Edit: Akito
Thần y trời sinh có gương mặt trào phúng, cho dù đối diện với trẻ con, cũng không có biểu tình gì.
Theo lý thuyết Ninh Thư tìm về giúp thần y một đứa bé kế thừa y bát, cho nên thần y dù chỉ có lệ cũng nên nói hai câu quan tâm với thằng bé, nhưng mà méo có.
Đứa bé ở lại nhà trúc, sự việc chăm sóc trẻ con đều rơi xuống người Ninh Thư, khiến cho Ninh Thư khá bực bội, trẻ con gì đó là phiền toái nhất.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé, nhóc lại nói mình sợ, một hai muốn ngủ cùng Ninh Thư, Ninh Thư tại chỗ tỏ vẻ chính mình băng thanh ngọc khiết, sao có thể ngủ cùng nam nhân, tuy rằng bộ dạng đứa bé này cũng chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng cũng là nam nhân mà.
Đối với hành động tương đối không có tấm lòng yêu thương của Ninh Thư, thần y không nói gì thêm, hỏi
Ninh Thư chuyện khác: “Ngươi hái được dược liệu mình cần chưa?”
Đúng rồi, bị đứa nhỏ này nháo một hồi, Ninh Thư cũng quên nhân sâm mình tìm được luôn, lấy nhân sâm trong giỏ trúc ra, nói với thần y: “Người xem con tìm được nhân sâm rồi, con định chế dưỡng tâm hoàn cho người.”
Thần y lạnh lùng nói: “Ta không cần thứ đó, không cần làm, lãng phí đồ tốt.”
“Sao có thể không cần chứ, không phải tim người có vấn đề sao, dưỡng thật tốt nếu không sẽ xảy ra chuyện.” Ninh Thư nói tiếp, “Con đặc biệt tìm nhân sâm cho người.”
Thần y quan sát nhân sâm trong tay Ninh Thư, lạnh lùng nói: “Nhân sâm này khá tốt, nhưng lúc ngươi đào không chú ý cách thức, có chỗ vỏ đã bị trầy rồi.”
“Ngày thường ta bảo ngươi nhìn nhiều học nhiều, gặp được thứ tốt đều bị ngươi lãng phí rồi.” Thần y đối với Ninh Thư tựa hồ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngược lại Ninh Thư không thèm để ý nói: “Không có chuyện gì đâu, còn sẽ lập tức chế nó thành dưỡng tâm hoàn, không phải muốn đem bán, không cần quan tâm chất lượng.”
Thần y lạnh lùng nói: “Mặc kệ có phải đồ bán hay không, đều nên bảo đảm dược tính của dược liệu ở mức cao nhất, ngươi tổn hao dược tính dược liệu, cái này không đơn thuần là vật phẩm mà là bài học.”
Ninh Thư vội vàng gật đầu nói: “Con biết rồi, về sau con nhất định sẽ chú ý.”
Ninh Thư là người có da mặt dày nhất mà thần y từng gặp qua, có nói gì thì dường như nàng cũng sẽ không tức giận, dù hắn nghiêm khắc phê bình nàng như thế, nàng đều có thể không bỏ trong lòng, rốt cuộc là trái tim rộng lớn hay là không có trái tim? Ngày hôm sau, dưới sự cầu xin của củ cải nhỏ, Ninh Thư dẫn thằng bé đi tìm phụ mẫu, cũng không cần đi bao xa, chỉ đi dạo nơi nơi tìm xem.
Vốn dĩ thần y muốn đi cùng, nhưng Ninh Thư lại cân nhắc đến tình hình sức khỏe của thần y, hắn khó mà trèo non lội suối.
Thật ra củ cải nhỏ rất thông minh, tìm về theo con đường chạy trốn lúc đầu, cuối cùng ở trong một rừng cây phát hiện hai cỗ thi thể, thi thể đã có hơi hoàn toàn thay đổi, y phục trên người nữ nhân đã không còn, vừa thấy liền biết trước khi chết đã gặp phải chuyện gì.
Củ cải nhỏ cắn răng không để cho mình khóc lên, giúp mẫu thân mặc lại y phục, sau đó nói với Ninh Thư: “Tỷ tỷ, đệ muốn đem phụ mẫu đệ hỏa táng.”
Ninh Thư có chút kinh ngạc, người xưa đều coi trọng nhập thổ vi an, hỏa táng đó là chết không toàn
thây, sao củ cải nhỏ lại nghĩ muốn hỏa táng phụ mẫu mình đây.
“Đệ muốn mang tro cốt phụ mẫu bên người.” Củ cải nhỏ cắn răng, quai hàm đều đang run rẩy.
“Được rồi.” Ninh Thư gật đầu với củ cải nhỏ.
Củ cải nhỏ tự mình đốt một đống lửa, sau cùng bưng một cái bình đựng tro cốt nhỏ.
Ninh Thư hỏi: “Sau này có ý định gì chưa, trong nhà còn có người thân nào không? Không có thì theo sư phụ tỷ học y đi.”
“Trong nhà cũng có người thân, nhưng những người thân đó đều không phải người thân, chỉ sợ cha đệ xảy ra chuyện bọn họ sẽ rất vui vẻ, đệ không quay về đâu.” Củ cải nhỏ lắc đầu, tuy rằng khuôn mặt còn non nớt, nhưng lời nói lại không giống trẻ con chút nào.
Trẻ con nhà giàu đều trưởng thành sớm.
“Đúng rồi, đệ còn nhớ cường đạo đánh cướp nhà đệ lớn lên có bộ dạng như thế nào không?” Ninh Thư hỏi.
Củ cải nhỏ đáp: “Là một nam nhân lớn lên rất dễ nhìn.”
Trong lòng Ninh Thư tức khắc lộp bộp một cái, nói: “Có phải nhìn rất giống người đọc sách hay không?”
Củ cải nhỏ gật gật đầu, “Đúng vậy, mới mở miệng liền nói cha đệ bán đồ giá cao, hại bá tánh, hút cốt nhục bá tánh, cha đệ nói rõ nhà của đệ thành thành thật thật làm ăn buôn bán, cũng không có lên giá cả ào ào các kiểu, nhưng tên đó lại không thèm nghe.”
Con mẹ nó, cái bộ dạng hai trong một này tuyệt đối chính là Ôn Như Họa rồi, quả nhiên là như thế.
Quảng cáo rùm beng chính mình chính nghĩa, hắn có tư cách gì mà giết người?
Ai cho hắn quyền lợi cướp đoạt mạng sống của người khác, rõ ràng trong chính lòng mình phẫn uất, lại một hai muốn trừng trị người khác.
Ninh Thư có hơi muốn giết tên này.
“Chúng ta đi.” Ninh Thư dắt củ cải nhỏ về lại nhà trúc.
Thần y đứng ở cửa chờ Ninh Thư và củ cải nhỏ về, trông thấy cái bình trong tay củ cải nhỏ, lãnh đạm nói: “Tắm rửa ăn cơm đi.”
Củ cải nhỏ cất tro cốt vào trong phòng, lúc ăn cơm thì vừa ăn vừa khóc, thần y gắp thức ăn bỏ vào trong bát thằng bé, nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi con đi theo ta học y đi.”
“Đa tạ sư phụ.” Củ cải nhỏ cố gắng không khóc, đáp lại thần y.
“Bây giờ gọi sư phụ còn quá sớm, đồ đệ chính thức còn có một vài nghi thức, mấy thứ đó không thể lược bỏ.” Thần y nhàn nhạt nói.
Ninh Thư cảm giác cả người đều không khỏe cho lắm, còn có nghi thức gì a, từ lúc bắt đầu thằng nhãi thần y này đã không nghĩ tới chuyện thu nàng làm đệ tử rồi.
Còn bảo nàng bón phân, bảo nàng làm cỏ nữa chứ, chỉ biết giày vò nàng.
Ngày hôm sau củ cải nhỏ đầu tiên là tắm rửa dâng hương, sau đó lại dập đầu rồi ăn cỏ dược, trải qua một loạt nghi thức rườm rà, trở thành đệ tử của thần y, hơn nữa còn là đệ tử duy nhất, Ninh Thư đứng bên cạnh xem đến ghen ăn tức ở.
Củ cải nhỏ Hứa Ngọc đã trở thành đệ tử thần y, thân phận Ninh Thư cũng có hơi xấu hổ, nàng cũng không phải đệ tử thần y, thần y nhàn nhạt nói, “Về sau con gọi nàng ấy là Đại sư tỷ, tuy rằng là thứ không còn dùng được nữa, nhưng đã học cùng với ta được một đoạn thời gian, nhập môn sớm hơn con.”
Cái gì gọi là thứ không còn dùng được nữa, nói chuyện thật sự quá khó nghe rồi.
“Sư tỷ.” Hứa Ngọc đối diện với bộ mặt dữ tợn của Ninh Thư kêu lên, Ninh Thư cười ha hả, cũng gọi: “Tiểu sư đệ.”
Hứa Ngọc bắt đầu ngày tháng học tập tàn khốc, thần y bố trí cho hắn rất nhiều nhiệm vụ, mà Hứa Ngọc dường như cũng vì muốn quên đi nỗi đau mất đi phụ mẫu, mất ăn mất ngủ học tập.
Tuy Ninh Thư không phải là đệ tử thần y, nhưng thần y cũng giống vậy nghiêm khắc yêu cầu Ninh Thư, Ninh Thư không nói gì, đây chính là cơ hội tốt để học thêm bản lĩnh.
Chẳng qua trong lòng Ninh Thư vẫn luôn nhớ thương chuyện thần y phối dược, không biết tại sao lại phối thành xuân dược, đối với người như thần y mà nói thì đây chính là sai lầm cấp thấp đến không thể thấp hơn.
Hơn nữa loại dược này không tốt cho cơ thể của thần y, loại thuốc này giúp con người tạo hưng phấn, không thể kìm chế, máu chảy rất nhanh, cũng không biết trong cốt truyện tại sao thần y không phát tác bệnh tim, phỏng chừng là có quầng sáng nam chủ.
“Sư phụ à, người đừng phối dược gì đó nữa, nếu người muốn phối dược thì bảo đồ nhi phối giúp người, nếu không được thì còn có Hứa Ngọc, bảo hắn làm, đệ tử vì sư phụ làm thay là chuyện nên làm mà, phải không.” Ninh Thư nhìn Hứa Ngọc.
“Đúng thế, sư phụ.” Hứa Ngọc liền vội vàng gật đầu.
Thần y trời sinh có gương mặt trào phúng, cho dù đối diện với trẻ con, cũng không có biểu tình gì.
Theo lý thuyết Ninh Thư tìm về giúp thần y một đứa bé kế thừa y bát, cho nên thần y dù chỉ có lệ cũng nên nói hai câu quan tâm với thằng bé, nhưng mà méo có.
Đứa bé ở lại nhà trúc, sự việc chăm sóc trẻ con đều rơi xuống người Ninh Thư, khiến cho Ninh Thư khá bực bội, trẻ con gì đó là phiền toái nhất.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé, nhóc lại nói mình sợ, một hai muốn ngủ cùng Ninh Thư, Ninh Thư tại chỗ tỏ vẻ chính mình băng thanh ngọc khiết, sao có thể ngủ cùng nam nhân, tuy rằng bộ dạng đứa bé này cũng chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng cũng là nam nhân mà.
Đối với hành động tương đối không có tấm lòng yêu thương của Ninh Thư, thần y không nói gì thêm, hỏi
Ninh Thư chuyện khác: “Ngươi hái được dược liệu mình cần chưa?”
Đúng rồi, bị đứa nhỏ này nháo một hồi, Ninh Thư cũng quên nhân sâm mình tìm được luôn, lấy nhân sâm trong giỏ trúc ra, nói với thần y: “Người xem con tìm được nhân sâm rồi, con định chế dưỡng tâm hoàn cho người.”
Thần y lạnh lùng nói: “Ta không cần thứ đó, không cần làm, lãng phí đồ tốt.”
“Sao có thể không cần chứ, không phải tim người có vấn đề sao, dưỡng thật tốt nếu không sẽ xảy ra chuyện.” Ninh Thư nói tiếp, “Con đặc biệt tìm nhân sâm cho người.”
Thần y quan sát nhân sâm trong tay Ninh Thư, lạnh lùng nói: “Nhân sâm này khá tốt, nhưng lúc ngươi đào không chú ý cách thức, có chỗ vỏ đã bị trầy rồi.”
“Ngày thường ta bảo ngươi nhìn nhiều học nhiều, gặp được thứ tốt đều bị ngươi lãng phí rồi.” Thần y đối với Ninh Thư tựa hồ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngược lại Ninh Thư không thèm để ý nói: “Không có chuyện gì đâu, còn sẽ lập tức chế nó thành dưỡng tâm hoàn, không phải muốn đem bán, không cần quan tâm chất lượng.”
Thần y lạnh lùng nói: “Mặc kệ có phải đồ bán hay không, đều nên bảo đảm dược tính của dược liệu ở mức cao nhất, ngươi tổn hao dược tính dược liệu, cái này không đơn thuần là vật phẩm mà là bài học.”
Ninh Thư vội vàng gật đầu nói: “Con biết rồi, về sau con nhất định sẽ chú ý.”
Ninh Thư là người có da mặt dày nhất mà thần y từng gặp qua, có nói gì thì dường như nàng cũng sẽ không tức giận, dù hắn nghiêm khắc phê bình nàng như thế, nàng đều có thể không bỏ trong lòng, rốt cuộc là trái tim rộng lớn hay là không có trái tim? Ngày hôm sau, dưới sự cầu xin của củ cải nhỏ, Ninh Thư dẫn thằng bé đi tìm phụ mẫu, cũng không cần đi bao xa, chỉ đi dạo nơi nơi tìm xem.
Vốn dĩ thần y muốn đi cùng, nhưng Ninh Thư lại cân nhắc đến tình hình sức khỏe của thần y, hắn khó mà trèo non lội suối.
Thật ra củ cải nhỏ rất thông minh, tìm về theo con đường chạy trốn lúc đầu, cuối cùng ở trong một rừng cây phát hiện hai cỗ thi thể, thi thể đã có hơi hoàn toàn thay đổi, y phục trên người nữ nhân đã không còn, vừa thấy liền biết trước khi chết đã gặp phải chuyện gì.
Củ cải nhỏ cắn răng không để cho mình khóc lên, giúp mẫu thân mặc lại y phục, sau đó nói với Ninh Thư: “Tỷ tỷ, đệ muốn đem phụ mẫu đệ hỏa táng.”
Ninh Thư có chút kinh ngạc, người xưa đều coi trọng nhập thổ vi an, hỏa táng đó là chết không toàn
thây, sao củ cải nhỏ lại nghĩ muốn hỏa táng phụ mẫu mình đây.
“Đệ muốn mang tro cốt phụ mẫu bên người.” Củ cải nhỏ cắn răng, quai hàm đều đang run rẩy.
“Được rồi.” Ninh Thư gật đầu với củ cải nhỏ.
Củ cải nhỏ tự mình đốt một đống lửa, sau cùng bưng một cái bình đựng tro cốt nhỏ.
Ninh Thư hỏi: “Sau này có ý định gì chưa, trong nhà còn có người thân nào không? Không có thì theo sư phụ tỷ học y đi.”
“Trong nhà cũng có người thân, nhưng những người thân đó đều không phải người thân, chỉ sợ cha đệ xảy ra chuyện bọn họ sẽ rất vui vẻ, đệ không quay về đâu.” Củ cải nhỏ lắc đầu, tuy rằng khuôn mặt còn non nớt, nhưng lời nói lại không giống trẻ con chút nào.
Trẻ con nhà giàu đều trưởng thành sớm.
“Đúng rồi, đệ còn nhớ cường đạo đánh cướp nhà đệ lớn lên có bộ dạng như thế nào không?” Ninh Thư hỏi.
Củ cải nhỏ đáp: “Là một nam nhân lớn lên rất dễ nhìn.”
Trong lòng Ninh Thư tức khắc lộp bộp một cái, nói: “Có phải nhìn rất giống người đọc sách hay không?”
Củ cải nhỏ gật gật đầu, “Đúng vậy, mới mở miệng liền nói cha đệ bán đồ giá cao, hại bá tánh, hút cốt nhục bá tánh, cha đệ nói rõ nhà của đệ thành thành thật thật làm ăn buôn bán, cũng không có lên giá cả ào ào các kiểu, nhưng tên đó lại không thèm nghe.”
Con mẹ nó, cái bộ dạng hai trong một này tuyệt đối chính là Ôn Như Họa rồi, quả nhiên là như thế.
Quảng cáo rùm beng chính mình chính nghĩa, hắn có tư cách gì mà giết người?
Ai cho hắn quyền lợi cướp đoạt mạng sống của người khác, rõ ràng trong chính lòng mình phẫn uất, lại một hai muốn trừng trị người khác.
Ninh Thư có hơi muốn giết tên này.
“Chúng ta đi.” Ninh Thư dắt củ cải nhỏ về lại nhà trúc.
Thần y đứng ở cửa chờ Ninh Thư và củ cải nhỏ về, trông thấy cái bình trong tay củ cải nhỏ, lãnh đạm nói: “Tắm rửa ăn cơm đi.”
Củ cải nhỏ cất tro cốt vào trong phòng, lúc ăn cơm thì vừa ăn vừa khóc, thần y gắp thức ăn bỏ vào trong bát thằng bé, nhàn nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi con đi theo ta học y đi.”
“Đa tạ sư phụ.” Củ cải nhỏ cố gắng không khóc, đáp lại thần y.
“Bây giờ gọi sư phụ còn quá sớm, đồ đệ chính thức còn có một vài nghi thức, mấy thứ đó không thể lược bỏ.” Thần y nhàn nhạt nói.
Ninh Thư cảm giác cả người đều không khỏe cho lắm, còn có nghi thức gì a, từ lúc bắt đầu thằng nhãi thần y này đã không nghĩ tới chuyện thu nàng làm đệ tử rồi.
Còn bảo nàng bón phân, bảo nàng làm cỏ nữa chứ, chỉ biết giày vò nàng.
Ngày hôm sau củ cải nhỏ đầu tiên là tắm rửa dâng hương, sau đó lại dập đầu rồi ăn cỏ dược, trải qua một loạt nghi thức rườm rà, trở thành đệ tử của thần y, hơn nữa còn là đệ tử duy nhất, Ninh Thư đứng bên cạnh xem đến ghen ăn tức ở.
Củ cải nhỏ Hứa Ngọc đã trở thành đệ tử thần y, thân phận Ninh Thư cũng có hơi xấu hổ, nàng cũng không phải đệ tử thần y, thần y nhàn nhạt nói, “Về sau con gọi nàng ấy là Đại sư tỷ, tuy rằng là thứ không còn dùng được nữa, nhưng đã học cùng với ta được một đoạn thời gian, nhập môn sớm hơn con.”
Cái gì gọi là thứ không còn dùng được nữa, nói chuyện thật sự quá khó nghe rồi.
“Sư tỷ.” Hứa Ngọc đối diện với bộ mặt dữ tợn của Ninh Thư kêu lên, Ninh Thư cười ha hả, cũng gọi: “Tiểu sư đệ.”
Hứa Ngọc bắt đầu ngày tháng học tập tàn khốc, thần y bố trí cho hắn rất nhiều nhiệm vụ, mà Hứa Ngọc dường như cũng vì muốn quên đi nỗi đau mất đi phụ mẫu, mất ăn mất ngủ học tập.
Tuy Ninh Thư không phải là đệ tử thần y, nhưng thần y cũng giống vậy nghiêm khắc yêu cầu Ninh Thư, Ninh Thư không nói gì, đây chính là cơ hội tốt để học thêm bản lĩnh.
Chẳng qua trong lòng Ninh Thư vẫn luôn nhớ thương chuyện thần y phối dược, không biết tại sao lại phối thành xuân dược, đối với người như thần y mà nói thì đây chính là sai lầm cấp thấp đến không thể thấp hơn.
Hơn nữa loại dược này không tốt cho cơ thể của thần y, loại thuốc này giúp con người tạo hưng phấn, không thể kìm chế, máu chảy rất nhanh, cũng không biết trong cốt truyện tại sao thần y không phát tác bệnh tim, phỏng chừng là có quầng sáng nam chủ.
“Sư phụ à, người đừng phối dược gì đó nữa, nếu người muốn phối dược thì bảo đồ nhi phối giúp người, nếu không được thì còn có Hứa Ngọc, bảo hắn làm, đệ tử vì sư phụ làm thay là chuyện nên làm mà, phải không.” Ninh Thư nhìn Hứa Ngọc.
“Đúng thế, sư phụ.” Hứa Ngọc liền vội vàng gật đầu.
Danh sách chương