“Đúng thế, sau khi nhiệm vụ hoàn thành cả đội chúng ta sẽ cùng đi tìm Ngô tiểu thư với anh.” Những người khác cũng nói phụ họa.

Dù là vậy nhưng bầu không khí trong cabin vẫn tương đối nặng nề.

Ninh Thư đứng ra nhận lỗi: “Là tôi sai trước, rất xin lỗi mọi người.”

Trong một khoảnh khắc, Ninh Thư bỗng cảm giác lưng mình trở nên nong nóng, là Chu Nghĩa đã đẩy cô ra khỏi biệt thự, còn bản thân thì bị bom nổ chết.

Tống Dật đưa tay vuốt mặt: “Tự tôi biết nặng nhẹ, trước hết phải làm nốt nhiệm vụ đã.”

Tống Dật ít cảm thấy xúc động trước việc một người phụ nữ lặn lội từ xa tới đây gặp hắn.

Phần nhiều là bị dọa sợ, nơi này đầy rẫy phần tử khủng bố, chuyên xảy ra xung đột, bạo loạn, là nơi mà đủ loại tội phạm thường xuyên hoạt động… sao có thể muốn là tới? Ngô Tiêm Nhu không có năng lực tự vệ, cũng chẳng có sức chiến đấu tối thiểu cần có, hơn nữa phụ nữ nơi này mỗi khi đi ra ngoài còn phải trùm khăn kín mít, không thể thoải mái lộ diện như phụ nữ nước mình được, mà chắc gì Ngô Tiêm Nhu đã biết điều này.

Nhỡ chẳng may bị kẻ xấu bắt được.. có thể sẽ bị chúng hành hạ, cưỡng dâm, đánh đập tới chết.

Tống Dật tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, bởi càng nghĩ thì càng khiến hắn sợ hãi.

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên đất, trong lòng thầm tụng kinh siêu độ, đồng thời hỏi 2333: “Tôi muốn tặng một chút công đức cho Chu Nghĩa, có công đức hộ thân, anh ta cũng có thể luân hồi vào một gia đình tốt hơn.”

Advertisement

“Có được không?” Ninh Thư hỏi.

2333 trầm mặc một lát mới nói: “Để tôi thử xem sao, mỗi ngày thế giới đều có rất nhiều người chết đi, muốn tìm anh ta trong vô số linh hồn thật không dễ dàng.”

“Mà cô muốn tặng bao nhiêu công đức vậy, khuyên cô một câu là đừng nên tặng nhiều, tặng nhiều ngược lại sẽ khiến anh ta bị thứ bẩn thỉu gì đó nuốt chửng, dù sao thì công đức cũng là món đồ trân quý.” 2333 nói

Ninh Thư có chút phân vân, hỏi: “Cậu cảm thấy tặng bao nhiêu là thích hợp?”

“5 công đức là được rồi, nó không quá chói mắt, ngoài ra bộ đội đặc chủng như cô đều dính máu đầy tay, có số công đức này hộ thân cũng sẽ trừ đi phần nào luật nhân quả phải gánh chịu.”

“Vậy được, trích ra 5 công đức đi.” Ninh Thư mở to mắt nhìn bàn tay cô, ấy.. móng tay thì đen kịt, lại còn nhiều móng rô nữa chứ, qua một thời gian nữa phải cắt đi thôi.

Nghiêm túc mà nói, đôi tay này thực sự nhuốm đầy máu.

Nhưng thế thì đã sao?

Một lát sau Ninh Thư hỏi 2333: “Tìm được chưa?”

“Cô đừng giục tôi nữa, có giỏi thì cô tự đi mà làm, việc tìm kiếm linh hồn như mò kim đáy bể vậy, tôi định vị đâu có dễ dàng gì.” 2333 nổi quạo.

Máy bay trực thăng từ từ hạ xuống mặt đất, Lão Nhị quay sang nói với Tống Dật: “Đến nơi rồi, trước tiên đội ta sẽ phối hợp cùng với đội khác.”

Tống Dật hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, chỉ có điều thân thể hắn vẫn run nhè nhẹ.

Sau khi Ninh Thư khiêng đứa trẻ xuống máy bay, lâp tức có đội viên đội khác ra tiếp nhận mấy đứa trẻ.

Tống Dật báo cáo mọi chuyện cho người chỉ huy, bao gồm cả việc mấy đứa trẻ giấu bom trong người.

“Bây giờ chúng ta sẽ chờ đội khác tìm cách cứu viện, nếu tìm được thì khỏi cần trao đổi con tin, còn không thì phải giáp mặt trao đổi với bọn chúng, trong lúc này mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.” Tống Dật trở về nói với các đội viên.

Nhóm người cũng luôn miệng khuyên bảo Tống Dật về lều nghỉ ngơi.

Ninh Thư vào lều vải của mình liền nằm ngay xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Hy vọng có thể tìm được cách cứu viện, miễn cho các cô phải mất một phen sống mái với bọn khủng bố.

Ninh Thư hỏi 2333: “Xong chưa?”

“Rồi.”

Ninh Thư ồ lên một tiếng, ngủ trong lều vải không được dễ chịu cho lắm, cảm giác mỗi lúc mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ thì lại bị âm thanh, tiếng chân đi đi lại lại bên ngoài quấy nhiễu, đánh thức.

Có người kéo lều vải của cô lên, thấy là Lão Nhị, Ninh Thư liền hỏi: “Chúng ta phải đi rồi à?”

“Nhìn tình hình không được ổn cho lắm, xem ra đội khác không nghĩ được cách cứu viện hợp lý, bắt buộc hai bên phải tiến hành trao đổi con tin, đội ta sẽ ra quân trước.”

Lão Nhị nói, ánh mắt có vài phần nghiêm trọng: “Hiện tại trong lòng đội trưởng đang bị phân tâm, chính chúng ta phải tự mình cẩn trọng, Lão Tứ đã hi sinh rồi, tôi không muốn quân số đội ta lại tiếp tục giảm đi.”

Ninh Thư gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ hết sức chú ý tình huống, mà đội trưởng sao rồi?”

“Nói chung tâm trạng không được ổn lắm, hắn rất lo cho Ngô tiểu thư, không hiểu sao Ngô tiểu thư lại lớn gan chạy tới đây cơ chứ.” Lão Nhị mệt mỏi vuốt trán.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tôi e người ta chẳng biết sợ là gì.”

Cổ nhân từng nói nghé mới sinh không sợ hổ quả không sai, phụ nữ một thân một mình mà dám ngang nhiên chạy tới chỗ nguy hiểm như vậy, không hiểu trong đầu nghĩ gì nữa.

Một lát sau Tống Dật liền thông báo cho cả đội mau chóng tập hợp.

Nhiệm vụ lúc này là đến địa chỉ trao đổi con tin, tiến hành mai phục.

Phải cam đoan bảo đảm tính mạng cho công nhân dầu mỏ trong lúc hai bên trao đổi người.

. . .

Tại nơi diễn ra cuộc trao đổi con tin.

Ngoài bộ đội đặc chủng ra còn có một đội bắn tỉa chuyên nghiệp ẩn núp, hỗ trợ từ xa.

Ai nấy đều được trang bị đầy đủ trên người, cúi rạp mình xuống gò đất nóng, toàn thân bị nhiệt khí hun nóng, mồ hôi vã như tắm.

Tất cả đều chú tâm quan sát diễn biến phía trước.

Bọn khủng bố đẩy một nhóm công nhân dầu mỏ ra phía trước, phe ta cũng đẩy mấy đứa trẻ về phía chúng.

Nhóm công nhân sợ hãi chạy hớt hải về phía ta, được nhân viên cảnh vệ hộ tống đưa lên máy bay.

Chỉ có điều sau khi mấy đứa trẻ chạy về phía bọn khủng bố, phe ta liền nhấn nút kích hoạt bom, bọn khủng bố liền bị bom nổ ngay tức khắc.

Đây chính là tín hiệu khai màn trận chiến, Ninh Thư nhắm súng vào đầu một tên khủng bố, trực tiếp bắn vỡ sọ gã.

Không chỉ muốn giải cứu con tin, quân ta còn muốn khiến cho bọn khủng bố – những kẻ táo bạo dám làm bất cứ việc gì phải hoảng hốt sợ hãi.

Hai phe không ngừng dội mưa bom bão đạn về phía đối phương, đạn pháo liên tiếp găm vào thể xác, người người thi nhau gục xuống, khung cảnh vô cùng đẫm máu, chết chóc.

Văng vẳng bên tai Ninh Thư là vô số tiếng đạn gào thét lướt qua, cô không nhịn được mà sởn tóc gáy.

Tống Dật dẫn theo một nhóm người đuổi theo bọn khủng bố bỏ trốn.

Bất quá Ninh Thư nhận thấy tâm trạng của Tống Dật không được tốt lắm, thi thoảng hắn xém chút nữa để bản thân mình bị trúng đạn.

Lúc giết người đều siết chặt quai hàm, ánh mắt tàn nhẫn lạnh lùng, luôn đâm đầu xông về phía trước, dáng vẻ thâm cừu đại hận này khiến cho ai nhìn vào cũng sợ mất mật.

Lão Nhị ngăn Tống Dật lại: “Thế là được rồi, đừng truy đuổi quá gắt gao, kẻo cơn nóng giận lại tích tụ trong người.”

Tống Dật cắn chặt răng, cố bình ổn lại tâm tình.

Ninh Thư tiếp tục bắn vỡ sọ một tên khác.

“Đội trưởng, đây là chiến trường đó, anh phải mau chóng vứt bỏ hết thảy tạp niệm đi.” Ninh Thư lớn tiếng nói với Tống Dật, đồng thời nổ súng vào một gã khủng bố người Latinh.

Bước vào cuộc chiến này, Ninh Thư cảm thấy bản thân như rơi vào guồng quay – hết nổ súng rồi né đạn, lại tiếp tục nổ súng và né đạn …

Ninh Thư bình tĩnh nương theo bước chân Tống Dật, vác theo súng, cả người đón sóng nhiệt nóng rát.

Ninh Thư cũng không rõ bản thân đã giết bao nhiêu người, trong đầu chỉ văng vẳng đúng sáu chữ – phải sống sót, phải giết chúng.

“Thu đội.” Tống Dật bỗng nghe thấy mệnh lệnh từ bộ đàm, bèn truyền đạt lại chỉ thị cho tất cả các đội viên khác.

Trong đội hiển nhiên có vài người bị thương, sau đó liền được những người còn lại dìu đưa đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện