Tiêu Tiêu hoài nghi Hoắc Khanh cất dấu nữ nhân, không thì sao nửa năm rồi không cho triệu nữ nhân hậu cung lên thị tẩm? Nhưng Hoắc Khanh là hoàng đế, cho dù có nữ nhân, chủ hậu cung là nàng cũng nên biết đến, có nữ nhân hà tất phải giấu.

Tiêu Tiêu hỏi Hoắc Khanh vì sao một thời gian dài như vậy không đến hậu cung, Hoắc Khanh không kiên nhẫn nói là tiền triều có việc, căn bản không có thời gian đi hậu cung.

Đụng đến chuyện của tiền triều, Tiêu Tiêu là nữ tử hậu cung tự nhiên không được can thiệp triều chính, cũng không tiện hỏi đang vội cái gì.

Tiêu Tiêu nhìn đến tiểu hồ ly Hoắc Khanh ôm trong ngực, nhìn thấy ánh mắt hắn đặc biệt sủng nịch, cũng không thèm để ý, nói đến cùng chẳng qua chỉ là một con súc sinh mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới trình độ sủng nịch của Hoắc Khanh đối với con hồ ly này trước nay chưa từng có, làm cho người trong hậu cung người ngã ngựa đổ. Nếu không phải hôm nay đánh vỡ bình hoa của quý phi thì chính là ngày mai xé quần áo của Lan tiệp dư, tham ăn đến mức cái gì cũng ăn, thường xuyên chạy đến Ngự Thiện Phòng ăn vụng, tóm lại chính là đặc biệt nghịch ngợm.

Khiến cho oán khí của phi tần trong hậu cung rất nặng, chạy đến trước mặt Tiêu Tiêu kể khổ, Tiêu Tiêu liền đi tìm Hoắc Khanh để hắn dạy con hồ ly này một chút, nếu không hậu cung thật sự sẽ không ra bộ dạng gì nữa.

Vậy mà Hoắc khanh chỉ sủng nịch điểm trán tiểu hồ ly, lại bất mãn Tiêu Tiêu làm phiền sủng vật của mình, nói nàng đi so đo với một con hồ ly.

Tiêu Tiêu tức giận đến mức muốn đánh người. Sau đó nàng lại bị tiểu hồ ly trêu đùa, nàng hận không thể đánh chết con súc sinh này.

Nhưng Tiêu Tiêu không dám, con súc sinh đó cho dù có phóng hỏa đốt hoàng cung thì Hoắc Khanh đều sẽ không nói gì, hắn luôn sủng ái con súc sinh này vô điều kiện.

Ngay cả người cũng không được hưởng đãi ngộ tốt như thế, vậy mà con hồ ly này lại được hưởng thụ. Nữ nhân trong hậu cung này đều hận con hồ ly đến ngứa răng. Trong lòng Tiêu Tiêu cũng ghen ghét, nàng thành thân với Hoắc Khanh đã bao lâu rồi còn không được đối xử dịu dàng và sủng ái như vậy.

Phi tử mỗi ngày đều khóc lóc kể lể trước mặt Tiêu Tiêu làm nàng càng thêm hận con hồ ly này, thậm chí còn tìm người giết hồ ly, nhưng đều thất bại. Khi Hoắc Khanh biết được thì tức giận đến mức muốn phế hậu, nếu không phải tổ phụ của Tiêu Tiêu là Tiêu đại nguyên soái đứng ra ngăn cản thì Tiêu Tiêu đã bị tống vào lãnh cung rồi.

Tiêu Tiêu từ đó mất đi uy nghiêm và địa vị mà hoàng hậu nên có, trở thành một hoàng hậu bị hoàng đế ghét bỏ, trong lòng càng thêm ghen ghét cùng thống khổ.

Quả thật chính là tuần hoàn ác tính, hơn nữa con hồ ly này còn thường xuyên tới trêu đùa nàng, nhảy lên trên người nàng làm quần áo và búi tóc của nàng thêm chật vật, sau đó nó như có tính người, dùng móng vuốt che miệng chạy.

Phi tử ở hậu cung cũng thấy rõ ràng, muốn được hoàng đế sủng ái, nhất định phải lấy lòng con hồ ly, chẳng cần biết hồ ly làm chuyện gì quá phận, phi tử hậu cung đều cắn răng chịu đựng.

Tiêu Tiêu rất không cam lòng, tìm mọi cách muốn giết chết con súc sinh này, thậm chí gọi tổ phụ của mình, muốn tổ phụ giết chết hồ ly. Nhưng không nghĩ tới phủ nguyên soái sau lưng bị người tra ra chứng cứ thông đồng với địch bán nước, trực tiếp bị Hoắc Khanh thu binh quyền, trảm cả nhà.

Tiêu Tiêu biết được chuyện này, trực tiếp phun ra một búng máu, cảm thấy là mình hại chết cả nhà, nàng không tin tổ phụ của mình thông đồng với địch bán nước, ông ấy đã lớn tuổi như vậy, căn bản là không cần phải làm như vậy.

Chẳng qua là Hoắc Khanh muốn thu hồi binh quyền trong tay tổ phụ, được cá quên nơm, được chim bẻ ná. Tiêu Tiêu thật sự hối hận vì đã gả cho Hoắc Khanh, hại chết cả tộc. Hơn nữa con trai của nàng, Hoắc Thừa Vọng mỗi ngày đều chạy theo hồ ly ăn chơi trác táng, tâm tính đều chơi đến hoang dã, Tiêu Tiêu không khuyên bảo được hắn, luôn bị Hoắc Khanh răn dạy.

Tiêu Tiêu trong lòng u ám tuyệt vọng, chảy huyết lệ, treo cổ.

Ninh Thư:......

Cách tìm chết thật đa dạng.

Kỳ thật Tiêu Tiêu không biết, bên trong con hồ ly này là một con người, một cô gái xuyên từ hiện đại đến mà thôi.

Xuyên qua thành súc sinh, lại xem mình trở thành súc sinh, dã tính khó thuần.

Sau khi Tiêu Tiêu chết, con hồ ly từ trong cung của nàng tìm được một hạt châu, truyền thuyết là giao châu ngàn năm, là của hồi môn của nguyên chủ, con hồ ly ngoài ý muốn nuốt vào, cư nhiên biến ảo thành một tuyệt thế mỹ nhân. Từ đây, hậu cung không còn nhan sắc phấn trang nào khác, Hoắc Khanh cũng chỉ thích con hồ ly này.

Nguyên chủ bởi vì không cam lòng, linh hồn du đãng trong hoàng cung, nhìn tiện nhân kia nhận nuôi con mình, nói cái gì lúc làm hồ ly chơi với hắn rất vui, Hoắc Thừa Vọng không muốn đọc sách, nàng ta không cho nó đọc sách, nói là đọc sách muộn cũng không sao, phải cho con trẻ tuổi thơ tốt đẹp.

Hoắc Thừa Vọng rất thích vị nương nương này, không bao lâu đã quên mẫu thân ruột, mãi cho tới khi tiện nhân kia sinh con, đứa bé kia thông minh vô cùng, đọc sách cũng rất lợi hại, cơ bản đã gặp qua là không quên được, càng làm Hoắc Thừa Vọng có vẻ ăn chơi trác táng thô tục, trở thành tùy tùng cho con của con tiện nhân kia, nhìn con trai của tiện nhân thành hoàng đế, mà Hoắc Khanh và hồ ly tinh lại đi du sơn ngoạn thủy, chỉ nguyện thành uyên ương không thành tiên.

Tâm nguyện nguyên chủ:

1, Không để phủ nguyên soái bị trảm.

2, Khiến cho con tiện nhân không có tam tương ngũ thường, không có đạo đức kia không được chết tử tế.

3, Hoắc Thừa Vọng là con vợ cả, không cần có kết cục như vậy.

Ninh Thư nhìn đến tâm nguyện của nguyên chủ, cảm thấy tâm nguyện thứ nhất không dễ làm, cảm giác phủ nguyên soái xuống dốc là tất nhiên, Hoắc Khanh là hoàng đế, mà tổ phụ của nguyên chủ tay cầm binh quyền, nhỡ đâu đối phương đầu nóng lên cử binh tạo phản, ngôi vị hoàng đế không xong, khẳng định sẽ làm người ghẹn ở họng, từ khi Hoắc Khanh bước lên ngôi vị hoàng đế đã muốn đối phó phủ nguyên soái.

Giao ra binh quyền, không khác gì bị người trói chặt tay chân, Hoắc Khanh muốn như thế nào thì như thế đó, có binh quyền ở trên tay, ít nhất có thể làm Hoắc Khanh kiêng kị một chút.

Nguyên chủ sở dĩ té xỉu, là bởi vì muốn Hoắc Thừa Vọng đọc sách, Hoắc Thừa Vọng hiện tại người còn nhỏ, không thích đọc sách, nói một câu nhi thần chán ghét mẫu hậu, mẫu hậu chỉ biết muốn nhi thần đọc sách, nhi thần muốn đi theo tiểu hồ ly chơi, nguyên chủ trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, trước mắt tối sầm té xỉu.

Ninh thư cảm giác hơi đau đầu, mở to mắt xoa xoa trán, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng thân thể này cho tốt.

Ngồi ở trên giường, Ninh Thư bắt đầu tu luyện tuyệt thế võ công, một hồi công phu, toàn thân Ninh Thư đều toát mồ hôi, không thể không dừng lại, sai cung nữ bưng nước ấm rửa mặt.

Sau khi rửa mặt, thân thể của Ninh Thư thoải mái hơn một chút, giữa trưa ăn cơm cũng nhiều một ít, làm cung nữ bên người thật vui sướng.

Ninh Thư một bên ăn cơm một bên ngẫm lại cốt truyện, hiện tại tiểu hồ ly mới vào cung không bao lâu, Ninh Thư quyết định làm hỏng giao châu, không có cách nào biến thành người, xem các ngươi làm sao ooxx. (- _ -)

Ninh Thư buông chén, sai cung nữ bên người tìm giao châu trong của hồi môn ra, đầu tiên Thanh Trúc sửng sốt, sau đó tìm giao châu tới.

Ninh Thư nhìn giao châu, nói là giao châu, thực ra chỉ là viên trân châu lớn mà thôi, có lẽ là có lực lượng thần bí gì đó, có thể làm con hồ ly biến ảo thành người.

Cười lạnh một tiếng, trực tiếp nên chân trâu xuống, Ninh Thư dùng sức đập vài lần, cuối cùng làm trân châu nứt ra, Ninh Thư không dừng lại, trực tiếp nện chân trâu thành bột phấn, Ninh Thư thổi bột phấn, rơi đầy mặt đất.

Thanh Trúc: (⊙o⊙)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện