“Phù…”

Nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, Trần Duy chậm rãi điều hòa nguyên lực trong cơ thể một phen. Sau khi đã điều trị được bảy tám phần thương thế, hắn lúc này mới yên tâm mà rời khỏi trạng thái tu luyện.

Trần Duy hiện giờ đang ngồi trong một hang động tự nhiên tại sườn tây núi Trúc Long, bên cạnh hắn còn có sáu bảy người, cũng chính là những sĩ tử đã cùng hắn chiến đấu trong địa đạo. Nhìn thoáng qua khuôn mặt những chiến hữu vẫn còn đang tĩnh tâm khôi phục, trong ánh mắt Trần Duy thoáng lộ ra vẻ cân nhắc một hồi rồi lập tức chuyển thành sự quyết đoán:

“Tôi đi trước một bước, các anh em hãy cứ yên tâm tu luyện đi nhé!”

Khẽ thì thào như thể tự nói với chính mình, Trần Duy liền lặng lẽ rời đi, không làm ảnh hưởng chút nào đến quá trình tu luyện của những người còn lại. Chờ khi đã ra khỏi hang, hắn lại sử dụng mộc hệ nguyên lực của bản thân khiến cho những rặng trúc xanh gần đó mọc dày, che khuất đi lối vào hang. Xong xuôi mọi việc, Trần Duy mới vội vàng rời đi, nhằm thẳng hướng Hoàng Lăng mà tiến bước. Chỉ có điều, hắn chẳng hề ngờ được rằng dù bản thân đã hành động rất cẩn thận mà vẫn bị một người phát hiện, người nọ chính là Bảo Trung.

Một trước một sau, hai người bọn họ lặng lẽ men theo những con đường nhỏ trong rừng trúc hòng tránh khỏi sự tuần tra của đám ma tộc. Chỉ có điều đám ma binh bố trí thật sự rất cặn kẽ, đã mấy lần bọn họ suýt nữa rơi vào chốt mai phục của đối phương. May sao chân hồn của Trần Duy lại thuộc hệ mộc, khi di chuyển trong cánh rừng trúc này thì khả năng cảm ứng của hắn cũng trở nên nhạy cảm hơn nên mới có thể vòng qua những chốt mai phục của đám ma binh một cách thuận lợi.

Vòng qua một khóm trúc dày, Trần Duy thoáng dừng lại cảm ứng một phen. Lúc này đây, Từ phía Hoàng Lăng đang không ngừng vọng lại từng hồi thanh âm hò hét thúc giục, hòa lẫn cùng tiếng kêu rên chan chứa đớn đau, tiếng binh khí va chạm vào nhau, và còn cả từng hồi trống trận hào hùng mà bi tráng! “Xem ra trận chiến nơi sân rồng đã vào hồi quyết liệt rồi, mình cần phải nhanh hơn mới được!”

Thầm nhủ trong lòng như vậy, bước chân của Trần Duy cũng trở nên gấp gáp hơn mấy lần. Có lẽ là vì trong lòng có sự lo lắng cho nên khả năng cảm ứng của hắn cũng đã mất linh. Còn chưa đi được bao xa, Trần Duy đã không may gặp phải một đám ma binh đi tuần tra. Nhìn thấy có nhân loại tiến về phía mình, đám ma binh chẳng cần nhiều lời đã lập tức tản ra xung quanh bao vây Trần Duy vào giữa.

“He he, không ngờ ở nơi này lại vớ được một tên đi lạc, thật không uổng công ông đây đi tuần tra nãy giờ. Các anh em, mau làm thịt nó đi!”

Tên đội trưởng của đội tuần tra này vốn là một kẻ chột mắt, thế nhưng sự khiếm khuyết ấy không hề làm giảm đi vẻ hung dữ của gã ma tộc này. Thậm chí, nếu có ai không cẩn thận mà nhìn sâu vào hốc mắt trống không của gã thì trong lòng người đó sẽ không kìm được mà dấy lên một cảm giác trống rỗng tối tăm. Mà nếu như tâm trí của kẻ đó thoáng run rẩy dù chỉ trong một phút giây thôi, thì thứ cảm giấc ấy rồi sẽ hóa thành một nỗi sợ hãi mơ hồ, chậm rãi ăn mòn toàn bộ lý trí của những kẻ xấu số. Nhưng những kẻ xấu số thường sẽ không kịp “tận hưởng” sự tuyệt vọng có thể khiến người ta hóa điên ấy, bởi trước cả khi bọn họ kịp nhìn vào mắt của tên đội trưởng thì tính mạng của bọn họ đã bị đe dọa bởi sự vây công của lũ ma binh rồi.

Theo một tiếng hiệu lệnh của gã đội trưởng, toàn bộ đám ma binh đồng loạt tiến lên áp sát Trần Duy. Đến khi chỉ còn cách mục tiêu chừng hai mét, từ trên cánh tay đám ma binh lúc này bỗng mọc ra một thanh đao đen kịt, thân đao vừa thô vừa dày nhưng lưỡi đao thì vô cùng sắc bén.

“Vút!”

Gần như cùng một lúc, cả đám ma binh đồng loạt vung đao chém về phía Trần Duy. Đối mắt với thế vây công của đám ma binh, Trần Duy không khỏi lộ ra vẻ cẩn trọng vô cùng. Chỉ có ánh mắt của hắn là vẫn linh động nắm bắt toàn bộ tình hình xung quanh, hy vọng có thể tìm ra được một kẽ hở trong trận thế của địch. Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt lóe lên, lưỡi kiếm trong tay cùng lúc xuất ra đâm thẳng vào một vị trí khó ai ngờ đến.

“Choang!”

Thanh âm binh khí va chạm chợt vang lên, mũi kiếm của Trần Duy đã bị chặn lại bởi một lưỡi đao u ám - lưỡi đao của gã đội trưởng. Chỉ thấy trên đội trưởng chợt bật cười một cách gian hiểm với Trần Duy:

“Khặc khặc, ta biết ngay là ngươi sẽ tấn công vào vị trí này mà!”

Nghe được lời ấy, trong lòng Trần Duy thoáng run lên một phen: đám ma binh này thật đúng là xảo trá! Sơ hở vừa rồi hóa ra lại là do bọn chúng cố ý tạo ra để dẫn dụ kẻ khác tấn công vào, nhân đó mà khống chế lấy vũ khí của đối phương, khiến cho kẻ địch không thể phòng thủ được nữa.

“Hây!”

Đúng lúc những lưỡi đao sắc bén nọ sắp sửa chém trúng Trần Duy, một thanh trường côn bỗng giáng mạnh xuống đầu đám ma binh khiến bọn chúng không thể không thu đao về phòng thủ. Tranh thủ khoảng thời gian này, Trần Duy lập tức tung mình nhảy về phía sau, thoát khỏi vòng bao vây của đám ma binh. Nhìn sang phía Bảo Trung đang đứng cách đó không xa, Trần Duy không khỏi bất đắc dĩ thở dài mấy tiếng. Bảo Trung thấy vậy chỉ nhún nhún vai rồi lại tập trung nhìn về phía đám ma binh.

“Thì ra là có đến hai tên đi lạc, thật tốt lắm! Anh em, bao vây chúng lại, hai con mồi này là của chúng ta!”

Đám ma binh lại một lần nữa tản ra, bao vây hai người bọn họ vào giữa. Bảo Trung lúc này đã lùi đến bên Trần Duy, cả hai khẽ liếc nhau trao đổi một ánh mắt rồi tựa lưng vào người còn lại. Trong giây phút hoạn nạn này, bọn họ đã lựa chọn tin tưởng lẫn nhau!

“Giết!”

“Giết!”

Gần như cùng một lúc, cả hai người bọn họ đồng loạt quát to một tiếng rồi lập tức triển khai đòn tấn công về phía đám ma binh. Nhất thời, giữa một mảnh xanh non bát ngát bỗng rực rỡ lên hai sắc lục lam thật khác biệt! Kiếm trong tay Trần Duy như hòa cùng với muôn vàn ngọn trúc nơi đây mà rung động, mà bay múa, mà ngăn chặn đòn công kích của lũ ma binh. Mà trường côn trong tay Bảo Trung lại dũng mãnh tung bay, tầng tầng lớp lớp côn ảnh tựa như sóng biển cuộn về phía lũ ma tộc, đánh cho bọn chúng bầm dập khắp người.

“Hừ, biến trận! Mau chuyển sang trận hình tiêu hao sức địch. Để xem hai kẻ này có thể kiên trì được bao lâu!”

Thấy trận hình công kích bình thường không thể phá vỡ được phòng ngự của đối phương, tên đội trưởng liền ra lệnh cho đám ma binh biến trận. Chỉ thấy hơn chục tên ma binh chầm chậm thu hẹp vòng vây rồi không ngừng xoay quanh đối phương. Lưỡi đao trên tay những tên ma binh liên tục va chạm với đòn công kích của Trần Duy và Bảo Trung, mặc dù lực va chạm mỗi lần không mạnh nhưng tần suất lại rất cao, không ngừng bào mòn thể lực cùng nguyên lực của hai người bọn họ.

“Không ổn, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ bị bọn chúng vắt kiệt sức mất!”

“Phải phá vây thôi! Bảo Trung, anh muốn liều một phen không?”

“Tại sao lại không nhỉ!”

“Được, vậy tôi đếm đến ba thì chúng ta dốc toàn lực phá vòng vây nhé. Một… Hai… Ba!”

Tiếng đếm thứ ba vừa dứt, cả hai người cùng lúc đánh ra một đòn toàn lực của bản thân. Đám ma binh thấy vậy liền gấp rút tăng nhanh tốc độ di chuyển, muốn mượn trận hình mà triệt tiêu đi đòn công kích toàn lực của hai người nọ. Chẳng ngờ, hai đòn công kích lúc này bỗng hòa lại làm một, thủy nguyên lực và mộc nguyên lực cùng phát huy quy luật tương sinh đến mức tận cùng, khiến cho uy lực của một đòn phối hợp này càng tăng mạnh.

“Ầm!”

Đám ma binh nào có lường trước được biến hóa như vậy, trận hình còn chưa kịp biến đổi thì đã bị phá tan. Gần chục tên ma binh lúc này đều bị sóng xung kích đánh bật ra xung quanh, tên nào tên nấy sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu khó có thể tái chiến.

“Bên kia có biến, chúng ta mau qua đó xem sao!”

Chấn động từ vụ va chạm khiến cho bụi đất bốc lên mịt mù, cũng vì thế mà thu hút sự chú ý của đám ma binh đang tuần tra gần đó. Chỉ trong chốc lát, bốn năm toán ma binh đã xông về nơi này, vừa lúc nhìn thấy Trần Duy và Bảo Trung đang mở đường xông về phía Hoàng Lăng.

“Mau ngăn chặn hai tên nhân loại kia lại!”

“Thông báo cho các chốt mai phục ở phía trước đi!”

“Không được để cho chúng thoát!”

Hai người còn chưa đi được bao xa thì ma binh từ các chốt tuần tra xung quanh đã kịp thời bao vây bọn họ lại. Tiến lên đã khó, lui lại càng thêm khó! Trần Duy và Bảo Trung nhìn nhau mà không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra lần này bọn họ khó có thể toàn mạng rồi! Chẳng qua, trong ánh mắt cả hai đều không có lấy một tia sợ hãi, có chăng cũng chỉ là chút tiếc nuối mà thôi.

“Lần này xem ra có muốn liều cũng không được rồi!”

“Ừ, tôi cánh trái, anh cánh phải nhé.”

“Được rồi, tôi cánh phải, anh cánh trái!”

“Nếu vậy thì còn chờ gì nữa, xông lên!”

“Xung phong!”

Hét to một tiếng lấy khí thế, cả hai người lại một lần nữa tựa lưng vào nhau mà chiến đấu với đám ma tộc. Lấy hai địch mười đã khó khăn, lấy hai địch trăm lại càng thêm khó. Trong hoàn cảnh này, mặc cho bọn họ cố gắng ra sao cũng không cách nào tìm được đường phá vây, mà hai người bọn họ dường như cũng đã sớm từ bỏ ý định ấy. Nếu đã không thể trốn tránh được thì phải đương đầu, dù có hy sinh cũng phải hy sinh thật oanh liệt, vậy mới xứng với bản sắc nam nhi!

Mang theo tư tưởng quyết tử, Trần Duy và Bảo Trung lúc này đều đã bất chấp đòn công kích của lũ ma binh, mỗi lần trúng một đòn đều sẽ mượn cơ hội ấy mà tiêu diệt một tên địch. Một tên, hai tên, bốn tên… Thương tích trên thân thể hai người ngày càng nhiều, cử động cũng càng thêm khó khăn, thế nhưng đám ma binh vây quanh bọn họ dường như vẫn chưa từng vơi bớt. Có chăng chỉ là ánh mắt của đám ma binh lúc này đã đỏ rực, đòn tấn công lại càng thêm phần hung hiểm tàn nhẫn hòng đoạt mạng hai người bọn họ.

Một ánh đao chợt lóe, hung tàn mà bổ lên vai của Trần Duy.

Một mũi gai nhọn thoáng lách qua bóng côn ảnh dày đặc, xảo trá mà đâm vào sườn Bảo Trung.

Cử động của hai người thoáng khựng lại bởi đau đớn, mà chỉ trong thoáng chốc ấy đã lại có hàng chục đòn công kích ập về phía bọn họ. Cái chết đã cận kề, phải chăng những nỗ lực của hai người bọn họ lại phải chấm dứt tại đây? Ôi, thật đáng tiếc thay?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện