biệt nữu nhỏ này lại chọc cười Ngự Cảnh Đế.
"Ha ha, nha đàu nhà ngươi thật có điểm ý tứ, trẫm rất thích thủ nghệ của ngươi, hôm nay gọi ngươi tới chính là muốn ngươi tạo cho trẫm một con rối."
Ngự Cảnh Đế vẫy vẫy ống tay áo ý bảo những nô tài ở đó lui ra, đỡ ghế dựa đứng lên, bước đi có chút tập tễnh đi đến giá sách mở ra một cái khóa chìm, từ bên trong lấy ra một hộp gấm.
Bên trong hộp gấm có một cuộn tranh, hắn thật cẩn thận mở ra, ánh mắt lưu luyến thật sâu, lại đi đến bên người Hoàn Ý Như: "Ngươi có thể làm ra con rối giống người trong này hay không?"
Hoàn Ý Như ngẩng đầu nhìn bức họa cuộn tròn, nhất thời trố mắt không có lên tiếng.
Trang giấy trong bức họa cuộn tròn có chút ố vàng, chứng minh bức họa này đã có từ rất lâu. Cảnh tượng bên trong là bên dòng suối nhỏ cánh hoa hạnh bay tán loạn, một thiếu nữ tuyệt sắc con eo liễu gội mái tóc đen, nhất cử nhất động được họa vô cùng sinh động, giống như cây lược gỗ trong tay nàng ngay sau đó đem chải đến đuôi tóc.
Mà điều khiến Hoàn Ý Như khiếp sợ chính là tướng mạo của thiếu nữ có bảy tám phần tương tự Ngọc Vô Hà.
Nàng nhớ lại mười sáu năm sau, hầu gia phu nhân cũng từng lấy ra một bức họa cuộn tròn, muốn chính mình làm một việc tương tự. Tuy rằng Hoàn Ý Như thành công làm được, đem con rối Ngọc Vô Hà sáng tạo ra, làm cho tâm nguyện của hầu gia phu nhân khi còn trẻ được viên mãn nhưng cuối cùng hồn phách của nàng ta lại bị cắn nuốt, kết cục thi thể bị chế thành con rối.
Cho dù hồn phách Ngọc Vô Hà vẫn là giống nhau, nhưng về mặt ý nghĩa hắn cũng đã khác biệt.
"Hoàng Thượng, người thật sự muốn tạo ra con rối giống nàng như đúc sao?" Hoàn Ý Như lặp lại ý hắn nói hỏi.
Ngự Cảnh Đế coi như trân bảo thu hồi bức họa cuộn tròn, đầy mặt sát khí hỏi: "Đúng vậy, ngươi có thể làm được không?"
Hoàn Ý Như lắc đầu: "Xin lỗi, thảo dân không làm được."
Ngự Cảnh Đế siết chặt nắm tay, niết đến mức khanh khách rung động: "Quả nhiên, lại là một phế vật vô dụng."
"Hoàng Thượng, không phải là ta không có năng lực, mà là muốn làm được giống như đúc là hoàn toàn không có khả năng, Nếu con rối giống thiếu nữ trong bức họa như đúc nhưng nàng lại cũng không phải là người Hoàng Thương muốn."
Ngự Cảnh Đế nghe xong lời nàng nói phụt cười ra tiếng, nhưng hốc mắt hắn lại ướt át, suy sụp mà ngồi trở lại trên ghế dựa: "Ngươi cũng là tới trách ta sao, thật là..."
Hoàn Ý Như cúi đầu nói: "Thảo dân không dám."
"Nghe nói ngươi cùng Hoài Cẩn quan hệ không cạn, cũng nên đoán ra thân phận của nàng đi?"
"Thảo dân chỉ liếc bức họa một cái, trở về liền quên."
Ngự Cảnh Đế hừ nhẹ một tiếng: "Còn có điểm thông minh, nếu ngươi xem qua liền quên, vậy chuyện xưa trong bức họa kia ngươi nghe một chút, nghe xong thì cũng quên đi..."
Danh sách chương