Edit: Akito
Bởi vì buổi tối có tụ hội, Ninh Thư tìm ra một bộ quần áo tương đối tốt của nguyên chủ, mặc vào, thoạt nhìn cũng không quê mùa lắm, xã hội này chính là trước kính quần áo sau kính người.
Ninh Thư đã tìm được chỗ Chương Vũ Yên nói, là một KTV (Karaoke) xa hoa, nếu là nguyên chủ dù thế nào cũng sẽ không đến nơi như này, cô ấy không trả nổi.
Được nhân viên phục vụ đưa tới phòng, trong phòng ánh sáng ảm đạm, trên trần nhà đèn ma huyễn lập lòe đủ loại màu sắc, chiếu vào trên mặt người, có vẻ kỳ quái.
Khi Ninh Thư đi vào không khiến ai để ý, phòng có nam sinh có nữ sinh, trên bàn bày một ít rượu và hoa quả, Lâm Thiển Thiển đang hát cùng một nam sinh, đối diện nhau, mang theo tình ý nồng đậm.
Ninh Thư đi tới vị trí tiểu đoàn ký túc xá của mình, ngồi xuống cạnh Tô Mạn Ngọc, Tô Mạn Ngọc đang thẫn thờ nhìn Lâm Thiển Thiển và Quý Thanh Viễn hát cùng nhau, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Quý Thanh Viễn.
Tô Mạn Ngọc quay đầu thấy Ninh Thư ngồi bên cạnh mình, lập tức xích qua bên kia, hiển nhiên là không muốn ngồi cùng với Ninh Thư.
Khóe miệng Ninh Thư giật giật, em gái à, không đến mức đó đi, cô cũng không phải bệnh dịch gì đó.
Chương Vũ Yên ngồi bên trái Tô Mạn Ngọc, có mấy nam sinh đang cực lực nói chuyện với Chương Vũ Yên, biểu tình ân cần lấy lòng.
Nhưng Chương Vũ Yên căn bản không để ý tới mấy nam sinh này, thần sắc cực kỳ cao ngạo.
Không khí trong phòng không phải rất tốt, Ninh Thư ở chỗ này một chút cảm giác tồn tại cũng không có, thật sự là có cô hay không có cô cũng chẳng sao.
Ninh Thư thấy hoa quả trên bàn, chọn hoa quả chưa gọt vỏ ăn, hoa quả đã gọt vỏ, tỷ như dưa hấu các loại đều rất bẩn, thậm chí còn có chuyện khiến người nghe sợ hãi chính là, phía trên khả năng còn có thuốc phiện, Ninh Thư liền lấy đậu phộng hạt dưa cắn ăn.
Lâm Thiển Thiển cùng Quý Thanh Viễn hát xong một bài, Tô Mạn Ngọc ngồi bên cạnh Ninh Thư lập tức đứng dậy, muốn hát với Quý Thanh Viễn.
Lâm Thiển Thiển cũng hào phóng đưa bạn trai mình ra, để Quý Thanh Viễn và Tô Mạn Ngọc hát chung, xem như Ninh Thư đã nhìn rõ, Tô Mạn Ngọc thích bạn trai của Lâm Thiển Thiển, nhưng hình như Lâm Thiển Thiển không biết.
Lâm Thiển Thiển ngồi bên cạnh Ninh Thư, đầu tiên khui một chai bia uống một ngụm, mới chú ý tới Ninh Thư bên cạnh, cười nói với Ninh Thư: “Trang Vũ Đồng, cậu cũng đến rồi, đợi lát nữa hát một bài đi.”
Ninh Thư ừm một tiếng.
Tuy rằng Lâm Thiển Thiển đang nói chuyện với Ninh Thư, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Quý Thanh Viễn và Tô Mạn Ngọc, đặc biệt là khi hai người tới gần một chút, sắc mặt Lâm Thiển Thiển liền không tốt.
Chờ đến khi Quý Thanh Viễn và Tô Mạn Ngọc hát xong, Lâm Thiển Thiển lập tức đi lên khoác tay Quý Thanh Viễn, kéo Quý Thanh Viễn ngồi xuống, đưa bia đến bên miệng Quý Thanh Viễn, nói: “Uống chút đi, vừa nãy hát lâu như thế.”
Tô Mạn Ngọc nắm chặt microphone, một mình đứng đó nhìn Lâm Thiển Thiển thân mật với Quý Thanh Viễn.
Ninh Thư ở bên cạnh quan sát, hay cho một hồi hình ảnh tranh giành tình cảm.
Ninh Thư thấy vậy cảm thấy quá nhọc lòng a, hiện giờ không biết có một thứ gì đang trốn ở trong tối, muốn một lưới bắt hết người trong phòng ký túc, những người này còn ở đây rối rắm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Ninh Thư căn bản không có biện pháp đối phó với linh hồn, có lẽ thương thành của hệ thống có thứ có thể đối phó với lệ quỷ, chỉ là hiện tại cô không có tư cách mở ra thương thành của hệ thống.
Cho nên vẫn là phải dựa vào chính mình.
Đối với hoạt động này Ninh Thư một chút cũng không hứng thú, nếu không phải do một mình một người ở ký túc xá, một mình đối mặt với bút tiên kia, Ninh Thư tuyệt đối sẽ không tới.
Trong lòng Ninh Thư đang suy nghĩ, cảm giác có bàn tay sờ lên đùi mình, Ninh Thư quay đầu liền nhìn thấy một tên nam sinh, mặt ngoài giả đứng đắn, nhìn cũng không có nhìn Ninh Thư, mà một bàn tay lại vuốt trên đùi Ninh Thư.
Ninh Thư trực tiếp vặn ngược một ngón tay của hắn, sau đó dùng sức vặn ngược trở lại, nam sinh kia kêu đau một tiếng, mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn xấu hổ cười một tiếng, nhưng ánh mắt bất thiện nhìn vào Ninh Thư.
Chờ đến khi cửa ký túc xá sắp đóng cửa, trận tụ tập này mới chịu kết thúc.
Bốn người trong ký túc xá kể cả Ninh Thư cùng đi về, Lâm Thiển Thiển đi trước một bước bỗng cơ thể lảo đảo, giống như là bị người đẩy ngã vậy, hét lên một tiếng trực tiếp lăn xuống cầu thang, sau cùng cái trán đập vào tường, thoáng cái máu đọng thành một cục.
Dưới ánh đèn điện giật giật, Lâm Thiển Thiển lăn xuống dưới cầu thang, chuyện xảy ra quá nhanh, Ninh Thư cũng không kịp phản ứng, vẻ mặt Tô Mạn Ngọc và Chương Vũ Yên cũng mờ mịt.
Quý Thanh Viễn đi ở đằng trước đang nói chuyện với người khác chạy trở về, nôn nóng hỏi Lâm Thiển Thiển: “Thiển Thiển, em sao rồi.”
“Đầu đau, chân đau.” Lâm Thiển Thiển muốn động đậy chân của mình, tức khắc đau đến chảy nước mắt.
“Tô Mạn Ngọc, vì sao cô lại đẩy tôi?” Lâm Thiển Thiển nhịn đau chất vấn Tô Mạn Ngọc.
Tô Mạn Ngọc vẻ mặt mờ mịt, ngay sau đó cứng rắn nói: “Tôi căn bản không có đẩy cô, là tự cô lăn xuống mà thôi.”
Quý Thanh Viễn sắc bén nhìn Tô Mạn Ngọc, một gương mặt đẹp trai vô cùng phủ đầy hàn ý, “Là cô đẩy Thiển Thiển?”
“Em không có, em thật sự không có?” Đối mặt lời chất vấn của Quý Thanh Viễn, Tô Mạn Ngọc có vẻ càng ủy khuất, “Em căn bản không có đẩy cô ta, vì sao em phải đẩy cô ta, em căn bản không có động thủ.”
Quý Thanh Viễn gắt gao cau mày, bế Lâm Thiển Thiển lên, máu tươi trên trán Lâm Thiển Thiển theo khuôn mặt chảy xuống.
“Tôi rõ ràng cảm giác cô ở sau lưng đẩy tôi, là cô đẩy tôi xuống dưới.” Lâm Thiển Thiển chịu đựng đau đớn trên người, “Tôi thật sự cảm giác có người đẩy tôi từ sau lưng.”
“Mạn Ngọc, vì sao cô muốn đẩy tôi.” Dường như Lâm Thiển Thiển nhất định phải đem chuyện này làm rõ, ngay cả vết thương trên trán mình cũng mặc kệ.
Tô Mạn Ngọc bực bội nói: “Tôi nói rồi tôi không làm nghĩa là tôi không làm, chẳng lẽ tôi là loại người dám làm không dám nhận sao, nếu thật sự là tôi đẩy thì tôi chết không được tử tế.”
“Mấy cậu nhìn thấy tôi làm sao?” Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư và Chương Vũ Yên, Chương Vũ Yên lắc đầu nói: “Lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi cũng chỉ thấy Lâm Thiển Thiển lăn xuống.”
Ninh Thư cũng lắc đầu, cảm thấy thứ này đang đứng bên cạnh các cô, có lẽ đứng bên cạnh cô, có lẽ đứng bên cạnh Tô Mạn Ngọc, hoặc là đứng bên cạnh Chương Vũ Yên.
Các cô không nhìn thấy cô ta, bây giờ có lẽ cô ta đang cười ác độc hả hê, Ninh Thư tin rằng Tô Mạn Ngọc không làm, cũng tin rằng Lâm Thiển Thiển không nói dối.
Chỉ là không nghĩ tới, xảy ra chuyện đầu tiên cư nhiên là Lâm Thiển Thiển.
“Vẫn là đi bệnh viện trước đi.” Ninh Thư nói xen vào, Quý Thanh Viễn ôm Lâm Thiển Thiển rời khỏi KTV, lúc rời đi ánh mắt đảo qua trên mặt Tô Mạn Ngọc, lãnh đạm nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Nháy mắt sắc mặt Tô Mạn Ngọc trở nên rất khó coi, hốc mắt đỏ lên, tức giận xoay người bỏ đi, hiển nhiên là sẽ không quay về phòng ngủ.
Chương Vũ Yên quét mắt liếc Ninh Thư một cái, gẩy gẩy mái tóc như sóng lớn của mình, nhàn nhạt nói với Ninh Thư: “Nếu bọn họ đều không trở về phòng ngủ, tôi cũng không về đâu.”
Chương Vũ Yên nói xong cũng bỏ đi.
Ninh Thư: Fuck Your Mom.
Làm cả buổi, tối hôm nay cô vẫn phải ở trong phòng ngủ một mình
Bởi vì buổi tối có tụ hội, Ninh Thư tìm ra một bộ quần áo tương đối tốt của nguyên chủ, mặc vào, thoạt nhìn cũng không quê mùa lắm, xã hội này chính là trước kính quần áo sau kính người.
Ninh Thư đã tìm được chỗ Chương Vũ Yên nói, là một KTV (Karaoke) xa hoa, nếu là nguyên chủ dù thế nào cũng sẽ không đến nơi như này, cô ấy không trả nổi.
Được nhân viên phục vụ đưa tới phòng, trong phòng ánh sáng ảm đạm, trên trần nhà đèn ma huyễn lập lòe đủ loại màu sắc, chiếu vào trên mặt người, có vẻ kỳ quái.
Khi Ninh Thư đi vào không khiến ai để ý, phòng có nam sinh có nữ sinh, trên bàn bày một ít rượu và hoa quả, Lâm Thiển Thiển đang hát cùng một nam sinh, đối diện nhau, mang theo tình ý nồng đậm.
Ninh Thư đi tới vị trí tiểu đoàn ký túc xá của mình, ngồi xuống cạnh Tô Mạn Ngọc, Tô Mạn Ngọc đang thẫn thờ nhìn Lâm Thiển Thiển và Quý Thanh Viễn hát cùng nhau, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Quý Thanh Viễn.
Tô Mạn Ngọc quay đầu thấy Ninh Thư ngồi bên cạnh mình, lập tức xích qua bên kia, hiển nhiên là không muốn ngồi cùng với Ninh Thư.
Khóe miệng Ninh Thư giật giật, em gái à, không đến mức đó đi, cô cũng không phải bệnh dịch gì đó.
Chương Vũ Yên ngồi bên trái Tô Mạn Ngọc, có mấy nam sinh đang cực lực nói chuyện với Chương Vũ Yên, biểu tình ân cần lấy lòng.
Nhưng Chương Vũ Yên căn bản không để ý tới mấy nam sinh này, thần sắc cực kỳ cao ngạo.
Không khí trong phòng không phải rất tốt, Ninh Thư ở chỗ này một chút cảm giác tồn tại cũng không có, thật sự là có cô hay không có cô cũng chẳng sao.
Ninh Thư thấy hoa quả trên bàn, chọn hoa quả chưa gọt vỏ ăn, hoa quả đã gọt vỏ, tỷ như dưa hấu các loại đều rất bẩn, thậm chí còn có chuyện khiến người nghe sợ hãi chính là, phía trên khả năng còn có thuốc phiện, Ninh Thư liền lấy đậu phộng hạt dưa cắn ăn.
Lâm Thiển Thiển cùng Quý Thanh Viễn hát xong một bài, Tô Mạn Ngọc ngồi bên cạnh Ninh Thư lập tức đứng dậy, muốn hát với Quý Thanh Viễn.
Lâm Thiển Thiển cũng hào phóng đưa bạn trai mình ra, để Quý Thanh Viễn và Tô Mạn Ngọc hát chung, xem như Ninh Thư đã nhìn rõ, Tô Mạn Ngọc thích bạn trai của Lâm Thiển Thiển, nhưng hình như Lâm Thiển Thiển không biết.
Lâm Thiển Thiển ngồi bên cạnh Ninh Thư, đầu tiên khui một chai bia uống một ngụm, mới chú ý tới Ninh Thư bên cạnh, cười nói với Ninh Thư: “Trang Vũ Đồng, cậu cũng đến rồi, đợi lát nữa hát một bài đi.”
Ninh Thư ừm một tiếng.
Tuy rằng Lâm Thiển Thiển đang nói chuyện với Ninh Thư, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Quý Thanh Viễn và Tô Mạn Ngọc, đặc biệt là khi hai người tới gần một chút, sắc mặt Lâm Thiển Thiển liền không tốt.
Chờ đến khi Quý Thanh Viễn và Tô Mạn Ngọc hát xong, Lâm Thiển Thiển lập tức đi lên khoác tay Quý Thanh Viễn, kéo Quý Thanh Viễn ngồi xuống, đưa bia đến bên miệng Quý Thanh Viễn, nói: “Uống chút đi, vừa nãy hát lâu như thế.”
Tô Mạn Ngọc nắm chặt microphone, một mình đứng đó nhìn Lâm Thiển Thiển thân mật với Quý Thanh Viễn.
Ninh Thư ở bên cạnh quan sát, hay cho một hồi hình ảnh tranh giành tình cảm.
Ninh Thư thấy vậy cảm thấy quá nhọc lòng a, hiện giờ không biết có một thứ gì đang trốn ở trong tối, muốn một lưới bắt hết người trong phòng ký túc, những người này còn ở đây rối rắm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Ninh Thư căn bản không có biện pháp đối phó với linh hồn, có lẽ thương thành của hệ thống có thứ có thể đối phó với lệ quỷ, chỉ là hiện tại cô không có tư cách mở ra thương thành của hệ thống.
Cho nên vẫn là phải dựa vào chính mình.
Đối với hoạt động này Ninh Thư một chút cũng không hứng thú, nếu không phải do một mình một người ở ký túc xá, một mình đối mặt với bút tiên kia, Ninh Thư tuyệt đối sẽ không tới.
Trong lòng Ninh Thư đang suy nghĩ, cảm giác có bàn tay sờ lên đùi mình, Ninh Thư quay đầu liền nhìn thấy một tên nam sinh, mặt ngoài giả đứng đắn, nhìn cũng không có nhìn Ninh Thư, mà một bàn tay lại vuốt trên đùi Ninh Thư.
Ninh Thư trực tiếp vặn ngược một ngón tay của hắn, sau đó dùng sức vặn ngược trở lại, nam sinh kia kêu đau một tiếng, mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn xấu hổ cười một tiếng, nhưng ánh mắt bất thiện nhìn vào Ninh Thư.
Chờ đến khi cửa ký túc xá sắp đóng cửa, trận tụ tập này mới chịu kết thúc.
Bốn người trong ký túc xá kể cả Ninh Thư cùng đi về, Lâm Thiển Thiển đi trước một bước bỗng cơ thể lảo đảo, giống như là bị người đẩy ngã vậy, hét lên một tiếng trực tiếp lăn xuống cầu thang, sau cùng cái trán đập vào tường, thoáng cái máu đọng thành một cục.
Dưới ánh đèn điện giật giật, Lâm Thiển Thiển lăn xuống dưới cầu thang, chuyện xảy ra quá nhanh, Ninh Thư cũng không kịp phản ứng, vẻ mặt Tô Mạn Ngọc và Chương Vũ Yên cũng mờ mịt.
Quý Thanh Viễn đi ở đằng trước đang nói chuyện với người khác chạy trở về, nôn nóng hỏi Lâm Thiển Thiển: “Thiển Thiển, em sao rồi.”
“Đầu đau, chân đau.” Lâm Thiển Thiển muốn động đậy chân của mình, tức khắc đau đến chảy nước mắt.
“Tô Mạn Ngọc, vì sao cô lại đẩy tôi?” Lâm Thiển Thiển nhịn đau chất vấn Tô Mạn Ngọc.
Tô Mạn Ngọc vẻ mặt mờ mịt, ngay sau đó cứng rắn nói: “Tôi căn bản không có đẩy cô, là tự cô lăn xuống mà thôi.”
Quý Thanh Viễn sắc bén nhìn Tô Mạn Ngọc, một gương mặt đẹp trai vô cùng phủ đầy hàn ý, “Là cô đẩy Thiển Thiển?”
“Em không có, em thật sự không có?” Đối mặt lời chất vấn của Quý Thanh Viễn, Tô Mạn Ngọc có vẻ càng ủy khuất, “Em căn bản không có đẩy cô ta, vì sao em phải đẩy cô ta, em căn bản không có động thủ.”
Quý Thanh Viễn gắt gao cau mày, bế Lâm Thiển Thiển lên, máu tươi trên trán Lâm Thiển Thiển theo khuôn mặt chảy xuống.
“Tôi rõ ràng cảm giác cô ở sau lưng đẩy tôi, là cô đẩy tôi xuống dưới.” Lâm Thiển Thiển chịu đựng đau đớn trên người, “Tôi thật sự cảm giác có người đẩy tôi từ sau lưng.”
“Mạn Ngọc, vì sao cô muốn đẩy tôi.” Dường như Lâm Thiển Thiển nhất định phải đem chuyện này làm rõ, ngay cả vết thương trên trán mình cũng mặc kệ.
Tô Mạn Ngọc bực bội nói: “Tôi nói rồi tôi không làm nghĩa là tôi không làm, chẳng lẽ tôi là loại người dám làm không dám nhận sao, nếu thật sự là tôi đẩy thì tôi chết không được tử tế.”
“Mấy cậu nhìn thấy tôi làm sao?” Tô Mạn Ngọc hỏi Ninh Thư và Chương Vũ Yên, Chương Vũ Yên lắc đầu nói: “Lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi cũng chỉ thấy Lâm Thiển Thiển lăn xuống.”
Ninh Thư cũng lắc đầu, cảm thấy thứ này đang đứng bên cạnh các cô, có lẽ đứng bên cạnh cô, có lẽ đứng bên cạnh Tô Mạn Ngọc, hoặc là đứng bên cạnh Chương Vũ Yên.
Các cô không nhìn thấy cô ta, bây giờ có lẽ cô ta đang cười ác độc hả hê, Ninh Thư tin rằng Tô Mạn Ngọc không làm, cũng tin rằng Lâm Thiển Thiển không nói dối.
Chỉ là không nghĩ tới, xảy ra chuyện đầu tiên cư nhiên là Lâm Thiển Thiển.
“Vẫn là đi bệnh viện trước đi.” Ninh Thư nói xen vào, Quý Thanh Viễn ôm Lâm Thiển Thiển rời khỏi KTV, lúc rời đi ánh mắt đảo qua trên mặt Tô Mạn Ngọc, lãnh đạm nói: “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Nháy mắt sắc mặt Tô Mạn Ngọc trở nên rất khó coi, hốc mắt đỏ lên, tức giận xoay người bỏ đi, hiển nhiên là sẽ không quay về phòng ngủ.
Chương Vũ Yên quét mắt liếc Ninh Thư một cái, gẩy gẩy mái tóc như sóng lớn của mình, nhàn nhạt nói với Ninh Thư: “Nếu bọn họ đều không trở về phòng ngủ, tôi cũng không về đâu.”
Chương Vũ Yên nói xong cũng bỏ đi.
Ninh Thư: Fuck Your Mom.
Làm cả buổi, tối hôm nay cô vẫn phải ở trong phòng ngủ một mình
Danh sách chương