Thiếu niên chạy suốt đêm, ba ngày sau tốc độ xe chậm lại. Hoàn Ý Như đoán được mục đích, vén rèm xe liền thấy bên ngoài là đương phố phồn hoa, y phục của người đường đúng là đẹp đẽ quý giá, khắp nơi đều toát lên vẻ phồn hoa, nơi này chẳng lẽ là đế đo Kim Lăng.
Xe ngựa vừa vào lúc này dừng lại, thiếu niên đưa cho nàng tấm sa mặt màu đen:” Mang che mắt lại, theo ta ra ngoài.”
Hoàn Ý Như biết đấu lại thiếu niên, cũng nhăn nhó đeo khăn vào, theo thiếu niên xuống xe ngựa.
Thiếu niên sợ nàng biết được đường , cố ý cuốn thêm mấy vòng, bên đe dọa :” Đến khi gặp chủ nhân của ta, ngươi được lung tung, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi.”
Hoàn Ý Như tại mảng đen tối, bị thiếu niên dắt tay áo qua cửa hạm, chung quanh có ít người lại cùng tiếng chuyện, ngoài ý muốn khiến nàng an tâm, chỉ vì nơi này phải là tòa thành chết.
thêm đoạn đường nữa, nàng ngửi thấy mùi trúc thản nhiên thơm ngát. Tiếng sáo mờ mịt hư vô, theo bước chân (nàng) từ xa đến gần.
Giống như có sợi đây vô hình lôi kéo, nàng bỏ tay thiếu niên hướng phía thanh chạy đến.
Đến gần hơn, người nọ liền ở phía trước, thoáng chốc tiếng sáo lặng lẽ kết thúc.
Nàng kéo sa mặt xuống, nhìn thấy nam nhân đứng sâu trong rừng trúc, thân hình thẳng tắp kiên cường, giống như hòa mình vào rừng trúc, thanh trúc, bộ thanh y thêu lá trúc, cùng với rừng trúc xanh và bầu trời cao hòa thành màu.
lơ đãng đối lại tầm mắt của nàng, đôi mắt giống như bắn ra ngọn lửa mãnh liệt, lóe ra tia bất định dừng người nàng:" Nàng như thế nào lại ở đây..."
Môi của nàng kéo ra đường thẳng tắp, đầu ngón tay siết lại thành quyền rung nhè , đột nhiên cúi xuống nhặt lên tảng đá, hướng đầu hung hăng đập lên, sau đó xoay người bỏ chạy.
" Xú nữ nhân, ngươi lại dám đập chủ tử của ta." Thiếu niên ở phía sau gấp đến độ hô to gọi .
Nam nhân để ý đến cái trán đau đớn, chạy theo hướng nàng , phen ôm lấy thắt lưng nàng, như là cầu xin kêu:” Ý Như, đừng chạy a.”
Hoàn Ý Như bị nhốt trong ngực của , như thế nào cũng tránh thoát được :” Hỗn đản, vô sỉ, buông…”
Trong nháy mắt nàng đem ủy khuất chua xót trong lòng nửa năm qua, hướng phát tiết ra toàn bộ, dùng gót chân giẫm mũi chân , đấm đánh ngực của , nam nhân từ đầu đến cuối im lìm tiếng.
lâu sau đợi nàng đánh mệt mỏi, nam nhân thở dài lau nước mắt nàng:” Vi sư sai rồi, đồ nhi tốt của ta, nên cho con là ta rời , con đơn độc mình sao lại chạy đến kim lăng? phải ta dặn ni chiếu cố con rồi sao?
Nàng nghiến răng nghiến lợi :" Còn phải là vì người cái đồ hỗn đản, lúc trước rời câu cũng lưu lại, hại ta phải khắp nơi tìm người. Ni có thể chiếu cố bản thân mình là tốt rồi, còn trông nàng chiếu cố người khác."
Nam nhân liên tục gật đầu:" Cũng đúng, ta cũng đoán được là nàng đáng tin cậy."
Hoàn Ý Như suýt chút nữa bị khí giận làm tức chết, biết ni đáng tin cậy, còn đem chính mình giao phó cho nàng, quả nhiên sư phụ là người đáng tin cậy nhất.
Lau khô nước mắt khóe mắt, quan sát dung nhan quen thuộc trước mặt.
Sư phụ Cố Ngôn Tích dù ngoài ba mươi, khuôn mặt vẫn tuấn mĩ như vậy. Cằm củ ấu ràng, chòm râu nhàn nhạt, càng khiến cho lộ ra vẻ thành thục nội liễm (*).
Hoàn Ý Như nhìn chòm râu của , chép chép miệng :" Sư phụ con ở bên người, người lại lười cạo râu."
Cố Ngôn Tích sờ sờ cằm dưới, nghiêm mặt :"tiểu hài tử biết cái gì, nam nhân để râu lại càng đẹp mắt."
" Nào có, ràng là già , thấy nguwoif bình an vô , vậy con liền mình trở về thôi." Hoàn Ý Như ghét nhất nam nhân râu ria xồm xoàm, cả mặt ghét bỏ đẩy ra, chắp tay sau lưng tự mình rời .
" Ý Như, con đâu, đừng bỏ sư phụ mà." Cố Ngôn Tích gắt gao theo phía sau, hoàn toàn quên mất hình tượng ổn trọng lúc trước.
Miệng thiếu niên mở rộng có thể ném trứng vào, ấp úng hỏi Cố Ngôn Tích:" Chủ tử, người sao chứ, nữ nhân này là ai a..."
" A Cửu được vô lễ, nàng là đồ nhi của ta Hoàn Ý Như, về sau cũng là chủ tử của ngươi." Cố Ngôn Tích trừng mắt liếc cái, lại theo cước bộ của Hoàn Ý Như, phe phẩy cái đuôi lấy lòng nàng.
Thiếu niên bị gọi là A Cửu, kinh ngạc lần nữa đánh giá Hoàn Ý Như.
Thế giới này có phải bé quá , mỗi lần chủ tử say rượu ngồi kêu "Tiểu ngang ngược ", hóa ra chính là xú nữ nhân này a...
(*) Nội liễm: hướng nội
Xe ngựa vừa vào lúc này dừng lại, thiếu niên đưa cho nàng tấm sa mặt màu đen:” Mang che mắt lại, theo ta ra ngoài.”
Hoàn Ý Như biết đấu lại thiếu niên, cũng nhăn nhó đeo khăn vào, theo thiếu niên xuống xe ngựa.
Thiếu niên sợ nàng biết được đường , cố ý cuốn thêm mấy vòng, bên đe dọa :” Đến khi gặp chủ nhân của ta, ngươi được lung tung, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi.”
Hoàn Ý Như tại mảng đen tối, bị thiếu niên dắt tay áo qua cửa hạm, chung quanh có ít người lại cùng tiếng chuyện, ngoài ý muốn khiến nàng an tâm, chỉ vì nơi này phải là tòa thành chết.
thêm đoạn đường nữa, nàng ngửi thấy mùi trúc thản nhiên thơm ngát. Tiếng sáo mờ mịt hư vô, theo bước chân (nàng) từ xa đến gần.
Giống như có sợi đây vô hình lôi kéo, nàng bỏ tay thiếu niên hướng phía thanh chạy đến.
Đến gần hơn, người nọ liền ở phía trước, thoáng chốc tiếng sáo lặng lẽ kết thúc.
Nàng kéo sa mặt xuống, nhìn thấy nam nhân đứng sâu trong rừng trúc, thân hình thẳng tắp kiên cường, giống như hòa mình vào rừng trúc, thanh trúc, bộ thanh y thêu lá trúc, cùng với rừng trúc xanh và bầu trời cao hòa thành màu.
lơ đãng đối lại tầm mắt của nàng, đôi mắt giống như bắn ra ngọn lửa mãnh liệt, lóe ra tia bất định dừng người nàng:" Nàng như thế nào lại ở đây..."
Môi của nàng kéo ra đường thẳng tắp, đầu ngón tay siết lại thành quyền rung nhè , đột nhiên cúi xuống nhặt lên tảng đá, hướng đầu hung hăng đập lên, sau đó xoay người bỏ chạy.
" Xú nữ nhân, ngươi lại dám đập chủ tử của ta." Thiếu niên ở phía sau gấp đến độ hô to gọi .
Nam nhân để ý đến cái trán đau đớn, chạy theo hướng nàng , phen ôm lấy thắt lưng nàng, như là cầu xin kêu:” Ý Như, đừng chạy a.”
Hoàn Ý Như bị nhốt trong ngực của , như thế nào cũng tránh thoát được :” Hỗn đản, vô sỉ, buông…”
Trong nháy mắt nàng đem ủy khuất chua xót trong lòng nửa năm qua, hướng phát tiết ra toàn bộ, dùng gót chân giẫm mũi chân , đấm đánh ngực của , nam nhân từ đầu đến cuối im lìm tiếng.
lâu sau đợi nàng đánh mệt mỏi, nam nhân thở dài lau nước mắt nàng:” Vi sư sai rồi, đồ nhi tốt của ta, nên cho con là ta rời , con đơn độc mình sao lại chạy đến kim lăng? phải ta dặn ni chiếu cố con rồi sao?
Nàng nghiến răng nghiến lợi :" Còn phải là vì người cái đồ hỗn đản, lúc trước rời câu cũng lưu lại, hại ta phải khắp nơi tìm người. Ni có thể chiếu cố bản thân mình là tốt rồi, còn trông nàng chiếu cố người khác."
Nam nhân liên tục gật đầu:" Cũng đúng, ta cũng đoán được là nàng đáng tin cậy."
Hoàn Ý Như suýt chút nữa bị khí giận làm tức chết, biết ni đáng tin cậy, còn đem chính mình giao phó cho nàng, quả nhiên sư phụ là người đáng tin cậy nhất.
Lau khô nước mắt khóe mắt, quan sát dung nhan quen thuộc trước mặt.
Sư phụ Cố Ngôn Tích dù ngoài ba mươi, khuôn mặt vẫn tuấn mĩ như vậy. Cằm củ ấu ràng, chòm râu nhàn nhạt, càng khiến cho lộ ra vẻ thành thục nội liễm (*).
Hoàn Ý Như nhìn chòm râu của , chép chép miệng :" Sư phụ con ở bên người, người lại lười cạo râu."
Cố Ngôn Tích sờ sờ cằm dưới, nghiêm mặt :"tiểu hài tử biết cái gì, nam nhân để râu lại càng đẹp mắt."
" Nào có, ràng là già , thấy nguwoif bình an vô , vậy con liền mình trở về thôi." Hoàn Ý Như ghét nhất nam nhân râu ria xồm xoàm, cả mặt ghét bỏ đẩy ra, chắp tay sau lưng tự mình rời .
" Ý Như, con đâu, đừng bỏ sư phụ mà." Cố Ngôn Tích gắt gao theo phía sau, hoàn toàn quên mất hình tượng ổn trọng lúc trước.
Miệng thiếu niên mở rộng có thể ném trứng vào, ấp úng hỏi Cố Ngôn Tích:" Chủ tử, người sao chứ, nữ nhân này là ai a..."
" A Cửu được vô lễ, nàng là đồ nhi của ta Hoàn Ý Như, về sau cũng là chủ tử của ngươi." Cố Ngôn Tích trừng mắt liếc cái, lại theo cước bộ của Hoàn Ý Như, phe phẩy cái đuôi lấy lòng nàng.
Thiếu niên bị gọi là A Cửu, kinh ngạc lần nữa đánh giá Hoàn Ý Như.
Thế giới này có phải bé quá , mỗi lần chủ tử say rượu ngồi kêu "Tiểu ngang ngược ", hóa ra chính là xú nữ nhân này a...
(*) Nội liễm: hướng nội
Danh sách chương