Anh Ngọc Quân trong lòng có một loại trực giác, Cảm thấy Ninh Thư sẽ không tổn thương cô ta.

Tuy rằng ngoài miệng không buông tha người, nói chuyện làm người khác xấu hổ, nhưng đối với cô ta không có sát ý.

Trong khoảng thời gian này, cô ta gặp qua quá nhiều yêu quái, có yêu quái lớn lên dữ tợn vô cùng, cũng có rất nhiều yêu quái bảo trì hình người.

Khoác da người, lại chạy rất nhanh, còn có thể đem que sắt bẻ cong.

Anh Ngọc Quân vẫn luôn không biết bên người còn có sinh vật nguy hiểm như vậy.

Không biết thì thôi có thể ngây thơ mờ mịt sống, nhưng hiện tại đã biết, nghĩ lại đều thấy vô cùng sợ hãi.

trước kia cửa hàng tiện lợi dưới lầu, cô ta vẫn thường đi mua đồ ở đấy, nhưng từ khi mang thai, lúc đi mua đồ, nhân viên cửa hàng liền biến thành yêu quái, há miệng muốn nuốt luôn cô ta.

Mặc kệ thế nào, điều phải ngốc ở chỗ này, ngốc đến khi sinh con xong.

An Ngọc Quân trong lòng rất ủy khuất, sau một đêm triền miên, người đàn ông kia không thấy tăm hơi, mang thai, còn bị đủ loại yêu quái hung ác đuổi giết.

Bị lôi kéo vào thế giới chưa biết, một thế giới kỳ quái, thế giới này cùng thế giới nhân loại đơn thuần không giống nhau.

Là một cái thế giới rất nguy hiểm, các yêu quái đều muốn ăn cô ta cùng đứa con trong bung.

Cha của đứa bé bao giờ mới có thể đến tìm cô ta ,cô ta chịu đủ những ngày bị đuổi giết như vậy rồi.

An Ngọc Quân vuốt bụng, nhìn Ninh Thư không thèm để ý đến mình vẽ truyện tranh.

Cô ta có loại cảm giác muốn khóc, trước kia thời điểm đào vong một mình, cảm giác mình có thể chống đỡ được.

Hiện tại xuất hiện một người, cứu cô ta, trong lòng vừa cảm kích lại có điểm ủy khuất, người này giống như đối với cô ta có chút hung dữ.

Thời điểm nhìn người mặt không có biểu cảm gì, làm cô ta có cảm giác mình bị xem thấu.

An Ngọc Quân chán ghét cảm giác như vậy.

“Cô cảm thấy cô có thể làm cái gì?” Ninh thư quay đầu có chút oán niệm nhìn An Ngọc Quân hỏi.

“Tôi vừa đi ra ngoài sẽ bị yêu quái đuổi giết ngay, tôi có thể hay không ngốc ở trong nhà, tôi có thể làm việc nhà, có thể giặt quần áo nấu cơm.” An Ngọc Quân cúi đầu, nhìn bụng của mình nói.

Ninh Thư gật gật đầu, “Có thể, về sau một ngày ba bữa, vệ sinh nhà cửa đều giao cho cô, đúng rồi, tôi muốn ăn thịt, nấu nhiều thịt vào.”

Nghiêm khắc lại nói tiếp, cô cùng An Ngọc Quân xem như người xa lạ, không có đạo lý cung phụng An Ngọc Quân giống như tổ tông.

Nguyên lương thích cô ta, lại không phải cô thích, cô việc gì phải làm.

“Này, đồ ưng mắt mù kia, mommy của ta là phụ nữ có thai, ngươi bảo thai phụ mỗi ngày làm những việc này, lương tâm như không đau sao?” tiểu loli buồn bực nói.

“Mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm, còn phải dọn dẹp vệ sinh, Mommy của ta lại không phải bảo mẫu.”

Ninh Thư nhướng mày, đẩy đẩy mắt kính, “ lương tâm của ta sẽ không đau nha, nhưng thật ra đứa nhỏ này ngươi đến nói chuyện bằng lương tâm nha.”

“Ta cho ngươi ăn, cho các ngươi ở, bảo hộ các ngươi, có làm cái gì không nên sao, tuy rằng cha các ngươi là đại yêu quái, nhưng là các ngươi không phải nha.”

Tiểu loli ngạo kiều nói: “Ngươi chiếu cố tốt mommy ta, cha ta sẽ báo đáp ngươi, tiểu yêu quái giống ngươi, cha ta chỉ cần một đầu ngón tay ngươi cũng hưởng đủ.”

“Bé con, không được nói lung tung.” An Ngọc Quân sờ sờ bụng, lại hướng Ninh Thư nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, mong anh không cảm thấy phiền lòng.”

“Tôi cảm thấy cái quái gì, lại không phải con của tôi, tùy tiện nói gì cũng không liên quan đến chuyện của tôi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Nghe ngữ khí tiểu loli nói chuyện cùng năng lực biểu đạt, dựa theo tuổi nhân loại tính, tiểu loli này hẳn là có tư duy của đứa trẻ bảy tuổi.

Qủa nhiên là yêu quái, hay lại nói chỉ có đời sau của đại yêu quái mới có thể như vậy.

Hay là người cùng yêu kết hợp, đời sau mới phát sinh dị biến? “Ưng mắt mù, ta thấy ngươi không có phong độ của người đàn ông.” tiểu loli khinh bỉ Ninh Thư, “ Lại còn đối với một nữ nhân mang thai hà khắc như vậy.”

“Ta không có phong độ, vậy những yêu quái đuổi giết các liền có phong độ, đổi lại là thai phụ bình thường, ta có khả năng sẽ quan tâm hơn một chút ít nhưng là các ngươi Ngưu Bức quá, sẽ không có việc gì.”

Tới nha, đấu võ mồm nha, cho nhau thương tổn nha.

An Ngọc Quân:…

Ninh Thư đưa cho An Ngọc Quân một cái gối đầu cùng thảm mỏng, “Ngủ ở sofa đi, Nếu cô ngại sofa chật hẹp, cô có thể ngủ trên mặt đất.”

Ninh Thư vô tình vô nghĩa chống nạnh, “Cô đừng nghĩ tới việc ngủ ở giường của tôi.”

Có đôi khi bạn đối với một người tốt quá, người ta sẽ nghĩ đấy là điều đương nhiên.

Nhân chi sơ, tính bổn tiện.

Ngược lại đem chính mình làm cho không có điểm mấu chốt.

Nguyên Lương đối với an Ngọc Quân rất tốt, cơ bản không cho An Ngọc Quân làm gì.

An Ngọc Quân có đôi khi làm chút cơm, Nguyên Lương liền ăn đến rơi nước mắt, mang ơn đội nghĩa.

Tuy rằng yêu là không cầu hồi báo, nhưng mà Nguyên Lương đã chết, cũng không thấy An Ngọc Quân thương tâm rơi lệ, thực sự có chút làm người lạnh tâm.

An Ngọc Quân tiếp nhận gối đầu nói một tiếng cảm ơn.

Ninh Thư trở lại phòng của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra chu sa cùng bút dính màu đỏ chu sa, ở trên cửa sổ vẽ phù chú.

Đồ vẽ bùa này, là Ninh Thư ở trong một tiệm trông có vẻ cũ nát mua được.

Trong thành thì yêu quái nhiều, liền sinh ra một cái chức nghiệp, đó chính là trừ yêu.

Có một số nhân loại bị yêu quái dây dưa, lại vô lực chống cự, nghề trừ yêu liền phát triển không ngừng.

Cục điều tra sự kiện đặc thù cũng không có khả năng địa phương nào cũng quản được, lúc này trừ yêu liền dựa vào lực lượng của dân gian.

Ninh Thư là một yêu quái, chạy tới mua công cụ vẽ bùa, người ta còn không muốn bán cho cô.

Chủ quán lúc đầu còn tưởng là yêu quái đến trả thù, cuối cùng vẫn là đen đồ vật bán cho Ninh Thư.

Ninh Thư vẽ tốt bùa chú, sao trời chi lực vọt đến, xuyên qua cửa sổ chiếu đến trên người cô.

Ninh Thư vội vàng bắt đầu tu luyện, bằng không qua thời gian dài phù chú liền mất hết lực lượng.

Phù chú mất hết lực lượng, Ninh Thư lại phải vẽ một lần nữa.

Tu luyện một buổi tối, Ninh Thư phải vẽ rất nhiều bùa, vừa mới tiến vào trạng thái, phù chú không dùng được, lại bắt đầu họa, sau đó lại tu luyện.

Chưa bao giờ khổ bức như vậy.

Hiện đại linh khí thưa thớt, muốn vẽ thành công một cái phù chú cũng không dễ dàng, hơn nữa phù chú công dụng ngắn như vậy.

Ninh Thư muốn ném luôn bút lông đi, hố cha là đây chứ đâu.

Tu luyện suốt một đêm, còn không nhiều bằng ở thế giới sao trời chi lực nồng đậm hấp thu một giờ.

Nếu thế giới này là như vậy, yêu quái đều phải đi đến đường cùng rồi.

Trời đã sáng, Ninh Thư lười biếng duỗi eo, lấy khăn đem chu sa vẽ phù chú trên mặt đất lau đi.

thời điểm Ninh Thư mở cửa, An Ngọc Quân đã dậy, đang ở phòng bếp bận rộn.

Ninh Thư chậm rì rì đi rửa mặt rồi hướng ghế trên ban công nằm xuống, híp mắt dưỡng thần.

Tu luyện cả một đêm, Thực lực không có gia tăng nhiều, nhưng thật ra tu luyện được một chút hỏa khí. Không ngừng vẽ bùa, hơn nữa phù chú không phải vẽ một lần liền thành công luôn.

Ninh Thư mơ mơ màng màng ngủ rồi, An Ngọc Quân làm tốt cơm sáng, lại đây đánh thức Ninh Thư.

“ Có thể ăn cơm sáng, đúng rồi, tôi còn không biết anh tên là gì?” An Ngọc Quân hướng Ninh Thư hỏi.

“Tôi kêu Nguyên Lương.”

“Tôi kêu An Ngọc Quân.” An Ngọc Quân hướng Ninh Thư cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện