Edit: Akito
Sau cùng Tư Đồ Kình Vũ tức giận xốc bàn ăn, đồ ăn cùng chén đĩa trên mặt bàn lộn tùng phèo rớt xuống đầy đất, mảnh sứ vỡ nát, các loại thức ăn súp canh hỗn tạp chung một chỗ, một đống bừa bộn.
Ghê lắm, sức lực lớn rất giỏi a, lão nương luyện thành Tuyệt Thế Võ Công cũng có thể xốc bàn.
“Canh giữ cái sân này cho tốt, không được đưa đồ ăn vào bên trong.” Tư Đồ Kình Vũ hướng thị vệ canh cửa gào thét, sau đó xoay đầu lại hướng Ninh Thư âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu không muốn ăn, về sau cũng đừng ăn.”
Ninh Thư phi thường kiêu ngạo mà ‘hừ’ một tiếng, ánh mắt nhìn vào Tư Đồ Kình Vũ, mang theo xem thường cùng thương hại.
Hơi thở khắp người Tư Đồ Kình Vũ đều bạo động lên, âm đức nói: “Ngươi là không muốn đôi mắt này, dám dùng ánh mắt như vậy nhìn vào bổn tướng.”
Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh nói: “Đều nói đã đạt được thân thể của nữ nhân, liền có thể đạt được tâm của nữ nhân, đừng nhìn ngươi bây giờ kiêu ngạo như vậy, đợi đến lúc bổn tướng thượng ngươi, ngươi về sau sẽ khóc lóc hô hào nói bổn tướng thượng ngươi.”
Ninh Thư: …
Tư Đồ Kình Vũ đi đến chỗ Ninh Thư, trong mắt mang theo cường thế, hiển nhiên là muốn cường Ninh Thư, sắc mặt Ninh Thư bất biến mà nhìn Tư Đồ Kình Vũ, nhàn nhạt nói: “Trên người của ngươi đều là mùi đồ ăn cơm thừa.”
Vừa rồi thời điểm Tư Đồ Kình Vũ xốc cái bàn, nước canh vung đầy trên người của hắn.
Sắc mặt Tư Đồ Kình Vũ tái nhợt, “Mộc Yên La, ngươi một lần lại một lần khiêu chiến lòng kiên nhẫn của bổn tướng, bổn tướng sẽ khiến ngươi trả giá đắt.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Ninh Thư bĩu môi, thật là một người có lòng tự tôn tự đại cực độ, đồng thời cũng là một người cực độ tự ti.
Tư Đồ Kình Vũ không cho người đưa cơm và thức ăn đến Tú Lâu, quả nhiên vài ngày sau đều không có ai đem thức ăn vào, Ninh Thư và Nguyệt Lan liền mỗi ngày ăn bánh bao, có đôi khi ám vệ mặt chữ điền sẽ mang một ít thức ăn đến.
Ngày tháng Ninh Thư trôi qua rất thoải mái dễ chịu.
Tư Đồ Kình Vũ vốn tưởng rằng Mộc Yên La nữ nhân này sẽ quay lại cầu hắn, nhưng thời gian vài ngày đều không có tới, nhìn thấy Ninh Thư tung tăng nhảy nhót, Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh một tiếng, nữ nhân này còn có một tên ám vệ nhỉ.
Tư Đồ Kình Vũ tràn ngập ác ý nói: “Nếu như bổn tướng giết ám vệ của ngươi, ngươi còn có cái gì dựa vào?”
Ninh Thư cười ha hả, không nói chuyện với bệnh xà tinh.
Sắc mặt Tư Đồ Kình Vũ lạnh lẽo, “Bổn tướng thật sự không hiểu được ngươi đang cao ngạo cái gì, ngươi đã không phải là nữ nhi thừa tướng, không phải quý nữ Đông Hoa quốc rồi, ngươi là tù binh của bổn tướng, nữ nô, sinh tử của ngươi đều chỉ bằng một câu nói của bổn tướng.”
“Bây giờ ngươi nên làm chính là nịnh nọt bổn tướng, dâng lên thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, chứ không phải ngỗ nghịch với bổn tướng như vậy, hậu quả có thể ngươi không thể thừa nhận đâu.” Tư Đồ Kình Vũ cao cao tại thượng mà nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Tự biên tự diễn cũng thật tốt quá đi.
Tư Đồ Kình Vũ thấy Ninh Thư dầu muối không ăn, muốn trực tiếp cường Ninh Thư, Ninh Thư không chút suy nghĩ, trực tiếp thổi vào cái còi.
Ám vệ một thân hắc y từ cửa sổ nhảy vào, Tư Đồ Kình Vũ lạnh lùng mà nhìn thị vệ, “Hôm nay bổn tướng không giết được ngươi liền không mang họ Tư Đồ.”
Hai người triền đấu cùng một chỗ, vào lúc này thị vệ không có chạy trước, ngược lại cùng Tư Đồ Kình Vũ triền đấu chung một trận, xuất ra bản lĩnh thật sự của mình, mắt thấy lực lượng ngang bằng với Tư Đồ Kình Vũ.
“Tướng quân, Nhiếp chính vương đến, đang chờ tướng quân ở sảnh ngoài.” Thị vệ ngoài cửa hướng Tư Đồ Kình Vũ hô.
Tư Đồ Kình Vũ hơi ngây người, bị ám vệ bắt được lỗ hổng, đối với Tư Đồ Kình Vũ chính là một chưởng, Tư Đồ Kình Vũ đau đớn kêu rên một tiếng, ôm ngực, lau một ít bọt máu nơi khóe miệng, mắt lạnh nhìn Ninh Thư và ám vệ, “Thật tốt, thật tốt.”
Ám vệ trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy.
Tư Đồ Kình Vũ nhìn thoáng qua Ninh Thư, liền xoay người rời đi.
Ninh Thư vỗ vỗ ngực, nói: “Cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp.”
“Tiểu thư a, chúng ta rời khỏi nơi này đi, thật sự quá nguy hiểm.” Sắc mặt Nguyệt Lan trắng bệch nói.
Ninh Thư thở ra một hơi thật dài.
Không lâu sau, một nha hoàn tới nói với Ninh Thư: “Tướng quân kêu ngươi ra sảnh ngoài, Vương gia muốn gặp ngươi, tướng quân nói, ngươi ăn mặc lôi thôi một chút.”
Lạc Quân Diễm muốn gặp nàng? Ăn mặc lôi thôi một chút?
“Nguyệt Lan, tới trang điểm cho tiểu thư ngươi, làm cho muốn đẹp bao nhiêu liền đẹp bấy nhiêu.” Ninh Thư hướng Nguyệt Lan nói.
Nguyệt Lan lập tức nói: “Ân.”
Nguyệt Lan hi vọng người Nhiếp chính vương kia có thể mang tiểu thư rời khỏi nơi này.
Tiểu nha hoàn nghe thấy Ninh Thư nói như thế, vội vàng nói: “Tướng quân nói với ngươi ăn mặc lôi thôi một chút, tốt nhất trên mặt bôi chút tro.”
Ninh Thư và Nguyệt Lan đều không để ý tới nàng, dưới sự khéo tay của Nguyệt Lan, Ninh Thư nhìn khuôn mặt của mình, tùy tiện thay đổi một chút như thế, lại xinh đẹp đến không dám nhìn thẳng.
Ninh Thư cảm thấy chính mình đều phải bị khuôn mặt này mê hoặc.
Tiểu nha hoàn ngơ ngác mà nhìn Ninh Thư, ngay sau đó lắc đầu nói: “Ngươi không thể làm như vậy, tướng quân sẽ giết ngươi.”
“Không có việc gì, dẫn đường đi.” Ninh Thư kẹp chặt cái mông của mình, không cho vòng eo của mình vặn vẹo lên, cao quý lãnh diễm đi về hướng sảnh ngoài.
Ninh Thư bước vào sảnh ngoài, bầu không khí không phải thực tốt, Tư Đồ Kình Vũ lạnh một khuôn mặt, Lạc Quân Diễm cười như không cười, giữa hai người nói chuyện rất không thoải mái.
Trông thấy Ninh Thư tiến vào, Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm đều ngơ ngẩn, ngay sau đó mặt Tư Đồ Kình Vũ liền biến đen, hắn hiểu rõ Nhiếp chính vương vì Mộc Yên La mà đến, bảo nàng ta đừng quá lộ mặt, hiện tại cư nhiên lại trang điểm xinh đẹp như thế.
Thanh lãnh lại vũ mị, trang dung tinh xảo, trong lòng Tư Đồ Kình Vũ đều là nồng đậm tức giận, ánh mắt nhìn Ninh Thư giống như đang nhìn con mồi vậy, tựa hồ ngay sau đó liền muốn xé nát Ninh Thư.
Lạc Quân Diễm nhìn thấy Ninh Thư, trong mắt tràn ngập kinh diễm, ánh mắt bá đạo mà triền miên, còn có một loại quyết tâm nhất định phải có được.
Không nghĩ đến nữ nô này lại xinh đẹp như thế, quả thực là khuynh quốc khuynh thành, khó trách Tư Đồ Kình Vũ không muốn tặng nàng cho hắn.
“Khụ khụ, ngươi còn nhớ bổn vương sao?” Lạc Quân Diễm mở miệng hỏi, đi đến trước mặt Ninh Thư, trên người mang theo một cỗ long duyên hương, còn mang theo hơi thở cường thế của nam nhân, khiến cho lòng người rung động.
Trang phục hiện tại của Ninh Thư rất cao quý lãnh diễm, nhưng khi mở miệng chính là thanh âm vô cùng thô dát, “Ngươi là ai?”
Lạc Quân Diễm nghe thấy thanh âm thô dát như thế, sững sờ, cảm giác không khỏe lắm, người xinh đẹp như vậy, nên có một thanh âm nhu hòa, mềm mại như nước, vũ mị đa tình, uyển chuyển du dương…
“Giọng nói của người sao lại thế này? Từng chịu tổn thương?” Lạc Quân Diễm cau mày hỏi, “Không cần lo lắng, bổn vương sẽ giúp ngươi chữa khỏi cổ họng.”
Ninh Thư nhướng mày, không nói gì.
Lạc Quân Diễm thấy Ninh Thư không nói lời nào, ân cần nói: “Ngươi đã quên, bánh bao, ngươi còn nhớ
chuyện bánh bao không? Chúng ta từng gặp ở tiệm bánh bao.”
Ninh Thư bĩu môi, thời điểm ở tiệm bánh bao, nàng căn bản không có chút hình tượng, Lạc Quân Diễm làm sao lại xác định đó là nàng?
Quả nhiên là nhìn trúng vẻ đẹp của Mộc Yên La, nhưng sau khi đạt được thì vứt bỏ như cọng rơm cái rác, cường bạo, ngược tình, không có gì là không chơi, cơ bản thời điểm Mộc Yên La tới đại di mụ chính là thời gian chuyên chúc của Lạc Quân Diễm, khẩu vị thật sự quá đặc biệt.
“Ngươi lui xuống.” Tư Đồ Kình Vũ hướng Ninh Thư lạnh lùng nói.
Ninh Thư vẫn không nói gì, Lạc Quân Diễm mở miệng nói: “Tư Đồ Kình Vũ, hôm nay bổn vương tới đây là muốn mang nàng đi.”
Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh, “Vương gia, hiện tại nàng là người của bổn tướng quân, ngươi kiên quyết muốn đoạt sao?”
A ha ha, bây giờ là muốn tranh đoạt nàng sao?
Sau cùng Tư Đồ Kình Vũ tức giận xốc bàn ăn, đồ ăn cùng chén đĩa trên mặt bàn lộn tùng phèo rớt xuống đầy đất, mảnh sứ vỡ nát, các loại thức ăn súp canh hỗn tạp chung một chỗ, một đống bừa bộn.
Ghê lắm, sức lực lớn rất giỏi a, lão nương luyện thành Tuyệt Thế Võ Công cũng có thể xốc bàn.
“Canh giữ cái sân này cho tốt, không được đưa đồ ăn vào bên trong.” Tư Đồ Kình Vũ hướng thị vệ canh cửa gào thét, sau đó xoay đầu lại hướng Ninh Thư âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu không muốn ăn, về sau cũng đừng ăn.”
Ninh Thư phi thường kiêu ngạo mà ‘hừ’ một tiếng, ánh mắt nhìn vào Tư Đồ Kình Vũ, mang theo xem thường cùng thương hại.
Hơi thở khắp người Tư Đồ Kình Vũ đều bạo động lên, âm đức nói: “Ngươi là không muốn đôi mắt này, dám dùng ánh mắt như vậy nhìn vào bổn tướng.”
Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh nói: “Đều nói đã đạt được thân thể của nữ nhân, liền có thể đạt được tâm của nữ nhân, đừng nhìn ngươi bây giờ kiêu ngạo như vậy, đợi đến lúc bổn tướng thượng ngươi, ngươi về sau sẽ khóc lóc hô hào nói bổn tướng thượng ngươi.”
Ninh Thư: …
Tư Đồ Kình Vũ đi đến chỗ Ninh Thư, trong mắt mang theo cường thế, hiển nhiên là muốn cường Ninh Thư, sắc mặt Ninh Thư bất biến mà nhìn Tư Đồ Kình Vũ, nhàn nhạt nói: “Trên người của ngươi đều là mùi đồ ăn cơm thừa.”
Vừa rồi thời điểm Tư Đồ Kình Vũ xốc cái bàn, nước canh vung đầy trên người của hắn.
Sắc mặt Tư Đồ Kình Vũ tái nhợt, “Mộc Yên La, ngươi một lần lại một lần khiêu chiến lòng kiên nhẫn của bổn tướng, bổn tướng sẽ khiến ngươi trả giá đắt.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Ninh Thư bĩu môi, thật là một người có lòng tự tôn tự đại cực độ, đồng thời cũng là một người cực độ tự ti.
Tư Đồ Kình Vũ không cho người đưa cơm và thức ăn đến Tú Lâu, quả nhiên vài ngày sau đều không có ai đem thức ăn vào, Ninh Thư và Nguyệt Lan liền mỗi ngày ăn bánh bao, có đôi khi ám vệ mặt chữ điền sẽ mang một ít thức ăn đến.
Ngày tháng Ninh Thư trôi qua rất thoải mái dễ chịu.
Tư Đồ Kình Vũ vốn tưởng rằng Mộc Yên La nữ nhân này sẽ quay lại cầu hắn, nhưng thời gian vài ngày đều không có tới, nhìn thấy Ninh Thư tung tăng nhảy nhót, Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh một tiếng, nữ nhân này còn có một tên ám vệ nhỉ.
Tư Đồ Kình Vũ tràn ngập ác ý nói: “Nếu như bổn tướng giết ám vệ của ngươi, ngươi còn có cái gì dựa vào?”
Ninh Thư cười ha hả, không nói chuyện với bệnh xà tinh.
Sắc mặt Tư Đồ Kình Vũ lạnh lẽo, “Bổn tướng thật sự không hiểu được ngươi đang cao ngạo cái gì, ngươi đã không phải là nữ nhi thừa tướng, không phải quý nữ Đông Hoa quốc rồi, ngươi là tù binh của bổn tướng, nữ nô, sinh tử của ngươi đều chỉ bằng một câu nói của bổn tướng.”
“Bây giờ ngươi nên làm chính là nịnh nọt bổn tướng, dâng lên thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, chứ không phải ngỗ nghịch với bổn tướng như vậy, hậu quả có thể ngươi không thể thừa nhận đâu.” Tư Đồ Kình Vũ cao cao tại thượng mà nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Tự biên tự diễn cũng thật tốt quá đi.
Tư Đồ Kình Vũ thấy Ninh Thư dầu muối không ăn, muốn trực tiếp cường Ninh Thư, Ninh Thư không chút suy nghĩ, trực tiếp thổi vào cái còi.
Ám vệ một thân hắc y từ cửa sổ nhảy vào, Tư Đồ Kình Vũ lạnh lùng mà nhìn thị vệ, “Hôm nay bổn tướng không giết được ngươi liền không mang họ Tư Đồ.”
Hai người triền đấu cùng một chỗ, vào lúc này thị vệ không có chạy trước, ngược lại cùng Tư Đồ Kình Vũ triền đấu chung một trận, xuất ra bản lĩnh thật sự của mình, mắt thấy lực lượng ngang bằng với Tư Đồ Kình Vũ.
“Tướng quân, Nhiếp chính vương đến, đang chờ tướng quân ở sảnh ngoài.” Thị vệ ngoài cửa hướng Tư Đồ Kình Vũ hô.
Tư Đồ Kình Vũ hơi ngây người, bị ám vệ bắt được lỗ hổng, đối với Tư Đồ Kình Vũ chính là một chưởng, Tư Đồ Kình Vũ đau đớn kêu rên một tiếng, ôm ngực, lau một ít bọt máu nơi khóe miệng, mắt lạnh nhìn Ninh Thư và ám vệ, “Thật tốt, thật tốt.”
Ám vệ trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy.
Tư Đồ Kình Vũ nhìn thoáng qua Ninh Thư, liền xoay người rời đi.
Ninh Thư vỗ vỗ ngực, nói: “Cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp.”
“Tiểu thư a, chúng ta rời khỏi nơi này đi, thật sự quá nguy hiểm.” Sắc mặt Nguyệt Lan trắng bệch nói.
Ninh Thư thở ra một hơi thật dài.
Không lâu sau, một nha hoàn tới nói với Ninh Thư: “Tướng quân kêu ngươi ra sảnh ngoài, Vương gia muốn gặp ngươi, tướng quân nói, ngươi ăn mặc lôi thôi một chút.”
Lạc Quân Diễm muốn gặp nàng? Ăn mặc lôi thôi một chút?
“Nguyệt Lan, tới trang điểm cho tiểu thư ngươi, làm cho muốn đẹp bao nhiêu liền đẹp bấy nhiêu.” Ninh Thư hướng Nguyệt Lan nói.
Nguyệt Lan lập tức nói: “Ân.”
Nguyệt Lan hi vọng người Nhiếp chính vương kia có thể mang tiểu thư rời khỏi nơi này.
Tiểu nha hoàn nghe thấy Ninh Thư nói như thế, vội vàng nói: “Tướng quân nói với ngươi ăn mặc lôi thôi một chút, tốt nhất trên mặt bôi chút tro.”
Ninh Thư và Nguyệt Lan đều không để ý tới nàng, dưới sự khéo tay của Nguyệt Lan, Ninh Thư nhìn khuôn mặt của mình, tùy tiện thay đổi một chút như thế, lại xinh đẹp đến không dám nhìn thẳng.
Ninh Thư cảm thấy chính mình đều phải bị khuôn mặt này mê hoặc.
Tiểu nha hoàn ngơ ngác mà nhìn Ninh Thư, ngay sau đó lắc đầu nói: “Ngươi không thể làm như vậy, tướng quân sẽ giết ngươi.”
“Không có việc gì, dẫn đường đi.” Ninh Thư kẹp chặt cái mông của mình, không cho vòng eo của mình vặn vẹo lên, cao quý lãnh diễm đi về hướng sảnh ngoài.
Ninh Thư bước vào sảnh ngoài, bầu không khí không phải thực tốt, Tư Đồ Kình Vũ lạnh một khuôn mặt, Lạc Quân Diễm cười như không cười, giữa hai người nói chuyện rất không thoải mái.
Trông thấy Ninh Thư tiến vào, Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm đều ngơ ngẩn, ngay sau đó mặt Tư Đồ Kình Vũ liền biến đen, hắn hiểu rõ Nhiếp chính vương vì Mộc Yên La mà đến, bảo nàng ta đừng quá lộ mặt, hiện tại cư nhiên lại trang điểm xinh đẹp như thế.
Thanh lãnh lại vũ mị, trang dung tinh xảo, trong lòng Tư Đồ Kình Vũ đều là nồng đậm tức giận, ánh mắt nhìn Ninh Thư giống như đang nhìn con mồi vậy, tựa hồ ngay sau đó liền muốn xé nát Ninh Thư.
Lạc Quân Diễm nhìn thấy Ninh Thư, trong mắt tràn ngập kinh diễm, ánh mắt bá đạo mà triền miên, còn có một loại quyết tâm nhất định phải có được.
Không nghĩ đến nữ nô này lại xinh đẹp như thế, quả thực là khuynh quốc khuynh thành, khó trách Tư Đồ Kình Vũ không muốn tặng nàng cho hắn.
“Khụ khụ, ngươi còn nhớ bổn vương sao?” Lạc Quân Diễm mở miệng hỏi, đi đến trước mặt Ninh Thư, trên người mang theo một cỗ long duyên hương, còn mang theo hơi thở cường thế của nam nhân, khiến cho lòng người rung động.
Trang phục hiện tại của Ninh Thư rất cao quý lãnh diễm, nhưng khi mở miệng chính là thanh âm vô cùng thô dát, “Ngươi là ai?”
Lạc Quân Diễm nghe thấy thanh âm thô dát như thế, sững sờ, cảm giác không khỏe lắm, người xinh đẹp như vậy, nên có một thanh âm nhu hòa, mềm mại như nước, vũ mị đa tình, uyển chuyển du dương…
“Giọng nói của người sao lại thế này? Từng chịu tổn thương?” Lạc Quân Diễm cau mày hỏi, “Không cần lo lắng, bổn vương sẽ giúp ngươi chữa khỏi cổ họng.”
Ninh Thư nhướng mày, không nói gì.
Lạc Quân Diễm thấy Ninh Thư không nói lời nào, ân cần nói: “Ngươi đã quên, bánh bao, ngươi còn nhớ
chuyện bánh bao không? Chúng ta từng gặp ở tiệm bánh bao.”
Ninh Thư bĩu môi, thời điểm ở tiệm bánh bao, nàng căn bản không có chút hình tượng, Lạc Quân Diễm làm sao lại xác định đó là nàng?
Quả nhiên là nhìn trúng vẻ đẹp của Mộc Yên La, nhưng sau khi đạt được thì vứt bỏ như cọng rơm cái rác, cường bạo, ngược tình, không có gì là không chơi, cơ bản thời điểm Mộc Yên La tới đại di mụ chính là thời gian chuyên chúc của Lạc Quân Diễm, khẩu vị thật sự quá đặc biệt.
“Ngươi lui xuống.” Tư Đồ Kình Vũ hướng Ninh Thư lạnh lùng nói.
Ninh Thư vẫn không nói gì, Lạc Quân Diễm mở miệng nói: “Tư Đồ Kình Vũ, hôm nay bổn vương tới đây là muốn mang nàng đi.”
Tư Đồ Kình Vũ cười lạnh, “Vương gia, hiện tại nàng là người của bổn tướng quân, ngươi kiên quyết muốn đoạt sao?”
A ha ha, bây giờ là muốn tranh đoạt nàng sao?
Danh sách chương