"Tiểu trư lười, mặt trời đã lên đến mông rồi." Cố Ngôn Tích gõ cửa phòng, bịt mũi đè thấp giọng nói.
Thật lâu sau còn không thấy động tĩnh gì, Cố Ngôn Tích lo lắng đẩy cửa phòng, thấy nàng còn cuộn mình trong ổ chăn, che kín cả người.
Hắn vỗ chăn nhè nhẹ, ôn nhu nói: "Ý Như, có phải con có chỗ nào không được khỏe?"
Chăn bị vén ra một góc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng lắc đầu nở nụ cười: "Con rất tốt, chẳng qua là ngày hôm qua có chút mệt."
Cố Ngôn Tích phát hiện hốc mặt nàng đỏ lên một vòng, cúi người xuống khẽ vuốt đỉnh đầu nàng:"Đang yên đang lành sao lại khóc?"
Hoàn Ý Như hoảng hốt lùi về phía sau, ánh mắt quét qua gian phòng, giống như đang sợ hãi có người nhìn thấy.
Gian phòng ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn ai khác, vì sao nàng lại có hành động như vậy.
Cố Ngôn Tích nhăn mày, không ngại mà ôm lấy nàng, hướng cửa phòng bước ra ngoài.
Hoàn Ý Như kinh ngạc dãy dụa trong lòng hắn:"Sư phụ, người muốn làm gì..."
Cố Ngôn Tích véo lấy tai nàng, gằn từng chữ nói:"Ăn...cơm..."
Chén cơm này xới thật là cao, nàng bị bắt phải ăn hết, đành phải cầm lấy đôi đũa, ăn từng chút một.
Cố Ngôn Tích buông đũa, mân mê miệng nói: "Nhìn con ăn cơm mà ta cũng không có khẩu vị."
"Báo!" Một thị vệ lòng như lửa đốt xông vào phòng ăn, hướng Cố Ngôn Tích hô to: " Vương gia..."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Ngôn Tích cầm lên một hạt đậu phộng, ném vào mồm tên thị vệ đang mở rộng.
Cố họng thị vệ khó chịu, hiển nhiên là đã bị sặc, nửa ngày không nói nên lời.
"Vương gia phái ngươi qua đây có việc gì quan trọng?" Cố Ngôn Tích liếc nhìn Hoàn Ý Như, len lén nháy mắt với tên thị vệ.
Thị vệ cuối cùng cũng nuốt xuống được hạt đậu phộng, nghi ngờ hỏi Cố Ngôn Tích: "Vương gia, người còn không phải là Vương gia, tại sao lại phải ra lệnh cho chính mình."
Cố Ngôn Tích chỉ ngón tay vào hắn, run nhè nhè:"Ngươi này cái tên đầu gỗ, ta cũng bị ngươi làm cho tức chết rồi."
"Sư phụ, người là vương gia?" Hoàn Ý Như bình tĩnh nói.
Phủ viện này so với phủ Hầu gia còn có hơn phần xa hoa tinh xảo, hơn nữa Cố Ngôn Tích khí độ phi phàm, nàng cũng đoán được thân phận của sư phụ không tầm thường.
Chính là tại sao, đường đường là một vương gia, lại vứt bỏ thân phận địa vị, chạy đến Miêu Cương nhận nuôi một đứa trẻ sơ sinh.
"Không phải...ta là..." Cố Ngôn Tích ấp úng, nói không ra lời giải thích.
Hoàn Ý Như cười nhẹ : "Không cần biết thân phận của người là ai, con chỉ nhớ rõ người là sư phụ của con."
Cố Ngôn Tích vừa chua xót lại vừa cảm động, nắm chặt lấy tay nàng nói : "Ý Như của ta..."
Hoàn Ý Như lại giống như sợ hãi điều gì đó, im lặng mà chậm rãi rút tay khỏi bàn tay hắn.
Người thị vệ ở một bên thúc giục nói : "Vương gia, Hoàng thượng đưa đến một đám mỹ nhân cho người tuyển làm vương phi."
"Đuổi đi, tất cả đều đuổi ra ngoài." Cố Ngôn Tích khoát tay, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, nói lời giải thích: "Ta chưa bao giờ nạp Vương phi."
Thị vệ không sợ chết lại nói: "Vương gia, bởi vì người chưa từng có nữ nhân, Hoàng thượng dụng tâm khổ cực, là muốn tìm cho người một nữ nhân."
"Nói cách khác, nếu ta có nữ nhân, hắn sẽ không làm phiền ta nữa." Cố Ngôn Tích sờ cằm, hướng Hoàn Ý Như bĩu môi: "Ai nói ta không có nữ nhân, đây là nữ nhân của ta."
Hoàn Ý Như vẫn đang ngẩng đầu lên nhìn, rốt cục sắc mặt trở nên dị thường, kinh ngạc nhìn hắn.
Thị vệ không thể tin quan sát Hoàn Ý Như, miệng lắp bắp nói: "Không thể nào, vương gia cư nhiên có nữ nhân..."
Cố Ngôn Tích thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói:" Việc ta sai ngươi làm, nhanh đi làm đi..."
Tên thị vệ kiễng mũi chân muốn chạy ra ngoài cửa, Cố Ngôn Tích lại ở phía sau gọi hắn: "Tiền lương ba tháng tới, ngươi đừng mong lấy."
"A...vương gia a..." Thị vệ chân mềm nhũn bị vấp cửa ngã, lăn lộn trên mặt đất bò đi.
"Hắc hắc, đồ đệ cũng là nữ nhân a..." Cố Ngôn Tích đuổi thị vệ đi rồi, dùng ánh mắt quan sát Hoàn Ý Như, rất sợ nàng mất hứng.
Đã thất nàng đang vùi đầu cắn môi, từ đầu tới cuối im lìm không nói một tiếng.
Hôm nay đồ đệ rất không bình thường a...
Thật lâu sau còn không thấy động tĩnh gì, Cố Ngôn Tích lo lắng đẩy cửa phòng, thấy nàng còn cuộn mình trong ổ chăn, che kín cả người.
Hắn vỗ chăn nhè nhẹ, ôn nhu nói: "Ý Như, có phải con có chỗ nào không được khỏe?"
Chăn bị vén ra một góc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng lắc đầu nở nụ cười: "Con rất tốt, chẳng qua là ngày hôm qua có chút mệt."
Cố Ngôn Tích phát hiện hốc mặt nàng đỏ lên một vòng, cúi người xuống khẽ vuốt đỉnh đầu nàng:"Đang yên đang lành sao lại khóc?"
Hoàn Ý Như hoảng hốt lùi về phía sau, ánh mắt quét qua gian phòng, giống như đang sợ hãi có người nhìn thấy.
Gian phòng ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn ai khác, vì sao nàng lại có hành động như vậy.
Cố Ngôn Tích nhăn mày, không ngại mà ôm lấy nàng, hướng cửa phòng bước ra ngoài.
Hoàn Ý Như kinh ngạc dãy dụa trong lòng hắn:"Sư phụ, người muốn làm gì..."
Cố Ngôn Tích véo lấy tai nàng, gằn từng chữ nói:"Ăn...cơm..."
Chén cơm này xới thật là cao, nàng bị bắt phải ăn hết, đành phải cầm lấy đôi đũa, ăn từng chút một.
Cố Ngôn Tích buông đũa, mân mê miệng nói: "Nhìn con ăn cơm mà ta cũng không có khẩu vị."
"Báo!" Một thị vệ lòng như lửa đốt xông vào phòng ăn, hướng Cố Ngôn Tích hô to: " Vương gia..."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Ngôn Tích cầm lên một hạt đậu phộng, ném vào mồm tên thị vệ đang mở rộng.
Cố họng thị vệ khó chịu, hiển nhiên là đã bị sặc, nửa ngày không nói nên lời.
"Vương gia phái ngươi qua đây có việc gì quan trọng?" Cố Ngôn Tích liếc nhìn Hoàn Ý Như, len lén nháy mắt với tên thị vệ.
Thị vệ cuối cùng cũng nuốt xuống được hạt đậu phộng, nghi ngờ hỏi Cố Ngôn Tích: "Vương gia, người còn không phải là Vương gia, tại sao lại phải ra lệnh cho chính mình."
Cố Ngôn Tích chỉ ngón tay vào hắn, run nhè nhè:"Ngươi này cái tên đầu gỗ, ta cũng bị ngươi làm cho tức chết rồi."
"Sư phụ, người là vương gia?" Hoàn Ý Như bình tĩnh nói.
Phủ viện này so với phủ Hầu gia còn có hơn phần xa hoa tinh xảo, hơn nữa Cố Ngôn Tích khí độ phi phàm, nàng cũng đoán được thân phận của sư phụ không tầm thường.
Chính là tại sao, đường đường là một vương gia, lại vứt bỏ thân phận địa vị, chạy đến Miêu Cương nhận nuôi một đứa trẻ sơ sinh.
"Không phải...ta là..." Cố Ngôn Tích ấp úng, nói không ra lời giải thích.
Hoàn Ý Như cười nhẹ : "Không cần biết thân phận của người là ai, con chỉ nhớ rõ người là sư phụ của con."
Cố Ngôn Tích vừa chua xót lại vừa cảm động, nắm chặt lấy tay nàng nói : "Ý Như của ta..."
Hoàn Ý Như lại giống như sợ hãi điều gì đó, im lặng mà chậm rãi rút tay khỏi bàn tay hắn.
Người thị vệ ở một bên thúc giục nói : "Vương gia, Hoàng thượng đưa đến một đám mỹ nhân cho người tuyển làm vương phi."
"Đuổi đi, tất cả đều đuổi ra ngoài." Cố Ngôn Tích khoát tay, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, nói lời giải thích: "Ta chưa bao giờ nạp Vương phi."
Thị vệ không sợ chết lại nói: "Vương gia, bởi vì người chưa từng có nữ nhân, Hoàng thượng dụng tâm khổ cực, là muốn tìm cho người một nữ nhân."
"Nói cách khác, nếu ta có nữ nhân, hắn sẽ không làm phiền ta nữa." Cố Ngôn Tích sờ cằm, hướng Hoàn Ý Như bĩu môi: "Ai nói ta không có nữ nhân, đây là nữ nhân của ta."
Hoàn Ý Như vẫn đang ngẩng đầu lên nhìn, rốt cục sắc mặt trở nên dị thường, kinh ngạc nhìn hắn.
Thị vệ không thể tin quan sát Hoàn Ý Như, miệng lắp bắp nói: "Không thể nào, vương gia cư nhiên có nữ nhân..."
Cố Ngôn Tích thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói:" Việc ta sai ngươi làm, nhanh đi làm đi..."
Tên thị vệ kiễng mũi chân muốn chạy ra ngoài cửa, Cố Ngôn Tích lại ở phía sau gọi hắn: "Tiền lương ba tháng tới, ngươi đừng mong lấy."
"A...vương gia a..." Thị vệ chân mềm nhũn bị vấp cửa ngã, lăn lộn trên mặt đất bò đi.
"Hắc hắc, đồ đệ cũng là nữ nhân a..." Cố Ngôn Tích đuổi thị vệ đi rồi, dùng ánh mắt quan sát Hoàn Ý Như, rất sợ nàng mất hứng.
Đã thất nàng đang vùi đầu cắn môi, từ đầu tới cuối im lìm không nói một tiếng.
Hôm nay đồ đệ rất không bình thường a...
Danh sách chương