Edit: Akito

Ninh Thư dùng đầu ngón tay bắt lấy thanh kiếm sáng như tuyết lạnh như băng, lại xê dịch ra bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Đại hiệp, có chuyện gì từ từ nói, hà tất gì xúc động như thế chứ, còn không phải chỉ là đi Tướng Quốc Tự sao? Gần đây ta cảm thấy ta thật sự quá xui xẻo, cần phải đi thắp nén hương đuổi vận xui.”

“Lại nói để chứng minh ta là nữ tử nhà lành, không phải Thánh Nữ Ma giáo, tiểu nữ tử nhất định sẽ hỗ trợ minh chủ bắt tên đại ma đầu Cung Vô Mị đó, tuân thủ tác phong và kỷ luật võ lâm.” Ninh Thư lời lẽ chính đáng nói.

Yến Nam Trúc buông kiếm xuống, tra kiếm vào vỏ.

“Quả nhiên là người của Ma giáo, rất giỏi khua môi múa mép, cho dù ngươi nói gì, ta đều sẽ không tin ngươi, người trong Ma giáo giỏi nhất là mê hoặc lòng người, lừa gạt thành thói, làm đều là chuyện ác đức.” Yến Nam Trúc lạnh lùng nói.

Ninh Thư: Ta…

Ninh Thư bị bắt đi theo Yến Nam Trúc tới Tướng Quốc Tự, nhưng Ninh Thư không cảm thấy Cung Vô Mị sẽ tới Tướng Quốc Tự.

Dọc đường đi, dung mạo của Ninh Thư đưa tới một ít rối loạn, luôn có nhiều ác bá muốn cường đoạt dân nữ, dựa vào võ công cao cường của Yến Nam Trúc, dễ dàng không để một tên du côn lưu manh trên đường nào đụng vào sợi tóc của Ninh Thư.

Nhưng mặt Yến Nam Trúc lại càng ngày càng đen, nhìn Ninh Thư lạnh lùng nói: “Quả nhiên là yêu nữ, đi tới đâu cũng sẽ mê hoặc tâm nam nhân.”

Ninh Thư đang ngồi bên cạnh đống lửa gặm chân gà, ném xương gà đi, lau chùi mồm mép, nhàn nhạt nói: “Ta không thích nghe lời này của ngươi.”

“Chẳng lẽ không phải ngươi mê hoặc xoay tròn những nam nhân đó?” Đôi mắt Yến Nam Trúc nhìn chằm chằm Ninh Thư, trong mắt phản chiếu ngọn lửa sáng rực, làm đôi mắt hắn rực rỡ lấp lánh.

Ninh Thư duỗi eo, nhàn nhạt nói: “Thay vì nói vấn đề là ở ta, sao không nói vấn đề là ở mấy tên nam nhân kia, ta từ nhỏ đã như vậy, lớn lên xinh đẹp như thế, dung mạo là phụ mẫu cho, ta cũng không có bởi vì dung mạo của ta mà đi tổn thương người khác, trái lại là nam nhân bởi vì ta lớn lên xinh đẹp liền muốn cường đoạt ta, rõ ràng là nam nhân sai, vì sao ngươi lại đổ lỗi lên đầu ta, nam nhân háo sắc, còn trách ta lớn lên xinh đẹp sao, minh chủ, sao ngươi không quát mắng những nam nhân khi dễ nữ nhân kia, ngược lại còn trách ta mê hoặc lòng người, nam nhân không quản được nửa thân dưới của mình, còn tới trách nữ nhân.”

Yến Nam Trúc ngơ ngác nhìn Ninh Thư, ngay sau đó nói: “Quả nhiên là yêu nữ, yêu ngôn hoặc chúng, càn quấy.”

Nói cho cùng còn không phải chủ nghĩa đại nam chủ, cái gì cũng là nữ nhân sai, chậc chậc chậc, lão nương lớn lên đẹp nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể xâm phạm ta, đừng nói cái gì nữ nhân ăn mặc hở hang, nên bị câu dẫn.

Ninh Thư cũng lười nói chuyện với Yến Nam Trúc, chung quy chính là địa vị nữ nhân thấp, cái gì cũng là nữ nhân vác nồi.

Ninh Thư dựa vào thân cây, định đi ngủ, ngay sau đó như nhớ tới chuyện gì mở to mắt, nói với Yến Nam Trúc: “Minh chủ, ngươi là lãnh đạo võ lâm chính phái, chắc sẽ không như mấy tên nam nhân đó, muốn đoạt thân thể ta?”

Mặt Yến Nam Trúc nháy mắt liền vặn vẹo, khinh thường nói: “Ta sẽ không có cảm giác gì với yêu nữ như ngươi, ta coi trọng chính là lưỡng tình tương duyệt.”

“Vậy là tốt rồi, thật sự là ta sợ ngươi bị mỹ mạo của ta mê hoặc, làm ra chuyện hồ đồ gì đó mà thôi.” Ninh Thư may mắn nói.

Yến Nam Trúc: …

Thiệt tình Ninh Thư không muốn ở chung với Yến Nam Trúc, bởi vì Yến Nam Trúc muốn bắt nàng đi Tướng Quốc Tự, Ninh Thư cũng không biết Tướng Quốc Tự ở nơi nào, đã đi mấy ngày rồi, rốt cuộc Ninh Thư đi không nổi nữa, trên chân đều mọc bọng nước, cả người đều không khỏe.

Hoài nghi gia hỏa này cố ý tra tấn nàng, không thuận mắt yêu nữ Ma giáo là nàng.

“Vì sao chúng ta không thuê xe ngựa nhỉ?” Ninh Thư thở hồng hộc hỏi Yến Nam Trúc.

Yến Nam Trúc khuôn mặt vô cảm, lau mồ hôi trên mặt, “Ta đi gấp, không mang theo tiền, nói nữa đi bao vây tiêu trừ Ma giáo, mang tiền làm gì.”

Ninh Thư: “Tại sao không bán nghệ kiếm chút tiền đi, hai chúng ta giả thành huynh muội, không có lộ phí tìm người thân, ngươi múa đại đao một trận, chơi xuất sắc một tí, nói không chừng còn có thể kiếm được một ít lộ phí.”

Yến Nam Trúc nghiêm mặt, có vẻ đặc biệt uy nghiêm chính khí: “Võ công chỉ dùng để duy trì yên ổn võ lâm, mà không phải dùng để làm những thứ này, ta là minh chủ võ lâm, không thể hủy hoại thanh danh người võ lâm.”

Ninh Thư: …

Đứng đắn đến cứng nhắc, quả thực.

“Cũng để ngươi trải qua sinh hoạt của người thường, lĩnh hội sinh hoạt của người thường khó khăn cỡ nào, Ma giáo các ngươi giết người không chớp mắt, những người thường này vô tội cỡ nào.” Yến Nam Trúc nhìn Ninh Thư, “Bản tính ngươi không xấu, sao lại trở thành Thánh Nữ Ma giáo, nối giáo cho giặc.”

Ninh Thư: …

Cút, không muốn nói chuyện với ngươi.

Chờ tới lúc Ninh Thư đến chân núi Tướng Quốc Tự, gậy chống đã gãy, giày đã rách nát lộ ra ba ngón chân, hiện tại trên mặt Ninh Thư phủ một lớp mồ hôi, cả người chật vật không chịu nổi.

Trong lòng Ninh Thư chua xót không thể tả, đây là kết quả của không có sức chiến đấu, nếu nàng có võ công, trực tiếp làm một trận với Yến Nam Trúc, tiêu sái rời đi, đâu phải cực khổ đi theo Yến Nam Trúc tới Tướng Quốc Tự như vậy.

“Cung Vô Mị có nói các ngươi hội họp ở nơi nào không?” Yến Nam Trúc hỏi, Yến Nam Trúc bây giờ cũng chật vật nhếch nhác, trên kính trang màu lam đều là bùn lầy, giày trên chân càng nhìn không ra là màu gì, tóc cũng dơ dính vào nhau, từng sợi từng sợi, dù sao nhìn chung chính là đặc biệt lôi thôi.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Cung Vô Mị cũng không có nói với ta hội hợp ở nơi nào, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ ở Tướng Quốc Tự?”

Yến Nam Trúc gật đầu, ngay sau đó hỏi Ninh Thư: “Nếu Cung Vô Mị tới, có phải ngươi còn muốn đi cùng Cung Vô Mị không, sau đó theo Cung Vô Mị làm chuyện thương thiên hại lí.”

Ninh Thư lập tức nhấc tay thề, “Ta thề, ta nhất định sẽ không theo Cung Vô Mị làm chuyện thương thiên hại lí, cũng sẽ không trở lại Ma giáo, bằng không ta chết không được tử tế, minh chủ, như thế đã được chưa?”

Dọc đường đi, Ninh Thư đã thề vô số lần.

Ninh Thư và Yến Nam Trúc trụ lại Tướng Quốc Tự, cuối cùng Ninh Thư cũng sảng khoái mà tắm rửa sạch sẽ một trận, sau đó lấy châm chọt bọng nước trên chân, đột nhiên cửa ‘bành’ một tiếng mở ra, tay Ninh Thư cầm châm run lên tiếp đó đâm vào thịt rồi.

Muốn chết à! Ninh Thư tức giận ngẩng đầu, liền trông thấy Cung Vô Mị đứng ở ngoài cửa, hơi thở toàn thân hung ác, ánh mắt âm đức, môi phát tím, mắt đỏ muốn nứt nhìn Ninh Thư.

“Tiện nhân, cư nhiên dám hạ độc bản tôn.” Giọng nói của Cung Vô Mị lạnh như băng.

“Minh chủ, cứu mạng a.” Ninh Thư thét chói tai, thế nào nàng cũng không nghĩ tới Cung Vô Mị cư nhiên tới Tướng Quốc Tự thật, lúc trước khi Cung Vô Mị bóp cổ nàng, nàng liền hạ độc Cung Vô Mị, bây giờ Cung Vô Mị độc phát rồi, đến Tướng Quốc Tự chờ nàng, này có tính là chui đầu vô lưới không.

“Đưa thuốc giải cho bản tôn, bằng không bản tôn muốn ngươi chết.” Cung Vô Mị cất bước đi đến, vươn tay muốn bóp cổ Ninh Thư.

Yến Nam Trúc vừa tắm rửa còn ướt sũng chạy tới trông thấy Cung Vô Mị, liền lập tức quấn đánh Cung Vô Mị, Ninh Thư khom lưng định chạy, hai người các ngươi đánh đi, đánh chết một đứa bớt một đứa.

“Tiện nhân, đứng lại.” Cung Vô Mị nhìn thấy Ninh Thư muốn bỏ chạy, một bên tránh né Yến Nam Trúc công kích.

Ninh Thư cũng không quay đầu lại bỏ chạy luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện