Edit: Akito

“Không, thân thể ta thuần dương, nếu như ngươi kia gì với ta, mạch máu nhất định sẽ nổ tung.” Ninh Thư phủ nhận mình sinh vào ngày âm tháng âm.

Cung Vô Mị nhướng lông mày hứng thú nói: “Đừng giảo biện, bản tôn có thể cảm nhận được khát vọng của cơ thể dành cho nàng.”

Ninh Thư: …

“Đi Vô Ương cung với bản tôn, nếu nàng là đệ tử của núi băng, cũng biết tình trạng của bản tôn, vậy thì đi với ta một chuyến đi.” Cung Vô Mị khoác vòng eo Ninh Thư, ghé đến bên tai Ninh Thư, miệng phun khí nóng, gần như dán vào tai Ninh Thư, giọng nói gợi cảm rung động: “Nàng không có quyền cự tuyệt bản tôn, 

con sâu cái kiến không có quyền cự tuyệt.”

Vẻ mặt Ninh Thư nhàn nhạt, ghét bỏ nói: “Nói chuyện có thể đừng dựa gần như vậy không, ngươi có biết ngươi bị thối mồm không.”

Cung Vô Mị: …

Ninh Thư cũng biết mình nhất định phải đi, đây là cốt truyện, Ninh Thư nói với Hứa Ngọc nước mắt lưng tròng: “Đệ ngoan ngoãn ở nhà, chờ sư phụ trở về, sư tỷ sẽ không sao đâu, ở nhà phải chăm sóc dược điền, bón phân nhổ cỏ đều phải làm.”

Hứa Ngọc dùng sức gật đầu, nói: “Sư tỷ, đợi đến lúc sư phụ trở về rồi, đệ sẽ cùng sư phụ đi cứu tỷ.”

Ninh Thư vỗ vỗ đầu Hứa Ngọc, cầm lấy cái bọc nói với Cung Vô Mị: “Bây giờ ta là đại phu của ngươi, ta yêu cầu phúc lợi cao một chút.”

“Được, đối với mỹ nhân, nhất là nữ nhân có thân thể thuần âm ta đặc biệt có kiên nhẫn.” Đôi môi màu hồng phấn câu lòng người của Cung Vô Mị cong lên, “Đợi khi nàng đến Vô Ương cung, nàng sẽ nhận ra, nơi đó là một thiên đường, từ đó về sau nàng sẽ không muốn trở lại đây nữa.”

Hai người rời khỏi nhà trúc, Ninh Thư nói với Cung Vô Mị: “Chẳng lẽ chúng ta dùng chân đi đến Vô Ương cung?”

“Đương nhiên không phải.” Ngón tay Cung Vô Mị uốn khúc, đặt ở bên miệng thổi ra một âm thanh vang dội, chỉ trong chốc lát đã có người đánh xe ngựa xa hoa đi tới, người đánh xe là một đệ tử Ma giáo.”

“Bái kiến giáo chủ, xe ngựa đã đưa tới.”

Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, câu lấy khóe miệng cười như không cười nói: “Lên đi.”

Ninh Thư ôm bọc bước lên xe ngựa, Cung Vô Mị cười cười, cũng theo lên xe ngựa, ngồi đối diện Ninh Thư, dùng đôi mắt hoa đào nhìn Ninh Thư, chống cằm mị hoặc hỏi: “Mỹ nhân, nàng tên gì?”

“Tiểu Hồng.” Ninh Thư đáp lại.

“Tiểu Hồng?” Lúc Cung Vô Mị nhắc lại danh xưng giọng nói hắn rất gợi cảm, khiến cho lòng người ngứa ngáy, trong lòng hận không thể bắt lấy hai tiếng này, “Ngay cả tên của mỹ nhân cũng độc đáo như thế, bản tôn rất thích.”

“Đa tạ khích lệ.” Ninh Thư nghiêm trang trả lời lại, bỗng tựa như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Nữ tử sinh ngày âm tháng âm không dễ tìm, nếu như nữ tử đó lớn lên cực kỳ xấu, ngươi cũng muốn chơi sao?”

Loại tỷ lệ này giống như trúng giải nhất xổ số vậy, mà thân thể Mộc Yên La chính là loại trúng giải nhất xổ số đó.

Nếu như nữ tử đó lớn lên tạm được, mà Cung Vô Mị vì suy nghĩ cho tính mạng của mình, có thể căng da đầu thượng không.

Hiển nhiên cái này không phải là chủ đề hay ho gì, sắc mặt Cung Vô Mị trầm xuống, nói với Ninh Thư: “Nếu như nàng sắp chết đói, trên mặt đất có đồ ăn dính bụi bẩn, nàng ăn không.”

“Đương nhiên là ăn.” Ninh Thư không chút do dự nói: “Sinh mạng là đáng quý nhất mà.”

“Ồ…” Ninh Thư bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy ngươi sẽ chơi?”

Trông thấy sắc mặt Cung Vô Mị có hơi không tốt, Ninh Thư cũng không kích thích hắn nữa, Cung Vô Mị nói: 

“Cho nên nàng lớn lên xinh đẹp như thế, còn là thân thể thuần âm khiến cho bản tôn thật sự rất kinh hỉ.”

Ninh Thư cười lạnh một tiếng với Cung Vô Mị, nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn, chỉ sợ lúc này sẽ không dễ dàng bị ngươi đè như thế, độc dược trên người lão nương sẽ làm cho ngươi ********.

Ma giáo trụ tại một dãy núi non dễ thủ khó công, trực tiếp đánh xuyên qua giữa sườn núi, ở trong sơn động, ở động như chuột vậy, Cung Vô Mị còn không biết xấu hổ gọi nơi ở của mình là Vô Ương cung, quả thực không biết xấu hổ.

Ninh Thư xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn núi cao, chậc chậc một tiếng, vẻ mặt khinh thường, Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, “Vẻ mặt nàng sao vậy, khinh thường Vô Ương cung của ta sao?”

“Ngươi cũng biết Ma giáo các ngươi làm cho người ta chán ghét, mới trốn tới chỗ này.” Ninh Thư méo miệng, “Ngươi bắt nhiều nữ tử như thế không sợ danh môn chính phái tới bao vây ngươi sao?”

Cung Vô Mị cười lạnh một tiếng, “Chúng dám sao, bản tôn ngược lại muốn xem ai dám tới bao vây bản tôn.”

Cung Vô Mị dẫn Ninh Thư tới cầu treo, nói với Ninh Thư: “Qua khỏi cái cầu treo này là đến Vô Ương cung của bản tôn rồi.”

Ninh Thư quan sát cầu treo, ‘ừng ực’ nuốt một ngụm nước bọt, nơi nào là cầu treo a, chỉ là một cái dây xích sắt to bằng cánh tay trẻ con, người bình thường căn bản không có cách nào đi trên thứ này, tuyệt đối sẽ té xuống.

Ninh Thư nghiêm trang hỏi: “Ta nên đi qua như thế nào, đừng nói với ta là ta tự mình đi qua, đê tiện, ta phải đi về.”

Cung Vô Mị trực tiếp khoác eo Ninh Thư, kẹp lấy nàng, sau đó đi lên xích sắt.

Ninh Thư trông thấy xích sắt đong đưa lên xuống, phía dưới vách núi vạn trượng là một mảnh trắng xóa nhìn không thấy đáy, Ninh Thư thả giọng thét chói tai, “Má ơi, a…”

Cung Vô Mị vận khí dẫm xích sắt nhảy qua bờ bên kia, dùng sức kéo Ninh Thư vào ngực, tà mị nói: “Mỹ nhân đừng sợ, sao bản tôn có thể đành lòng để nàng bị gì chứ.”

Ninh Thư lặng yên nhìn hắn một cái, nói: “Buông ra, cứ ôm như này, mạch máu ngươi sẽ nổ tung.”

Cung Vô Mị nhướng lông mày, vẻ mặt tà khí nói: “Có thể nổ tung mạch máu trên người mỹ nhân, bản tôn cho dù chết cũng câm tâm tình nguyện.”

“Ngươi thực sự nguyện ý?” Ninh Thư mặt không biểu tình nhìn Cung Vô Mị, Cung Vô Mị chậm rãi dán sát vào 

Ninh Thư, “Đương nhiên là nguyện ý, ở trên người nàng sướng đến chết, ta đương nhiên nguyện ý.”

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi bị thối mồm, nói chuyện cứ luôn dựa gần như thế, ngươi thật sự làm người khác khó có thể chịu nổi biết không? Có phải ngươi thường xuyên bị táo bón hay không a, miệng thúi như vậy, ngươi không chỉ tẩu hỏa nhập ma, dạ dày ngươi còn có vấn đề, chẳng lẽ chưa từng có ai nói với ngươi, ngươi bị thối mồm sao?” Ninh Thư lui về phía sau một bước, phi thường ghét bỏ nói.

Da mặt Cung Vô Mị thoáng co rút, ngay sau đó nở nụ cười, duỗi ngón tay câu lấy mái tóc Ninh Thư, nhàn nhạt nói: “Nàng là nữ nhân đầu tiên nói ta như thế, trước kia nữ nhân bị ta bắt được không phải khóc lóc cầu xin tha mạng, thì là mê luyến vẻ đẹp của bản tôn, thần phục dưới háng bản tôn, nàng châm chọc bản tôn như vậy, chẳng lẽ nàng không sợ bản tôn sẽ giết nàng sao?”

Ninh Thư lắc đầu nói: “Ta là đại phu, lời ta nói đều là sự thật, ta cho ngươi biết, thân thể của ngươi mắc bệnh tật đây là trách nhiệm của ta, về phần vì sao ngươi không phát hiện mình bị thối mồm, phỏng chừng đều do họ sợ ngươi, mới không nói cho ngươi biết, dù sao ngươi cũng là giáo chủ Ma giáo giết người như ma, mất hứng một cái liền giết người.”

“Có phải ngươi ỷ vào bản tôn luyến tiếc ngươi, ngươi liền làm càn hay không?” Cung Vô Mị kéo căng mái tóc, Ninh Thư đau đớn ai ui!!! một tiếng, “Con mẹ nó, đau.”

“Đương nhiên ta biết ngươi luyến tiếc ta, bây giờ ngươi đã không áp nổi thương thế trong cơ thể nữa rồi, cho nên ngươi mới phải tới tìm sư phụ ta.” Ninh Thư xoa xoa da đầu bị kéo đến đau nhức của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện