Ngoài Hoàn Ý Như, tên thích khách kia càng thấy khiếp sợ hơn.
Hắn nguyên muốn lấy đầu của nàng, cũng không biết như thế nào, tay lại không nghe sai sử chém đứt tay trái của chính mình.
Trong lúc mất máu kịch liệt đau đớn, hắn thâm chí còn cho rằng mình sinh ra ảo giác, một con rối tinh xảo tuyệt luân cư nhiên sống lại, giống như người thật cùng thiếu nữ hắn muốn ám sát nói chuyện.
Hắn tốt xấu gì cũng ở trong giang hồ lăn lộn lâu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có ý định muốn chạy trốn, còn chưa kịp đặt chân bỏ chạy, con rối quỷ dị kia cư nhiên nhìn về phía chính mình.
"Thiếu chút nữa quên mất, nên xử lý ngươi như thế nào đây." Con rối nhỏ câu môi cười, liếc mắt nhìn cánh tay gãy trên mặt đất, "Nếu là chảy quá nhiều máu tươi, Ý Như sẽ không rửa sạch được, cũng chỉ có thể như vậy."
Mắt thấy con rối hướng hắn nâng lên ống tay áo, thích khách cứng đờ người phát run, cổ giống như bị một nguồn sức mạnh đột ngột bẻ gãy, sau đó nghe được tiếng xương cốt phát ra âm thanh răng rắc, hắn liền suy sụp mà tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Con rối nhỏ thấy Hoàn Ý Như thật lâu không dao động, không đợi nàng phản ứng chậm rãi đi tới, tựa hồ còn không thích ứng với thân thể con rối này, cẳng chăn mềm nhũn ngã trên mặt bàn.
Tình cảnh này phát sinh ở trên người một con rối ba tấc* thấy có chút cảm giác đáng yêu buồn cười, nhưng Hoàn Ý Như không dám cười ra tiếng, nhanh chóng vươn cánh tay đem hắn ôm lên.
(*chỗ này t cũng không rõ con rối này dài bao nhiêu, ở chương trước đó thì tác giả để 10 tấc, chương này lại để 3 tấc nhưng mà Ý Như ôm được trong ngực thì t nghĩ nó cũng không lớn hơn đồ chơi trẻ con bao nhiêu, chắc 3 tấc ~ 30cm thì đúng hơn).
"Nhìn bộ dáng nghẹn cười của ngươi kìa, có phải đặc biệt buồn cười hay không?" Giờ này khắc này hắn bị nàng ôm ở trong lồng ngực, ngón tay nắm một sợi tóc đen trên bả vai nàng, "Còn có, ta không thích bị ngươi ôm như vậy."
Lời này vừa nói xong, Hoàn Ý Như không tự chủ được ngửa đầu nằm ở trên giường, mà hắn gắt gao nằm trên bộ ngực nàng, vuốt ve khuôn mặt hơi trắng bệch của nàng.
Ngọc Vô Hà năng lực tựa hồ càng thêm cường đại rồi, hiện tại đến người sống đều có thể khống chế.
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Hoàn Ý Như, nháy mắt như băng tuyết tan ra, ấm áp tràn lan, liền chỉ chăm chú nhìn nàng như vậy, giống như thế gian chỉ có một người là nàng.
"Ngươi quả nhiên còn sợ hãi ta, rõ ràng ta cùng hắn là một người."
Một câu này chọc trúng tâm của nàng, đối với con rối Ngọc Vô Hà, nàng sợ hãi càng nhiều hơn là cảm tình. Mà đối với Thái tử Ngọc Vô Hà lại rất khác biệt, nàng chưa bao giờ đối với một người không thể xa rời như vậy.
Hắn xoa cổ trắng nõn của nàng, theo dây đeo lấy ra mặc huyền ngọc thở dài một tiếng: "Hồn phách của ta từng ở trong khối ngọc này ở mười sáu năm."
Hoàn Ý Như hơi hơi ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới mặc huyền ngọc này là nàng đeo từ nhỏ đến lớn, hắn là lúc ấy hồn phách Ngọc Vô Hà đã ở trong này, cũng chính hắn làm bạn với mình ước chừng mười bốn năm, khó trách hắn hiểu nàng như vậy.
Nàng hơi hơi há mồm may mắn còn có thể phát ra tiếng, dò hỏi: "Ngươi...Làm thế nào có thể đến đây?"
Hắn cúi xuống cánh môi nàng đặt xuống một nụ hôn, thanh âm vẫn ôn nhu lưu luyến, lại âm trầm đến mức làm người phát lạnh.
"Hồn phách ta nguyên bản không thể tiến vào huyết giếng, không thể không cần chút thủ đoạn tăng cường pháp lực, nhưng mà mỗi lần thời gian ở lại cũng không dài. Như vậy cũng tốt, tuy biết người cùng ngươi triền miên chính là mình nhưng chính mắt nhìn thấy vẫn là không chịu đựng được."
Hoàn Ý Như mặt lộ vẻ vui sướng: "Nếu ngươi có thể tiến vào, là có thể thay đổi vận mệnh của ngươi."
Ngọc Vô Hà lắc đầu, cười nói: "Ta có thể làm cũng chỉ có bảo hộ ngươi."
Dứt lời, hắn hướng về phía thích khách bị bẻ cổ quát một tiếng: "Khởi."
Thích khách hoắc mắt một chút từ trên mặt đất đứng lên, cánh tay đứt gãy bởi vì chết đã lâu, máu tươi đã sớm ngừng chảy.
Ngọc Vô Hà ra lệnh một tiếng: "Rửa sạch sẽ vết máu trên mặt đất, lại quay trở về nơi ở của cố chủ ngươi đi."
Thích khách máy móc mà hướng hắn khom lưng, ngồi xổm xuống lấy xiêm y cởi ra lau khô máu trên mặt đất, sau đó nhặt lên cánh tay bị chặt nhảy ra cửa sổ rời đi.
Hoàn Ý Như thấy một màn quỷ dị như vậy, thầm nghĩ hắn cường đại như thế vì sao không thay đổi được vận mệnh.
"Có thể nói cho ta bọn họ làm thế nào hại chết ngươi không?"
"Hỏa..." Thanh âm của hắn dần dần mỏng manh, hai tròng mắt mất đi sự sắc bén sáng rọi, ngã vào trên bộ ngực phồng lên của nàng.
Hoàn Ý Như kinh ngạc mà nâng hắn lên, vô luận gọi thế nào cũng không nhúc nhích, đại khái theo như lời nói của hắn, hồn phách của hắn đã không còn ở bên trong con rối nữa.
Hắn nguyên muốn lấy đầu của nàng, cũng không biết như thế nào, tay lại không nghe sai sử chém đứt tay trái của chính mình.
Trong lúc mất máu kịch liệt đau đớn, hắn thâm chí còn cho rằng mình sinh ra ảo giác, một con rối tinh xảo tuyệt luân cư nhiên sống lại, giống như người thật cùng thiếu nữ hắn muốn ám sát nói chuyện.
Hắn tốt xấu gì cũng ở trong giang hồ lăn lộn lâu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có ý định muốn chạy trốn, còn chưa kịp đặt chân bỏ chạy, con rối quỷ dị kia cư nhiên nhìn về phía chính mình.
"Thiếu chút nữa quên mất, nên xử lý ngươi như thế nào đây." Con rối nhỏ câu môi cười, liếc mắt nhìn cánh tay gãy trên mặt đất, "Nếu là chảy quá nhiều máu tươi, Ý Như sẽ không rửa sạch được, cũng chỉ có thể như vậy."
Mắt thấy con rối hướng hắn nâng lên ống tay áo, thích khách cứng đờ người phát run, cổ giống như bị một nguồn sức mạnh đột ngột bẻ gãy, sau đó nghe được tiếng xương cốt phát ra âm thanh răng rắc, hắn liền suy sụp mà tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Con rối nhỏ thấy Hoàn Ý Như thật lâu không dao động, không đợi nàng phản ứng chậm rãi đi tới, tựa hồ còn không thích ứng với thân thể con rối này, cẳng chăn mềm nhũn ngã trên mặt bàn.
Tình cảnh này phát sinh ở trên người một con rối ba tấc* thấy có chút cảm giác đáng yêu buồn cười, nhưng Hoàn Ý Như không dám cười ra tiếng, nhanh chóng vươn cánh tay đem hắn ôm lên.
(*chỗ này t cũng không rõ con rối này dài bao nhiêu, ở chương trước đó thì tác giả để 10 tấc, chương này lại để 3 tấc nhưng mà Ý Như ôm được trong ngực thì t nghĩ nó cũng không lớn hơn đồ chơi trẻ con bao nhiêu, chắc 3 tấc ~ 30cm thì đúng hơn).
"Nhìn bộ dáng nghẹn cười của ngươi kìa, có phải đặc biệt buồn cười hay không?" Giờ này khắc này hắn bị nàng ôm ở trong lồng ngực, ngón tay nắm một sợi tóc đen trên bả vai nàng, "Còn có, ta không thích bị ngươi ôm như vậy."
Lời này vừa nói xong, Hoàn Ý Như không tự chủ được ngửa đầu nằm ở trên giường, mà hắn gắt gao nằm trên bộ ngực nàng, vuốt ve khuôn mặt hơi trắng bệch của nàng.
Ngọc Vô Hà năng lực tựa hồ càng thêm cường đại rồi, hiện tại đến người sống đều có thể khống chế.
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn thật sâu vào Hoàn Ý Như, nháy mắt như băng tuyết tan ra, ấm áp tràn lan, liền chỉ chăm chú nhìn nàng như vậy, giống như thế gian chỉ có một người là nàng.
"Ngươi quả nhiên còn sợ hãi ta, rõ ràng ta cùng hắn là một người."
Một câu này chọc trúng tâm của nàng, đối với con rối Ngọc Vô Hà, nàng sợ hãi càng nhiều hơn là cảm tình. Mà đối với Thái tử Ngọc Vô Hà lại rất khác biệt, nàng chưa bao giờ đối với một người không thể xa rời như vậy.
Hắn xoa cổ trắng nõn của nàng, theo dây đeo lấy ra mặc huyền ngọc thở dài một tiếng: "Hồn phách của ta từng ở trong khối ngọc này ở mười sáu năm."
Hoàn Ý Như hơi hơi ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới mặc huyền ngọc này là nàng đeo từ nhỏ đến lớn, hắn là lúc ấy hồn phách Ngọc Vô Hà đã ở trong này, cũng chính hắn làm bạn với mình ước chừng mười bốn năm, khó trách hắn hiểu nàng như vậy.
Nàng hơi hơi há mồm may mắn còn có thể phát ra tiếng, dò hỏi: "Ngươi...Làm thế nào có thể đến đây?"
Hắn cúi xuống cánh môi nàng đặt xuống một nụ hôn, thanh âm vẫn ôn nhu lưu luyến, lại âm trầm đến mức làm người phát lạnh.
"Hồn phách ta nguyên bản không thể tiến vào huyết giếng, không thể không cần chút thủ đoạn tăng cường pháp lực, nhưng mà mỗi lần thời gian ở lại cũng không dài. Như vậy cũng tốt, tuy biết người cùng ngươi triền miên chính là mình nhưng chính mắt nhìn thấy vẫn là không chịu đựng được."
Hoàn Ý Như mặt lộ vẻ vui sướng: "Nếu ngươi có thể tiến vào, là có thể thay đổi vận mệnh của ngươi."
Ngọc Vô Hà lắc đầu, cười nói: "Ta có thể làm cũng chỉ có bảo hộ ngươi."
Dứt lời, hắn hướng về phía thích khách bị bẻ cổ quát một tiếng: "Khởi."
Thích khách hoắc mắt một chút từ trên mặt đất đứng lên, cánh tay đứt gãy bởi vì chết đã lâu, máu tươi đã sớm ngừng chảy.
Ngọc Vô Hà ra lệnh một tiếng: "Rửa sạch sẽ vết máu trên mặt đất, lại quay trở về nơi ở của cố chủ ngươi đi."
Thích khách máy móc mà hướng hắn khom lưng, ngồi xổm xuống lấy xiêm y cởi ra lau khô máu trên mặt đất, sau đó nhặt lên cánh tay bị chặt nhảy ra cửa sổ rời đi.
Hoàn Ý Như thấy một màn quỷ dị như vậy, thầm nghĩ hắn cường đại như thế vì sao không thay đổi được vận mệnh.
"Có thể nói cho ta bọn họ làm thế nào hại chết ngươi không?"
"Hỏa..." Thanh âm của hắn dần dần mỏng manh, hai tròng mắt mất đi sự sắc bén sáng rọi, ngã vào trên bộ ngực phồng lên của nàng.
Hoàn Ý Như kinh ngạc mà nâng hắn lên, vô luận gọi thế nào cũng không nhúc nhích, đại khái theo như lời nói của hắn, hồn phách của hắn đã không còn ở bên trong con rối nữa.
Danh sách chương