Editor: AnGing

Quý Thanh Viễn sờ đến lúc tay ướt dầm dề, nhưng lại không nhìn thấy trong tay là thứ gì, Quý Thanh Viễn do dự một chút lấy tay đặt ở chóp mũi ngửi, tức khắc ngửi thấy được một mùi hư thối tanh tưởi, cái mùi hư thối này thậm chí làm người vừa ngửi đều cảm thấy say xe.

Quý Thanh Viễn trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, ba cô gái trong ký túc xá ba đều ngủ rồi, cùng trạng thái tỉnh táo của hắn hoàn toàn không giống nhau.

Quý Thanh Viễn cuống quít chùi tay lên người, vội vàng đi đến mép giường Lâm Thiển Thiển, lay lay người Thiển Thiển, điên cuồng la lớn:

"Thiển Thiển, tỉnh lại đi em, mau tỉnh lại, rốt cuộc chuyện này là như thế nào."

Quý Thanh Viễn kêu rất lớn, nhưng ba cô gái trong ký túc xá đều không có một người tỉnh lại, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại mình hắn, xung quanh yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có, không có tiếng ve, không có tiếng còi ô tô, ngay cả tiếng hít thở của ba cô gái cũng không có.

"Thiển Thiển, Thiển Thiển." Quý Thanh Viễn túm cánh tay của Lâm Thiển Thiển, muốn kéo Lâm Thiển Thiển dậy, nhưng là Quý Thanh Viễn dùng sức túm, lại kéo cánh tay Lâm Thiển Thiển trên giường, nhưng Lâm Thiển Thiển trên giường vẫn không có một chút phản ứng, không biết đau cũng không kêu ra tiếng.

Quý Thanh Viễn trợn trừng mắt, đồng tử kịch liệt co rút, trong tay còn có một cánh tay của Lâm Thiển Thiển.

"A......"

Quý Thanh Viễn sợ hãi hét một tiếng, ném cánh tay trong tay xuống, cúi người kéo Lâm Thiển Thiển xuống giường, một tia ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên mặt Lâm Thiển Thiển dưới đất.

Đó là một gương mặt hoàn toàn thay đổi, thành một đống thịt nát, toả ra một mùi vị tanh tưởi, quỷ dị nhìn hắn mỉm cười, miệng lúc đóng lúc mở, lời nói u oán lại oán hận, mang theo quỷ quyệt triền miên.

"Rốt cuộc anh đã tới tìm tôi, tôi đang đợi anh, vẫn luôn đợi anh, vì sao anh nhẫn tâm như vậy, vì sao nhẫn tâm như vậy, tôi hận anh, cùng ta ở bên nhau đi."

Quý Thanh Viễn bị dọa ngã ngồi trên đất, đạp chân không ngừng lui về phía sau, nhìn thân thể chỉ còn lại một bàn tay bò tới chỗ hắn, thật giống như đang đẩy thịt nát bò đến, sau lưng Quý Thanh Viễn toàn là mồ hôi lạnh, la lớn.

"Đừng tới đây, đừng tới đây."

"Tôi hận anh, tôi hận anh, tôi muốn anh chết......"

"A......"

Quý Thanh Viên nằm trên mặt đất ngồi dậy, toàn thân là mồ hôi lạnh, giống như vớt ra từ trong nước, Quý Thanh Viễn kinh hồn chưa định nhìn xung quanh, Lâm Thiển Thiển bên cạnh hít thở rất nặng.

Quý Thanh Viễn thật ra một hơi, hoá ra là nằm mơ a, nhất định là quá khẩn trương, bị cảm xúc khẩn trương của Thiển Thiển làm ảnh hưởng mới có thể mơ như vậy.

"Thiển Thiển......" Quý Thanh Viễn gọi Lâm Thiển Thiển, muốn đánh thức Lâm Thiển Thiển, bây giờ hắn lạnh cả người, trái tim đập loạn xạ, miệng khô lưỡi khô.

Lâm Thiển Thiển hơi cựa quậy, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Viễn, cười quỷ dị với hắn rồi nói:

"Anh đã đến rồi."

Quý Thanh Viễn tức khắc cảm giác trái tim ngừng một chút, sau đó lại kịch liệt nhảy lên, hắn thấy cái gì, gương mặt hư thối của Lâm Thiển Thiển, giống trong mơ như đúc, Quý Thanh Viễn chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, máu chảy ngược lên óc, làm đầu óc hắn đơ lại.

Quý Thanh Viễn vội vàng bò dậy, tránh xa Lâm Thiển Thiển.

"Làm sao vậy, Thanh Viễn."

Lâm Thiển Thiển xoa đôi mắt nhìn Quý Thanh Viễn, Quý Thanh Viễn nghe được giọng nói của Lâm Thiển Thiển, nhìn kĩ, không phải là gương mặt hư thối lúc trước, Quý Thanh Viễn thở ra một hơi, thầm than chính mình thật sự thần kinh quá khẩn trương.

Lâm Thiển Thiển xốc chăn xuống giường, trên chân còn bó thạch cao, cô đi đến chỗ hắn lại không cảm giác được đau, đi tới chỗ Quý Thanh Viễn.

"Thiển Thiển, cẩn thận cái chân, cầm cái nạng theo."

Quý Thanh Viễn vội vàng nói với Lâm Thiển Thiển nói, Lâm Thiển Thiển cười cười, đi đến chỗ Quý Thanh Viễn, đột nhiên vươn tay ôm lấy Quý Thanh Viễn.

Quý Thanh Viễn sang sảng cười, "Em tiểu nha đầu này, thật là......"

Quý Thanh Viễn còn chưa có nói xong, đã bị Lâm Thiển Thiển bóp cổ, quý thanh xa sắc mặt bởi vì thiếu dưỡng trở nên đỏ bừng, lâm nhợt nhạt sức lực phi thường đại, trực tiếp bóp quý thanh xa cổ đem thân thể hắn cử lên, Quý Thanh Viễn vặn tay Lâm Thiển Thiển, nhưng vặn thế nào cũng không ra.

Đầu óc Quý Thanh Viễn đầu óc trở nên hỗn độn, hắn cảm giác mình phải chết, hơn nữa lại chết trong tay bạn gái mình.

Lâm Thiển Thiển biểu tình chết lặng, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi.

"Vì cái gì, vì cái gì vì cái gì anh đối xử với tôi như vậy, vì cái gì vì cái gì."

Ninh thư nằm trên giường, cảm giác cả phòng ngủ giống như hầm băng, ngồi dậy thì nhìn thấy Lâm Thiển Thiển bóp cổ Quý Thanh Viễn, Ninh Thư không chút suy nghĩ, móc ra linh hồn châu ném tới chỗ Lâm Thiển Thiển ném tới, sau đó từ giường đệm nhảy xuống tới.

Bị linh hồn châu ném trúng Lâm Thiển Thiển thê lương kêu một tiếng, ngay sau đó thân thể mềm xuống, buông lỏng cổ Quý Thanh Viễn ra, Quý Thanh Viễn ngã ngồi trên mặt đất, che lại cổ kịch liệt ho khan.

Ninh thư nhặt linh hồn châu trên mặt đất, nhìn đến Lâm Thiển Thiển đã hôn mê, sờ cơ thể của cô, lạnh băng, Quý Thanh Viễn ho khan, nhìn Lâm Thiển Thiển ánh mắt mang theo kinh sợ.

"Dậy, còn ngủ cái gì, lên hỗ trợ."

Ninh thư trực tiếp lay Tô Mạn Ngọc tỉnh, Tô Mạn Ngọc mở to mắt, vẻ mặt khó chịu.

"Làm gì vậy, có để người ngủ không."

"Lâm Thiển Thiển bị khống chế, muốn giết Quý Thanh Viễn."

Ninh thư cau mày nói.

Tô Mạn Ngọc giật mình tỉnh, nhìn Lâm Thiển Thiển nằm liệt trên mặt đất, lại nhìn đến Quý Thanh Viễn xanh cả mặt, vội vàng xuống giường, hỏi Ninh Thư.

"Sao lại thế này?"

"Làm sao tôi biết sao lại thế này, hỗ trợ đưa Lâm Thiển Thiển đưa lên giường đi."

Ninh thư kéo quần áo Lâm Thiển Thiển.

Tô mạn ngọc không dám đụng vào Lâm Thiển Thiển, nhìn Ninh Thư nói.

"Tôi sợ."

"Sợ cái gì, nữ quỷ đã không còn trên người cô ta."

Ninh thư trợn mắt.

Quý Thanh Viễn muốn đứng lên hỗ trợ, nhưng thân thể lại rất mềm, chống chân đứng dậy không nổi, giọng nói nghẹn ngào nói với Tô Mạn Ngọc.

"Mạn Ngọc giúp đỡ."

Tô mạn ngọc vẻ mặt không kiên nhẫn, hợp lực với Ninh Thư đỡ Lâm Thiển Thiển lên giường, Tô Mạn Ngọc vỗ tro bụi trong tay, quan tâm hỏi Quý Thanh Viễn mặt nghẹn đỏ lên.

"Anh có khỏe không? Vì sao Lâm Thiển Thiển muốn giết anh."

Trên cổ Quý Thanh Viễn có dấu tay rõ ràng, có thể thấy được lúc ấy Lâm Thiển Thiển dùng sức đến mức nào, là muốn giết Quý Thanh Viễn, nếu không nhờ Ninh Thư, Quý Thanh Viễn đã thật sự bị Lâm Thiển Thiển bóp chết.

"Lâm nhợt nhạt bị khống chế."

Ninh thư mở ra ngăn tủ của mình, lấy ra thuốc bột đút cho Lâm Thiển Thiển uống.

Quý Thanh Viễn nhìn Ninh Thư phải cho bạn gái mình uống loại đồ vật kỳ quái, không màng đau đớn trên người mình, ngăn Ninh Thư lại.

"Cô cho Thiển Thiển uống thứ gì?"

"Lâm nhợt nhạt bị nữ quỷ nhập thân, âm khí nhập thể, nếu không uống dược sẽ làm hại cơ thể, cơ thể cô ấy bây giờ rất lạnh."

Ninh thư rất không kiên nhẫn với giải thích Quý Thanh Viễn, cô là muốn cứu người, không phải hại người, đối phương dùng loại ánh mắt cảnh giác này nhìn người khác thật là làm người ta khó chịu.

P/s: Đố các nàng, linh hồn châu sau này có tác dụng gì với Thư Thư nhà mình? Biết thì đừng spoil nhiều quá nghen. 🤣
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện