Quý Thanh Viễn đều động tay đánh người, hơn nữa ánh mắt nhìn Tô Mạn Ngọc như có thù hận sống chết vậy.
Tô mạn ngọc che lại mặt mình.
"Cha tôi còn chưa từng đụng đến một ngón tay của tôi, anh là cái thá gì, lại dám đánh tôi, Quý Thanh Viễn, anh ỷ vào việc tôi thích anh, có thể làm gì với tôi cũng được đúng không."
Quý Thanh Viễn lạnh lùng nhìn lướt qua Ninh Thư, vừa rồi bị cô đẩy, cảm giác xương cốt đều bị chặt đứt, nghe thấy Tô Mạn Ngọc lên án nói.
"Tôi đây là thay Thiển Thiển đánh, các người tốt xấu cũng là bạn học, sao cô lại có thể tàn nhẫn độc ác đến vậy, cô có biết rằng cô làm hư vậy, sẽ phế đi chân của Thiển Thiển hay không, bị cô đẩy xuống cầu thang, chân vẫn luôn không tốt."
"Thiển Thiển lúc trước đã nói với tôi, cô luôn luôn nhằm vào cô ấy, nhưng tôi không nghĩ tới cô lại dám đối xử với cô ấy như vậy."
Quý Thanh Viễn sắc bén mà nhìnTô Mạn Ngọc, cơ hồ rít gào với Tô Mạn Ngọc.
Gương mặt Tô Mạn Ngọckhó coi vô cùng.
"Tôi căn bản là không có đẩy cô ta xuống cầu thang, căn bản là không phải tôi làm, là nữ quỷ đem cô ta đẩy xuống, cái gì tôi cũng không làm, Quý Thanh Viễn, anh còn chưa điều tra rõ ràng, đã bôi nhọ tôi, có phải cô ta nói cái gì anh cũng tin hay không."
"Tôi hiểu rõ Thiển Thiển, cô ấy tâm địa thiện lương, quan hệ với mọi người đều rất tốt, nhưng cô lại cứ nhắm vào cô ấy."
Quý Thanh Viễnlạnh lùng nói.
"Tô Mạn Ngọc, có phải chuyện gì cũng có thể đẩy lên người nữ quỷ hay không, có phải cô không cảm thấy nữ quỷ sẽ không tới giằng co hay không, Tô Mạn Ngọc, tôi quả thực đã nhìn nhầm."
Tô Mạn Ngọc tức giận đến lồng ngực đều muốn nổ, khuôn mặt tức giận đến xanh mét.
"Quý Thanh Viễn tôi nhổ vào, lúc trước bà đây mắt bị rớt ra ngoài mới có thể thích người như anh, anh và Lâm Thiển Thiển là một đôi tiện nhân trời đất tạo nên, bà đây bây giờ đêm lời nhổ ra hết ở chỗ này, nếu bà đây thật có động tới một ngón tay của Lâm Thiển Thiển, lão nương sẽ bị nữ quỷ hại chết."
Tô mạn ngọc đi đến trước mặt Quý Thanh Viễn. vươn tay bả vào mặt Quý Thanh Viễn.
"Anh là cái thá gì, dám đánh tôi, tôi đây trả lại cho anh."
Tô Mạn Ngọc rất dùng sức, trên mặt Quý Thanh Viễn lập tức liền hiện ra dấu năm ngón tay, Quý Thanh Viễn sắc mặt ngây ngốc, giống như không cóphục hồi tinh thần lại từ chuyện Tô Mạn Ngọc đánh hắn.
Ninh thư ở bên cạnh nhìn, cảm thấyTô Mạn Ngọc rất khí phách, Quý Thanh Viễn không phải là ỷ vào Tô Mạn Ngọc thích mình hay sao, lại trước nay không đáp lại cảm tình của Tô Mạn Ngọc, nhưng là gặp chuyện sẽ chỉ huy Tô Mạn Ngọc, làm như Tô Mạn Ngọc thích hắn thì chính là người hầu của hắn vậy.
Quý Thanh Viễn nhìn thấy bạn gái của mình khổ sở như vậy, bị làm cho thảm như vậy, thậm chí khả năng sẽ bị què chân, mà Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ở ký túc xá lại không gặp chuyện gì, Quý Thanh Viễn muốn đem tức giận phát tiết lên người Tô Mạn Ngọc.
Quý Thanh Viễn tìm không thấy nữ quỷ hơn nữa cũng không dám đi tìm, nhưng phẫn nộ trong lòng dù sao cũng phải có người tới chịu, Quý Thanh Viễnmặc kệ Tô Mạn Ngọccó oan uổng hay không, trong lòng có uất ức hay không, hắn chỉ biết Lâm Thiển Thiển thảm như vậy, hắn cũng bị nữ quỷ quấn thân, làm cho thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, trong lòng cấp bách muốn phát tiết.
Hắn và Thiển Thiển chật vật như vậy, nhưng ngoại trừ nhảy lầu tự sát mới may ra yên ổn, mặt khác hai người kia bộ dáng nhàn nhã thảnh thơi, làm trong lòngQuý Thanh Viễn rất không thoải mái.
"Tô Mạn Ngọc, cô lại dám cư dám đánh tôi?"
Quý Thanh Viễn cắn răng, quai hàm đều đang rung động, một trương soái khí vô cùng mặt đều vặn vẹo.
Tô Mạn Ngọc lui về phía sau một bước.
"Vì sao tôi không dám đánh anh."
Tô Mạn Ngọc tàn nhân nói với Ninh Thư.
"Trang Vũ Đồng, cùng tôi đánh con rùa lòng lang dạ sói một trận đi."
Quý Thanh Viễn liếc Ninh Thư một cái, sắc mặt biến đổi, lúc trước bị cô gái này đẩy, cả người đều muốn gãy, cô gái này sức lực rất lớn, nếu đánh người sẽ rất đau.
"Bọn cô nếu là dám động tay, tôi sẽ không để các cô yên ổn ở trường học này đâu."
Quý Thanh Viễn lạnh lùng mà nói.
Tô Mạn Ngọc cười nhạo một tiếng.
"Quý Thanh Viễn, anh thậ sự cho rằng trường học này là nhà anh mở hay sao, anh nói làm người không yên ổn được là không yển ổn thật hay sao."
Quý Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi, chỉ là tư thế đi có chút quái dị.
Nhìn thấyQuý Thanh Viễn đi xa, Ninh Thư rất thất vọng, thật muốn đánh hắn một trận, dù sao có Tô Mạn Ngọc khai màn trước.
"Oa......"
Tô Mạn Ngọc gào lên, lúc trước ở quý thanh xa trước mặt cố gắng chống đỡ, lúc này lại khóc đến tê tâm liệt phế, nước mũi nước mắt một đống.
Ninh thư một chút đều không đồng tình với cô, cũng không an ủi cô.
"Trang Vũ Đồng, sao cô không có lương tâm như vậy, nhìn tôi thất tình lại không an ủi tí nào."
Tô Mạn Ngọc lấy giấy lau nước mũi.
Ninh thư biểu tình phi thường ghét bỏ.
"Cô còn chưa đến mức yêu."
Tô Mạn Ngọc:......
"Cô nói Lâm Thiển Thiển tốt như vậy sao?"
Tô Mạn Ngọc rất không cam lòng hỏi.
Ninh thư: "Lời này cô đã hỏi rất nhiều lần, ở trong lòng Quý Thanh Viễn,Lâm Thiển Thiển là tốt hơn cô gắp trăm lần, ngàn lần."
Tô Mạn Ngọc: Trong lòng trúng một mũi tên, đau quá.
Ninh thư xem bộ dạng hồn bay phách lạc của Tô Mạn Ngọc, nhịn không được nói.
"Đàn ông tốt trong thiên hạ tốt hơn so với Quý Thanh Viễn còn rất nhiều, vì sao không tìm một người thích mình, hà tất phải để anh ta chà đạp cô.."
Tô Mạn Ngọc vừa lau nước mũi vừa nói.
"Quên đi, nhất định tôi phải tìm một người đàn ông tốt hơn Quý Thanh Viễn."
"Bây giờ đàn ông tiếp xúc còn quá ít, chờ ra trường rồi, cô sẽ phát hiện đàn ông thành thục, ưu tú hơn Quý Thanh Viễn ngoài xã hội còn rất nhiều."
Ninh thư vỗ vỗ bả vai Tô Mạn Ngọc.
Tô Mạn Ngọclé mắt nhìn Ninh Thư, khinh thường nói.
"Làm như mình gặp qua nhiều đàn ông lắm rồi ấy."
Chị đây đúng là đã gặp qua rất nhiều đàn ông, nhưng đều có bệnh.
Ninh Thư rất là phiền với việc Quý Thanh VIễn cứ chạy tới ký túc xá của các cô, trực tiếp đi tìm quản lý túc xá khiếu nại, học sinh nữ của kí túc mang bạn trai tới ở qua đêm, hơn nữa hắn còn thường xuyên đi tới đây.
Thầy trông coi kí túc lập tức nói sau này không cho học sinh nam vào đây nữa.
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc quan hệ càng tốt hơn, thường xuyên đem quần áo của mình cho Ninh Thư mặc, nhưng cô đều không cần, hơn nữa Tô Mạn Ngọc cao hơn cô một cái đầu, quần áo của cô ấy căn bản cô không mặc vừa.
Có đôi khi chia sẻ đồ trang điểm linh tinh, cùng nhau đi dạo phố, có phương hướng phát triển thành bạn khuê mật, Tô Mạn Ngọc nói chuyện rất ác, nói trắng ra nói chuyện phi thường trực tiếp thả ác độc, trắng ra là Ninh Thư quê mùa, lớn lên còn không đẹp, dù sao chính là rất bắt bẻ, bỡn cợt Ninh Thư đến không đáng một đồng.
Ninh Thư căn bản là không để ý tới cô ấy, nếu đổi lại là một người yếu ớt, có lẽ sẽ bị tức phát khóc.
Tuy nói Tô Mạn Ngọc ngoài miệng nói ghét bỏ Ninh Thư, nhưng thời điểm đi ra ngoài vẫn kéo tay Ninh Thư, Ninh Thư cảm thấy cô ấy là sợ quỷ.
Quý Thanh Viễn nói muốn mời đạo sĩ tới trừ quỷ, nhưng đã một thời gian thật dài đều không đến, loại sinh hoạt bình an nới vườn trường này làm cô cảm thấy thật kỳ lạ, hơn nữa nữ quỷ lâu rồi chưa xuất hiện, nữ quỷ không có xuất hiện, cũng lo lắng đề phòng.
Không phải là lần trước Quý Thanh Viễn xấu mặt với cô và Tô Mạn Ngọc, quyết định trước không trừ quỷ, định hù dọa các cô đấy chứ.
Tô mạn ngọc che lại mặt mình.
"Cha tôi còn chưa từng đụng đến một ngón tay của tôi, anh là cái thá gì, lại dám đánh tôi, Quý Thanh Viễn, anh ỷ vào việc tôi thích anh, có thể làm gì với tôi cũng được đúng không."
Quý Thanh Viễn lạnh lùng nhìn lướt qua Ninh Thư, vừa rồi bị cô đẩy, cảm giác xương cốt đều bị chặt đứt, nghe thấy Tô Mạn Ngọc lên án nói.
"Tôi đây là thay Thiển Thiển đánh, các người tốt xấu cũng là bạn học, sao cô lại có thể tàn nhẫn độc ác đến vậy, cô có biết rằng cô làm hư vậy, sẽ phế đi chân của Thiển Thiển hay không, bị cô đẩy xuống cầu thang, chân vẫn luôn không tốt."
"Thiển Thiển lúc trước đã nói với tôi, cô luôn luôn nhằm vào cô ấy, nhưng tôi không nghĩ tới cô lại dám đối xử với cô ấy như vậy."
Quý Thanh Viễn sắc bén mà nhìnTô Mạn Ngọc, cơ hồ rít gào với Tô Mạn Ngọc.
Gương mặt Tô Mạn Ngọckhó coi vô cùng.
"Tôi căn bản là không có đẩy cô ta xuống cầu thang, căn bản là không phải tôi làm, là nữ quỷ đem cô ta đẩy xuống, cái gì tôi cũng không làm, Quý Thanh Viễn, anh còn chưa điều tra rõ ràng, đã bôi nhọ tôi, có phải cô ta nói cái gì anh cũng tin hay không."
"Tôi hiểu rõ Thiển Thiển, cô ấy tâm địa thiện lương, quan hệ với mọi người đều rất tốt, nhưng cô lại cứ nhắm vào cô ấy."
Quý Thanh Viễnlạnh lùng nói.
"Tô Mạn Ngọc, có phải chuyện gì cũng có thể đẩy lên người nữ quỷ hay không, có phải cô không cảm thấy nữ quỷ sẽ không tới giằng co hay không, Tô Mạn Ngọc, tôi quả thực đã nhìn nhầm."
Tô Mạn Ngọc tức giận đến lồng ngực đều muốn nổ, khuôn mặt tức giận đến xanh mét.
"Quý Thanh Viễn tôi nhổ vào, lúc trước bà đây mắt bị rớt ra ngoài mới có thể thích người như anh, anh và Lâm Thiển Thiển là một đôi tiện nhân trời đất tạo nên, bà đây bây giờ đêm lời nhổ ra hết ở chỗ này, nếu bà đây thật có động tới một ngón tay của Lâm Thiển Thiển, lão nương sẽ bị nữ quỷ hại chết."
Tô mạn ngọc đi đến trước mặt Quý Thanh Viễn. vươn tay bả vào mặt Quý Thanh Viễn.
"Anh là cái thá gì, dám đánh tôi, tôi đây trả lại cho anh."
Tô Mạn Ngọc rất dùng sức, trên mặt Quý Thanh Viễn lập tức liền hiện ra dấu năm ngón tay, Quý Thanh Viễn sắc mặt ngây ngốc, giống như không cóphục hồi tinh thần lại từ chuyện Tô Mạn Ngọc đánh hắn.
Ninh thư ở bên cạnh nhìn, cảm thấyTô Mạn Ngọc rất khí phách, Quý Thanh Viễn không phải là ỷ vào Tô Mạn Ngọc thích mình hay sao, lại trước nay không đáp lại cảm tình của Tô Mạn Ngọc, nhưng là gặp chuyện sẽ chỉ huy Tô Mạn Ngọc, làm như Tô Mạn Ngọc thích hắn thì chính là người hầu của hắn vậy.
Quý Thanh Viễn nhìn thấy bạn gái của mình khổ sở như vậy, bị làm cho thảm như vậy, thậm chí khả năng sẽ bị què chân, mà Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc ở ký túc xá lại không gặp chuyện gì, Quý Thanh Viễn muốn đem tức giận phát tiết lên người Tô Mạn Ngọc.
Quý Thanh Viễn tìm không thấy nữ quỷ hơn nữa cũng không dám đi tìm, nhưng phẫn nộ trong lòng dù sao cũng phải có người tới chịu, Quý Thanh Viễnmặc kệ Tô Mạn Ngọccó oan uổng hay không, trong lòng có uất ức hay không, hắn chỉ biết Lâm Thiển Thiển thảm như vậy, hắn cũng bị nữ quỷ quấn thân, làm cho thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, trong lòng cấp bách muốn phát tiết.
Hắn và Thiển Thiển chật vật như vậy, nhưng ngoại trừ nhảy lầu tự sát mới may ra yên ổn, mặt khác hai người kia bộ dáng nhàn nhã thảnh thơi, làm trong lòngQuý Thanh Viễn rất không thoải mái.
"Tô Mạn Ngọc, cô lại dám cư dám đánh tôi?"
Quý Thanh Viễn cắn răng, quai hàm đều đang rung động, một trương soái khí vô cùng mặt đều vặn vẹo.
Tô Mạn Ngọc lui về phía sau một bước.
"Vì sao tôi không dám đánh anh."
Tô Mạn Ngọc tàn nhân nói với Ninh Thư.
"Trang Vũ Đồng, cùng tôi đánh con rùa lòng lang dạ sói một trận đi."
Quý Thanh Viễn liếc Ninh Thư một cái, sắc mặt biến đổi, lúc trước bị cô gái này đẩy, cả người đều muốn gãy, cô gái này sức lực rất lớn, nếu đánh người sẽ rất đau.
"Bọn cô nếu là dám động tay, tôi sẽ không để các cô yên ổn ở trường học này đâu."
Quý Thanh Viễn lạnh lùng mà nói.
Tô Mạn Ngọc cười nhạo một tiếng.
"Quý Thanh Viễn, anh thậ sự cho rằng trường học này là nhà anh mở hay sao, anh nói làm người không yên ổn được là không yển ổn thật hay sao."
Quý Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi, chỉ là tư thế đi có chút quái dị.
Nhìn thấyQuý Thanh Viễn đi xa, Ninh Thư rất thất vọng, thật muốn đánh hắn một trận, dù sao có Tô Mạn Ngọc khai màn trước.
"Oa......"
Tô Mạn Ngọc gào lên, lúc trước ở quý thanh xa trước mặt cố gắng chống đỡ, lúc này lại khóc đến tê tâm liệt phế, nước mũi nước mắt một đống.
Ninh thư một chút đều không đồng tình với cô, cũng không an ủi cô.
"Trang Vũ Đồng, sao cô không có lương tâm như vậy, nhìn tôi thất tình lại không an ủi tí nào."
Tô Mạn Ngọc lấy giấy lau nước mũi.
Ninh thư biểu tình phi thường ghét bỏ.
"Cô còn chưa đến mức yêu."
Tô Mạn Ngọc:......
"Cô nói Lâm Thiển Thiển tốt như vậy sao?"
Tô Mạn Ngọc rất không cam lòng hỏi.
Ninh thư: "Lời này cô đã hỏi rất nhiều lần, ở trong lòng Quý Thanh Viễn,Lâm Thiển Thiển là tốt hơn cô gắp trăm lần, ngàn lần."
Tô Mạn Ngọc: Trong lòng trúng một mũi tên, đau quá.
Ninh thư xem bộ dạng hồn bay phách lạc của Tô Mạn Ngọc, nhịn không được nói.
"Đàn ông tốt trong thiên hạ tốt hơn so với Quý Thanh Viễn còn rất nhiều, vì sao không tìm một người thích mình, hà tất phải để anh ta chà đạp cô.."
Tô Mạn Ngọc vừa lau nước mũi vừa nói.
"Quên đi, nhất định tôi phải tìm một người đàn ông tốt hơn Quý Thanh Viễn."
"Bây giờ đàn ông tiếp xúc còn quá ít, chờ ra trường rồi, cô sẽ phát hiện đàn ông thành thục, ưu tú hơn Quý Thanh Viễn ngoài xã hội còn rất nhiều."
Ninh thư vỗ vỗ bả vai Tô Mạn Ngọc.
Tô Mạn Ngọclé mắt nhìn Ninh Thư, khinh thường nói.
"Làm như mình gặp qua nhiều đàn ông lắm rồi ấy."
Chị đây đúng là đã gặp qua rất nhiều đàn ông, nhưng đều có bệnh.
Ninh Thư rất là phiền với việc Quý Thanh VIễn cứ chạy tới ký túc xá của các cô, trực tiếp đi tìm quản lý túc xá khiếu nại, học sinh nữ của kí túc mang bạn trai tới ở qua đêm, hơn nữa hắn còn thường xuyên đi tới đây.
Thầy trông coi kí túc lập tức nói sau này không cho học sinh nam vào đây nữa.
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc quan hệ càng tốt hơn, thường xuyên đem quần áo của mình cho Ninh Thư mặc, nhưng cô đều không cần, hơn nữa Tô Mạn Ngọc cao hơn cô một cái đầu, quần áo của cô ấy căn bản cô không mặc vừa.
Có đôi khi chia sẻ đồ trang điểm linh tinh, cùng nhau đi dạo phố, có phương hướng phát triển thành bạn khuê mật, Tô Mạn Ngọc nói chuyện rất ác, nói trắng ra nói chuyện phi thường trực tiếp thả ác độc, trắng ra là Ninh Thư quê mùa, lớn lên còn không đẹp, dù sao chính là rất bắt bẻ, bỡn cợt Ninh Thư đến không đáng một đồng.
Ninh Thư căn bản là không để ý tới cô ấy, nếu đổi lại là một người yếu ớt, có lẽ sẽ bị tức phát khóc.
Tuy nói Tô Mạn Ngọc ngoài miệng nói ghét bỏ Ninh Thư, nhưng thời điểm đi ra ngoài vẫn kéo tay Ninh Thư, Ninh Thư cảm thấy cô ấy là sợ quỷ.
Quý Thanh Viễn nói muốn mời đạo sĩ tới trừ quỷ, nhưng đã một thời gian thật dài đều không đến, loại sinh hoạt bình an nới vườn trường này làm cô cảm thấy thật kỳ lạ, hơn nữa nữ quỷ lâu rồi chưa xuất hiện, nữ quỷ không có xuất hiện, cũng lo lắng đề phòng.
Không phải là lần trước Quý Thanh Viễn xấu mặt với cô và Tô Mạn Ngọc, quyết định trước không trừ quỷ, định hù dọa các cô đấy chứ.
Danh sách chương