Edit: Akito
“Sao ngươi biết ta là thần y?” Thần y xoay đầu người lại phi thường lạnh lùng nói, “Ai phái ngươi đến đây.”
Ninh Thư ‘ách’ một tiếng, nói: “Ta ngửi thấy mùi thuốc trên người ngươi, về chuyện gọi thần y, đây là cách gọi khách khí, ví dụ như khi gặp nhân sĩ chơi đao kiếm ngao du giang hồ, không phải đều sẽ gọi một tiếng đại hiệp sao? Là cách nói khách khí, khách khí.”
Thần y lớn lên coi như không tệ, chỉ là quá lạnh đi, giống như một đống núi băng di động vậy.
Thần y liếc Ninh Thư một cái, bước nhanh hơn muốn mặc kệ Ninh Thư.
Ninh Thư dẫn theo làn váy, chạy chậm theo sau lưng thần y, một bên chạy một bên thở hồng hộc gọi: “Thần y, chúng ta làm bằng hữu đi.”
“Có bệnh sao.” Thần y cau mày lạnh lùng nói.
“Ngươi có dược?” Ninh Thư ‘ai’ một tiếng, “Ta chỉ muốn biết khi trúng xuân dược, ngoại trừ bạch bạch bạch ra còn có biện pháp khác hay không.”
Ninh Thư đi theo đến chỗ ở của thần y, nơi thần y ở tốt hơn chỗ Ôn Như Họa nhiều, ít nhất nhà thần y làm bằng trúc, sạch sẽ mát mẻ, trước nhà là từng sào đất trồng dược ngay ngắn.
Bên trên đủ loại dược liệu.
Trong lòng Ninh Thư cảm thán, cuối cùng cũng có chỗ tốt để ở.
Thần y đi vào nhà, Ninh Thư muốn đi vào theo, nhưng ngại cái là thần y lập tức đóng cửa lại, thiếu chút nữa kẹp luôn cái mũi của Ninh Thư rồi.
Ninh Thư cảm thấy hơi lạnh, trên người mặc y phục ướt sũng cực kỳ không thoải mái, Ninh Thư ‘phịch’ một tiếng ngồi xuống đất, sau đó vừa gõ cửa ‘ba ba ba’, vừa kêu: “Đại ca, có thể cho một kiện y phục rách rưới được không, ta muốn đổi bộ y phục.”
Trong nhà không có âm thanh, hiển nhiên thần y căn bản không thèm quan tâm Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay gõ cửa, nói: “Đại ca, đừng như thế, chỉ cần mỗi người vươn một bàn tay, thì ngày mai thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn, có thể cho một bộ y phục mặc không.”
“Cút.” Giọng nói thần y lạnh vô cùng, “Nếu còn không cút, ta hạ độc chết ngươi.”
Thật là độc ác?!
Quả thực Ninh Thư không dám chọc đại phu tay phải cứu người tay trái có thể giết người, liền tự mình ra khỏi rừng cây tìm nông hộ đổi vài cái áo gai vải thô, sau đó quay lại nhà trúc.
Thần y đang ở ngoài sân, ngồi xổm quan sát đất trồng thảo dược, Ninh Thư vội vàng đi qua chào hỏi:
“Thần y, người đã ăn rồi sao?”
Ánh mắt thần y phi thường lạnh nhìn thoáng qua Ninh Thư, “Ngươi trở lại đây làm gì?”
Ninh Thư nghiêm túc nói: “Đệ tử muốn theo người học y.”
Thần y tựa như không nghe thấy lời nói của Ninh Thư, Ninh Thư chỉnh âm lớn hơn lặp lại lần nữa, “Đệ tử muốn theo người học y.”
Thần y gắt gao cau mày, “Có phải đầu óc ngươi có bệnh hay không, ngươi là người thôn nào, ta đã nói rồi, xung quanh nơi này nếu không có lệnh của ta, tất cả mọi người đều không được tới gần, ngươi muốn bị độc chết?”
Ninh Thư: …
Động một chút lại muốn hạ độc chết người.
“Sư phụ, con muốn theo người học y, con chỉ muốn biết nam nhân trúng xuân dược làm thế nào để trị liệu, để hắn không đi chà đạp nữ tử, có phải nên ngâm mình trong nước đá không, hay là đánh hắn bất tỉnh, chờ công hiệu của dược đi qua là được?”
Lông mày thần y nhíu lại chặt hơn, nhấc môi, “Cút.”
Ninh Thư thấy thần y không chào đón mình như thế, cũng muốn cút đi, nhưng nghĩ tới y thuật của thần y, liền muốn đi theo hắn học trộm, kỹ nhiều không hại thân.
“Sư phụ, con thật lòng muốn theo người học y mà, người cứ coi như con không tồn tại là được rồi, con thay người chăm sóc dược liệu, thay người phối dược.” Ninh Thư sống với thần y là an tâm nhất, bởi vì thần y là người lãnh khốc nhất, đối với chuyện ấy ấy ấy hình như không có hứng thú gì.
Cũng không cần lo lắng sẽ bị đè, điều lo lắng duy nhất chính là sự kiện xuân dược, chỉ cần Ninh Thư sớm chuẩn bị thì tự nhiên có thể tránh khỏi.
“Cút.” Thần y lạnh lùng nói.
Ninh Thư hếch bộ ngực của mình, dầu gì nàng cũng là nữ chủ không phải sao, làm sao lại không có một chút lực hấp dẫn với nam chủ thế này.
Một ánh mắt thần y cũng không lưu giữ cho Ninh Thư, khiến cho Ninh Thư cảm thấy thực thất bại.
Không có biện pháp nên mỗi ngày Ninh Thư cứ canh giữ ngoài nhà trúc, thần y thật sự không chào đón Ninh Thư, từ đầu tới cuối đều làm lơ Ninh Thư, Ninh Thư chỉ có thể mặt dày mày dạn đi theo sau lưng thần y.
“Sư phụ, sư phụ, người hãy thu nhận đồ nhi, đồ nhi nhất định sẽ học tập thật tốt, đem những thứ sư phụ truyền lại phát dương quang đại tạo phúc thương sinh.” Ninh Thư lải nhải.
Thần y rải một ít phấn về phía Ninh Thư, đầu tiên Ninh Thư hắt xì một cái không có cảm giác gì, sau đó cả người liền mềm nhũn, toàn thân không có chút sức lực nào, rất hoảng hốt, giống như bị tuột huyết áp vậy, tê liệt ngồi dưới đất.
“Sư phụ, có phải người hạ độc con hay không, đây chính là Nhuyễn cốt tán trong truyền thuyết sao?” Bây giờ cả người Ninh Thư không có tí sức lực nào, trong lòng có hơi sợ hãi, bộ dạng này bị người đè thì làm sao bây giờ, tuy rằng thần y tính cách lãnh đạm, nhưng dầu gì cũng là một người nam nhân phải không, đặc biệt là thân thể này còn xinh đẹp như thế, đã vậy lực hấp dẫn giữa nam nữ chủ, cộng thêm ám vệ ca ca không ở bên cạnh, tỷ lệ bị đè một trăm phần trăm a.
“Sư phụ, có thể cho con thuốc giải không?” Ninh Thư đáng thương hỏi thăm thần y.
Thần y không có để ý tới Ninh Thư, nên làm gì thì làm cái đó, hoàn toàn không nhìn Ninh Thư, căn bản là ngó lơ nàng.
Ninh Thư vốn đang lo lắng bị đè, thế nhưng một ánh mắt người ta cũng không cho nàng, lúc ăn cơm, thần y liền ném một cái bánh bột bắp to cho Ninh Thư, hơn nữa không phải ném vào tay Ninh Thư, mà là trực tiếp ném xuống đất, giống như ném xương cho chó vậy.
Ninh Thư: …
Ta là nữ chủ, ta có quầng sáng mà, ngươi không thể đối xử với ta như thế, Ninh Thư cố sức nhặt bánh bột bắp trên mặt đất lên, xoa xoa trên quần áo rồi gặm ăn.
Mẹ nó thật khó ăn, sao nàng phải lăn lộn thảm như vậy đây, rõ ràng thần y ăn đều là bánh bao lớn trắng bóc, tại sao nàng lại ăn cái này? Tâm quá mệt a.
Thấy thần y không có ý muốn đè nàng, Ninh Thư cũng liền yên lòng, mỗi khi thần y cho nàng bánh bột bắp, Ninh Thư mặt dày mày dạn xin thần y thêm một chén nước, bánh bột bắp quá khó ăn, quá khô.
Ninh Thư hỏi thần y: “Sư phụ, bánh bột bắp này người lấy từ đâu thế, bánh bột bắp hôm nay có hơi cứng a, răng con thiếu chút nữa đều gãy rồi, lần sau làm mềm mềm một tí.”
Căn bản Ninh Thư cũng không trông chờ thần y trả lời lại, thần y tính tình lạnh lùng, ít nói, có lẽ là sống một mình quá cô độc.
“Là thôn dân nhờ ta chẩn bệnh đem qua.” Thần y lạnh lùng nói, “Để ở nhà quá nhiều.”
Ninh Thư: …
Tâm quá nghẹn, cảm giác lòng đau xót, cảm thấy mình là một cái thùng rác.
“Ngươi thật sự muốn theo ta học y?” Thần y đột nhiên hỏi.
Ninh Thư lập tức nói: “Con đương nhiên rất nghiêm túc, con muốn theo sư phụ học y, sau đó tạo phúc cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ.”
Thần y không có để ý tới lời nói đại nghĩa lăng nhiên của Ninh Thư, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy học y cần phải có thứ gì?”
Đây xem như sát hạch nhập môn sao? Ninh Thư cảm thấy nhất định phải trả lời nghiêm túc, Ninh Thư nhìn sắc mặt thần y, muốn từ vẻ mặt hắn nhìn ra chút manh mối, nhưng gương mặt thần y lạnh như băng, khuôn mặt giống như khối băng được điêu khắc vậy, không hề có cảm xúc.
Ninh Thư thăm dò: “Lòng nhân từ?”
“Sao ngươi biết ta là thần y?” Thần y xoay đầu người lại phi thường lạnh lùng nói, “Ai phái ngươi đến đây.”
Ninh Thư ‘ách’ một tiếng, nói: “Ta ngửi thấy mùi thuốc trên người ngươi, về chuyện gọi thần y, đây là cách gọi khách khí, ví dụ như khi gặp nhân sĩ chơi đao kiếm ngao du giang hồ, không phải đều sẽ gọi một tiếng đại hiệp sao? Là cách nói khách khí, khách khí.”
Thần y lớn lên coi như không tệ, chỉ là quá lạnh đi, giống như một đống núi băng di động vậy.
Thần y liếc Ninh Thư một cái, bước nhanh hơn muốn mặc kệ Ninh Thư.
Ninh Thư dẫn theo làn váy, chạy chậm theo sau lưng thần y, một bên chạy một bên thở hồng hộc gọi: “Thần y, chúng ta làm bằng hữu đi.”
“Có bệnh sao.” Thần y cau mày lạnh lùng nói.
“Ngươi có dược?” Ninh Thư ‘ai’ một tiếng, “Ta chỉ muốn biết khi trúng xuân dược, ngoại trừ bạch bạch bạch ra còn có biện pháp khác hay không.”
Ninh Thư đi theo đến chỗ ở của thần y, nơi thần y ở tốt hơn chỗ Ôn Như Họa nhiều, ít nhất nhà thần y làm bằng trúc, sạch sẽ mát mẻ, trước nhà là từng sào đất trồng dược ngay ngắn.
Bên trên đủ loại dược liệu.
Trong lòng Ninh Thư cảm thán, cuối cùng cũng có chỗ tốt để ở.
Thần y đi vào nhà, Ninh Thư muốn đi vào theo, nhưng ngại cái là thần y lập tức đóng cửa lại, thiếu chút nữa kẹp luôn cái mũi của Ninh Thư rồi.
Ninh Thư cảm thấy hơi lạnh, trên người mặc y phục ướt sũng cực kỳ không thoải mái, Ninh Thư ‘phịch’ một tiếng ngồi xuống đất, sau đó vừa gõ cửa ‘ba ba ba’, vừa kêu: “Đại ca, có thể cho một kiện y phục rách rưới được không, ta muốn đổi bộ y phục.”
Trong nhà không có âm thanh, hiển nhiên thần y căn bản không thèm quan tâm Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay gõ cửa, nói: “Đại ca, đừng như thế, chỉ cần mỗi người vươn một bàn tay, thì ngày mai thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn, có thể cho một bộ y phục mặc không.”
“Cút.” Giọng nói thần y lạnh vô cùng, “Nếu còn không cút, ta hạ độc chết ngươi.”
Thật là độc ác?!
Quả thực Ninh Thư không dám chọc đại phu tay phải cứu người tay trái có thể giết người, liền tự mình ra khỏi rừng cây tìm nông hộ đổi vài cái áo gai vải thô, sau đó quay lại nhà trúc.
Thần y đang ở ngoài sân, ngồi xổm quan sát đất trồng thảo dược, Ninh Thư vội vàng đi qua chào hỏi:
“Thần y, người đã ăn rồi sao?”
Ánh mắt thần y phi thường lạnh nhìn thoáng qua Ninh Thư, “Ngươi trở lại đây làm gì?”
Ninh Thư nghiêm túc nói: “Đệ tử muốn theo người học y.”
Thần y tựa như không nghe thấy lời nói của Ninh Thư, Ninh Thư chỉnh âm lớn hơn lặp lại lần nữa, “Đệ tử muốn theo người học y.”
Thần y gắt gao cau mày, “Có phải đầu óc ngươi có bệnh hay không, ngươi là người thôn nào, ta đã nói rồi, xung quanh nơi này nếu không có lệnh của ta, tất cả mọi người đều không được tới gần, ngươi muốn bị độc chết?”
Ninh Thư: …
Động một chút lại muốn hạ độc chết người.
“Sư phụ, con muốn theo người học y, con chỉ muốn biết nam nhân trúng xuân dược làm thế nào để trị liệu, để hắn không đi chà đạp nữ tử, có phải nên ngâm mình trong nước đá không, hay là đánh hắn bất tỉnh, chờ công hiệu của dược đi qua là được?”
Lông mày thần y nhíu lại chặt hơn, nhấc môi, “Cút.”
Ninh Thư thấy thần y không chào đón mình như thế, cũng muốn cút đi, nhưng nghĩ tới y thuật của thần y, liền muốn đi theo hắn học trộm, kỹ nhiều không hại thân.
“Sư phụ, con thật lòng muốn theo người học y mà, người cứ coi như con không tồn tại là được rồi, con thay người chăm sóc dược liệu, thay người phối dược.” Ninh Thư sống với thần y là an tâm nhất, bởi vì thần y là người lãnh khốc nhất, đối với chuyện ấy ấy ấy hình như không có hứng thú gì.
Cũng không cần lo lắng sẽ bị đè, điều lo lắng duy nhất chính là sự kiện xuân dược, chỉ cần Ninh Thư sớm chuẩn bị thì tự nhiên có thể tránh khỏi.
“Cút.” Thần y lạnh lùng nói.
Ninh Thư hếch bộ ngực của mình, dầu gì nàng cũng là nữ chủ không phải sao, làm sao lại không có một chút lực hấp dẫn với nam chủ thế này.
Một ánh mắt thần y cũng không lưu giữ cho Ninh Thư, khiến cho Ninh Thư cảm thấy thực thất bại.
Không có biện pháp nên mỗi ngày Ninh Thư cứ canh giữ ngoài nhà trúc, thần y thật sự không chào đón Ninh Thư, từ đầu tới cuối đều làm lơ Ninh Thư, Ninh Thư chỉ có thể mặt dày mày dạn đi theo sau lưng thần y.
“Sư phụ, sư phụ, người hãy thu nhận đồ nhi, đồ nhi nhất định sẽ học tập thật tốt, đem những thứ sư phụ truyền lại phát dương quang đại tạo phúc thương sinh.” Ninh Thư lải nhải.
Thần y rải một ít phấn về phía Ninh Thư, đầu tiên Ninh Thư hắt xì một cái không có cảm giác gì, sau đó cả người liền mềm nhũn, toàn thân không có chút sức lực nào, rất hoảng hốt, giống như bị tuột huyết áp vậy, tê liệt ngồi dưới đất.
“Sư phụ, có phải người hạ độc con hay không, đây chính là Nhuyễn cốt tán trong truyền thuyết sao?” Bây giờ cả người Ninh Thư không có tí sức lực nào, trong lòng có hơi sợ hãi, bộ dạng này bị người đè thì làm sao bây giờ, tuy rằng thần y tính cách lãnh đạm, nhưng dầu gì cũng là một người nam nhân phải không, đặc biệt là thân thể này còn xinh đẹp như thế, đã vậy lực hấp dẫn giữa nam nữ chủ, cộng thêm ám vệ ca ca không ở bên cạnh, tỷ lệ bị đè một trăm phần trăm a.
“Sư phụ, có thể cho con thuốc giải không?” Ninh Thư đáng thương hỏi thăm thần y.
Thần y không có để ý tới Ninh Thư, nên làm gì thì làm cái đó, hoàn toàn không nhìn Ninh Thư, căn bản là ngó lơ nàng.
Ninh Thư vốn đang lo lắng bị đè, thế nhưng một ánh mắt người ta cũng không cho nàng, lúc ăn cơm, thần y liền ném một cái bánh bột bắp to cho Ninh Thư, hơn nữa không phải ném vào tay Ninh Thư, mà là trực tiếp ném xuống đất, giống như ném xương cho chó vậy.
Ninh Thư: …
Ta là nữ chủ, ta có quầng sáng mà, ngươi không thể đối xử với ta như thế, Ninh Thư cố sức nhặt bánh bột bắp trên mặt đất lên, xoa xoa trên quần áo rồi gặm ăn.
Mẹ nó thật khó ăn, sao nàng phải lăn lộn thảm như vậy đây, rõ ràng thần y ăn đều là bánh bao lớn trắng bóc, tại sao nàng lại ăn cái này? Tâm quá mệt a.
Thấy thần y không có ý muốn đè nàng, Ninh Thư cũng liền yên lòng, mỗi khi thần y cho nàng bánh bột bắp, Ninh Thư mặt dày mày dạn xin thần y thêm một chén nước, bánh bột bắp quá khó ăn, quá khô.
Ninh Thư hỏi thần y: “Sư phụ, bánh bột bắp này người lấy từ đâu thế, bánh bột bắp hôm nay có hơi cứng a, răng con thiếu chút nữa đều gãy rồi, lần sau làm mềm mềm một tí.”
Căn bản Ninh Thư cũng không trông chờ thần y trả lời lại, thần y tính tình lạnh lùng, ít nói, có lẽ là sống một mình quá cô độc.
“Là thôn dân nhờ ta chẩn bệnh đem qua.” Thần y lạnh lùng nói, “Để ở nhà quá nhiều.”
Ninh Thư: …
Tâm quá nghẹn, cảm giác lòng đau xót, cảm thấy mình là một cái thùng rác.
“Ngươi thật sự muốn theo ta học y?” Thần y đột nhiên hỏi.
Ninh Thư lập tức nói: “Con đương nhiên rất nghiêm túc, con muốn theo sư phụ học y, sau đó tạo phúc cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ.”
Thần y không có để ý tới lời nói đại nghĩa lăng nhiên của Ninh Thư, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy học y cần phải có thứ gì?”
Đây xem như sát hạch nhập môn sao? Ninh Thư cảm thấy nhất định phải trả lời nghiêm túc, Ninh Thư nhìn sắc mặt thần y, muốn từ vẻ mặt hắn nhìn ra chút manh mối, nhưng gương mặt thần y lạnh như băng, khuôn mặt giống như khối băng được điêu khắc vậy, không hề có cảm xúc.
Ninh Thư thăm dò: “Lòng nhân từ?”
Danh sách chương