Edit: LAHong

Nhìn bề ngoài cuốn sổ trông khá cũ kĩ, bên trong chất giấy hoen ố ngả vàng in đậm dấu ấn thời gian, Việt Ôn Luân cũng nể mặt cô ta mà tăng độ hảo cảm thêm vài điểm.

Dẫu điểm có tăng nhưng Kiều Linh Nhi không hề cao hứng một xíu nào, chỉ cảm thấy Việt Ôn Luân sống quá thực dụng, không yêu cô ta thật lòng, cũng chưa từng làm bất cứ điều gì cho cô ta .

Kiều Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, đợi một ngày nào đó độ thiện cảm đạt 100 điểm, khẳng định cô ta sẽ một cước đá bay tên đàn ông thối tha này đi.

Sau khi giao cuốn sổ cho Việt Ôn Luân, Kiều Linh Nhi liền về nhà nghỉ ngơi, thức trắng liên tiếp mấy đêm, trong người đã sớm kiệt sức.



Ngày diễn ra phiên tòa đã thu hút đông đảo cánh phóng viên, Ninh Thư cũng tiện đường đến coi phiên xét xử.

Việt Ôn Luân ngồi trên ghế dành cho bị cáo, ngồi kế bên là Kiều Linh Nhi thanh tú động lòng người.

Ninh Thư lom lom quan sát hai người này, trông Việt Ôn Luân và Kiều Linh Nhi đều biểu hiện hết sức bình tĩnh, không vì bị mời lên tòa mà phát sầu.

Ninh Thư có chút bực dọc, chẳng lẽ hai người này còn giấu thủ đoạn gì đó, hay chỉ đơn giản là phô trương thanh thế? Phóng viên liên tục chụp ảnh flash, âm thanh tanh tách tanh tách vang lên không ngớt, tin sốt dẻo ở đây chứ đâu nữa.

Mở đầu phiên tòa, hai bên giới thiệu vắn tắt về bản thân, sau đó luật sư đôi bên bắt đầu màn tranh luận nảy lửa.

Vụ kiện tụng này quan hệ quá lớn, bên thua kiện mang trên lưng tội danh đạo văn, gần như thất bại thảm hại, hiếm còn cơ hội trở mình trong giới giải trí.

Đội ngũ hai bên đều dốc hết toàn lực, sử dùng hết vốn liếng để chiến đấu.

Luật sư biện hộ của Trần Hương đưa ra những câu hỏi tương đối hiểm hóc, xoay quanh nội dung bên trong kịch bản, chẳng hạn như: Mẹ nuôi nữ phụ tên gì? Cha nữ phụ tên gì? Tên mụ của nữ chính là gì? Anh trai nữ phụ có tính cách ra sao? Nữ chính là người như thế nào? Chương 20 có những tình tiết gì?

Kiều Linh Nhi: …

Cô ta vội vã sao chép bản thảo, hơi đâu mà chú ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này? Kiều Linh Nhi ấp a ấp úng, nói mãi không nên lời.

Việt Ôn Luân thấy Kiều Linh Nhi như vậy, lập tức nói: “Không công bằng, vì sao chỉ hỏi mỗi chúng tôi?”

Nữ biên kịch Trần Hương nói thẳng ra đáp án.

Việt Ôn Luân cảm giác không được tốt lắm, ghé sát tai Kiều Linh Nhi, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, em không trả lời được hả?”

Kiều Linh Nhi sốt ruột đáp: “Em viết kịch bản này từ rất sớm, nội dung chi tiết em nhớ không rõ, đối phương đang gài bẫy chúng ta.”

Việt Ôn Luân khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Vẫn không công bằng, các người đã chuẩn bị sẵn đáp án.”

Trần Hương nói: “Mấy người có thể hỏi tôi bất kỳ câu gì, tôi không có ý kiến.”

“Các người đã học thuộc kịch bản từ trước, điều này không thể căn cứ làm phương thức xét xử.”

Luật sư của Trần Hương nói: “Cô Kiều đối với tác phẩm của mình không hề quen thuộc, là người viết kịch bản, hơn ai hết cô phải là người nắm rõ nội dung nhất, trái lại còn nói là do chúng tôi học thuộc kịch bản, điều này vô cùng khả nghi.”

Phiên tòa vừa mở, đối phương liền đánh một đòn ra oai phủ đầu, Kiều Linh Nhi căn bản không thể chống đỡ nổi.

Kiều Linh Nhi cực kỳ hối hận, sớm biết vậy đã học thuộc lòng kịch bản. Kiều Linh Nhi chỉ đọc qua loa nội dung, nắm được vài ý chính, chung qui nói về một mối tình bi kịch.

Còn chi tiết cụ thể cô ta không nhớ rõ, cho nên hiện tại mới bị đối phương chèn ép.

Xuất sứ bất lợi.

Ninh Thư yên lặng theo dõi tình hình chiến đấu, chỉ cần cô đưa ra bằng chứng, chứng minh cô bán lại kịch bản cho Trần Hương, Trần Hương sẽ dành phần thắng.

Đương nhiên, Ninh Thư không não tàn đến nỗi nhảy ra trước tòa nói giúp Trần Hương.

“Bên chúng ta có chứng cứ chứng minh kịch bản là của cô Kiều, sở dĩ không nhớ rõ nội dung là vì cô ấy đã viết từ rất lâu.” Luật sư của Việt Ôn Luân lấy ra một cuốn sổ cũ.

Ninh Thư nhíu mày, còn có cả bản thảo?

“Đây là bản thảo của cô Kiều, nếu như anh/chị không tin, có thể giám định chữ viết.” Luật sư nói, lúc này đành phải lấy ra vật chứng cụ thể, càng nói nhiều chỉ khiến bọn họ gặp bất lợi.

Phía Kiều Linh Nhi lấy ra chứng cứ, bên Trần Hương cũng trình ra nhật ký bản thảo được lấy từ trong laptop, có đầy thủ các mốc thời gian lưu trữ và chỉnh sửa.

Hiển nhiên bên phía Trần Hương có bằng chứng xác thực và chi tiết hơn. Trần Hương vốn là nhà biên kịch, để phòng ngừa nguy cơ phát sinh nên đã lưu trữ nhật ký rất cẩn thận.

So ra, bằng chứng mà Kiều Linh Nhi cung cấp có vẻ hơi sơ sài.

“Kỹ thuật làm giả đồ cũ thực ra rất đơn giản, cho chúng tôi thêm chút thời gian, chúng tôi sẽ kiếm được người làm cuốn sổ giống hệt như vậy.” Luật sư của Trần Hương trực tiếp nói.

Kiều Linh Nhi nghe xong sắc mặt đại biến, thấy Việt Ôn Luân hoài nghi nhìn mình, lập tức lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng cãi lại: “Nói chuyện nực cười, đồ cũ sao làm giả được?”

“Muốn làm giả chỉ cần sử dụng thuốc nhuộm, để biết chính xác, hãy ngâm cuốn sổ vào trong nước, làm xét nghiệm là có ngay kết quả. Thời đại này không có thứ gì mà không thể làm giả.” Luật sư từ tốn nói.

Kiều Linh Nhi tay chân như nhũn ra, mắt nổ đom đóm, thôi xong rồi, sao mấy người này lại biết cô ta sử dụng chiêu trò?

“Không được, nguyên cuốn sổ tôi bỏ tâm huyết viết ra, không thể ném xuống nước được, đây là đồ của tôi, mấy người không có quyền xử lí, tôi phản đối, phản đốii!” Kiều Linh Nhi thất kinh đứng bật dậy, liên thanh phản bác, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.

Ninh Thư ngồi trên ghế dự thính, ngón tay miết cằm, có chút suy tư nhìn Kiều Linh Nhi. Cuốn sổ hiển nhiên là giả, ngoài ý muốn chính là luật sư của Trần Hương thế mà biết được sự thật.

Ninh Thư không thể không hoài nghi Kiều Linh Nhi bị người ta theo dõi .

Trần Hương có công ty đứng sau hậu thuẫn, nếu chỉ là vụ tranh chấp thông thường giữa 2 biên kịch thì không có gì đáng nói, nhưng hiện tại đã chiêu mộ đủ diễn viên, vốn đầu tư cũng đã nhận, kéo dài một ngày là đốt thêm mớ tiền, đồng tiền không cánh mà bay.

Thực chất đây là cuộc tranh đấu giữa hai công ty lớn.

Luật sư của Trần Hương không để mắt tới Kiều Linh Nhi: “Không phải vấn đề to tát, chỉ cần thấm ướt bông ngoáy tai, chấm lên một tờ giấy bất kì là được.”

Lời này đã chặn đứng mọi đường lui của Kiều Linh Nhi.

Việt Ôn Luân kéo Kiều Linh Nhi ngồi xuống: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Dù Việt Ôn Luân có là heo đi nữa, nhưng khi nhìn biểu hiện kích động lạ thường của Kiều Linh Nhi, hắn cũng nhận ra điểm bất ổn.

Quan tòa cho phép kiểm nghiệm cuốn sổ, khuôn mặt Kiều Linh Nhi lập tức tái xanh.

“Tóm lại là chuyện gì, tôi không muốn nghe chân tướng từ miệng người ngoài.” Sắc mặt Việt Ôn Luân đặc biệt tệ.

Lúc trước hắn liên tục tra hỏi Kiều Linh Nhi, cô ta luôn miệng cam đoan kịch bản là do cô ta viết.

Nhưng hiện tại tình thế đảo ngược, phanh phui Kiều Linh Nhi là kẻ đạo văn, liên lụy hắn mất hết sạch thể diện.

“Thực sự là em viết mà, em không đạo văn của người khác.” Đây là kịch bản hệ thống cấp cô ta, đâu thể tính là đạo văn.

Nhưng không một ai tin lời cô ta.

“Cấm để người khác biết tôi tồn tại, trừ phi cô muốn chết.” Hệ thống lạnh lùng nói: “Nếu muốn làm vật thí nghiệm thì cứ việc.”

Kiều Linh Nhi có ngu cũng không tiết lộ hệ thống trong đầu với người ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện