Đêm dần về khuya, từng mảng rừng núi trong dãy Cửu Long vốn đã tĩnh mịch giờ lại càng trở nên im ắng lạ. Thi thoảng trong rừng mới chợt vang lên một tiếng gáy của loài chim ăn khuya không ai biết tên, thế nhưng tiếng gáy ấy lại càng tô đạm thêm cái vẻ cô độc và lạnh lẽo của chốn rừng hoang núi vắng, khiến cho khung cảnh nơi đây cũng bị nhuốm một sắc u ám buồn. Thế nhưng, có mấy ai biết được rằng: ẩn sau tấm màn che thâm trầm, muôn vàn loài động vật trong vùng rừng núi này lại đang tham gia vào một bữa tiệc về đêm, một bữa tiệc chỉ gồm hai màu đen và đỏ, của kẻ đi săn và kẻ bị săn.

“Grào!”

Đâu đó, một tiếng hổ gầm chợt vang lên, mượn nhờ cơn gió lạnh đêm đông mà vọng ra khắp cả một mảng rừng. Tiếng gầm trầm thấp mà dữ tợn, mang theo một thứ khí thế hung mãnh độc hữu của vị chúa sơn lâm, khiến cho vô vàn kẻ “bề tôi” phải run lẩy bẩy vì sợ hãi.

Trong một mảng rừng thưa nằm ở vị trí giáp ranh giữa núi Thanh Long và núi Hỏa Long, lúc này lại đang có một đoàn người lặng lẽ tiến sâu vào trong rừng rậm. Dẫn đầu nhóm người này là hai chàng thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, phía sau bọn họ còn có gần hai chục người thợ săn cùng một tiểu đội binh sĩ. Vừa nghe thấy tiếng hổ gầm, người thợ săn dẫn đường liền ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại, bản thân hắn lại tiến về phía trước một mình, cẩn thận thăm dò khoảng rừng rậm thăm thẳm trước mặt. Sau khi đã xác nhận mảnh rừng rậm này an toàn, gã thợ săn mới ra hiệu cho mọi người tiếp tục tiến bước.

“Anh em xem kìa, thằng út nhà lão Dần mới nghe tiếng hổ gầm đã sợ đến nối đánh răng lập cập rồi này, ha ha ha ha.”

Đúng lúc này, một gã thợ săn chợt hô lên một tiếng, khiến cho tất cả đồng bạn ở xung quanh đều phải quay đầu nhìn lại một phen. Vừa nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của tay thợ săn trẻ tuổi, mấy lão thợ săn già đời đều bật cười to, còn đám thợ săn trẻ hơn thì lại chỉ thoáng mỉm cười. Tuy rằng nụ cười của mọi người chẳng hề mang chút ý chế nhạo nào, thế nhưng trên khuôn mặt tay thợ săn trẻ tuổi lúc này vẫn lộ rõ vẻ xấu hổ, xen lẫn cùng một chút khiếp hãi vẫn còn chưa tan biến. Rút cục, hắn cũng không dám nhìn mọi người nữa mà chỉ đành cúi gằm mặt xuống, lầm lũi bước nhanh về phía trước. Mấy gã thợ săn lớn tuổi thấy vậy thì lại càng cười to, nhưng đồng thời, họ cũng vỗ vai anh chàng mà nói:

“Ha ha, xấu hổ làm cái gì, đám thợ săn mới vào rừng có ai mà chả thế. Nhớ ngày xưa lần đầu chú nhìn thấy hổ còn sợ đến nỗi đứng chết trân cơ, may mà con hổ nó không nhìn thấy chú chứ không thì…”

“Chú Tư nói đúng đấy, làm gì có ai mới vào rừng đã lỳ ngay được với cái bọn thú dữ này. Nhưng mà, cứ vào rừng nhiều rồi cũng quen thôi ấy mà, đến lúc ấy gặp được hổ khéo còn mừng nữa ý chứ.”

“Ừ, cũng phải. Nghe đâu mùa này dân thành thị hiếm khi đi săn, thành ra cánh thợ săn làng như bọn mình lại dễ kiếm tiền. Săn được một tấm da hổ đầy đủ rồi đem vào thành bán thì cứ phải gọi là phát.”

“Này, mấy cậu thôi tán phét đi. Bên phía đấy đã tìm được dấu vết gì của cô Yến chưa?”

“Chưa thấy gì cả! Thế còn bên anh thì sao?”

“Cũng thế thôi! Mà tôi nghĩ cứ tìm vậy thì khó có kết quả lắm, bởi tầm này tuyết bắt đầu tan rồi, nếu có lưu lại dấu vết gì trên mặt đất thì chỉ chừng một hai tiếng sau là đã bị nước rửa trôi đi mất. Lại thêm khu vực này hay có thú rừng sống thành đàn qua lại, dấu vết do cô Yến để lại có khi cũng bị bọn nó xóa đi mất ấy chứ.”

Lời này được nói rất to, cho nên tất cả mọi người đều nghe thấy. Nguyễn Phong sau khi nghe được thì thoáng trầm ngâm một phen rồi mới nói:

“Nếu chú đã nói vậy thì cháu nghĩ có lẽ chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ lên, biết đâu tiến vào sâu hơn trong rừng lại bắt gặp được dấu vết Yến để lại!”

Nghe thấy đề nghị ấy, cánh thợ săn đều thoáng nhăn mày một phen, nét mặt ai cũng lộ ra vẻ khó xử. Rút cục, người thợ săn lớn tuổi nhất trong nhóm đành phải thay mặt mọi người mà lên tiếng:

“Cậu cả Phong này, nếu cậu định tiến sâu hơn nữa thì chúng tôi chắc không theo được các cậu đâu. Cánh thợ săn chúng tôi bình thường cũng chỉ dám vào sâu nhất là đến chỗ này thôi. Cậu xem, đằng kia còn có cả cột mốc do bậc cha ông thuở xưa để lại kìa. Vượt quá cột mốc này thì đám thú trong rừng toàn là loại hung hãn cả, kể cả là năm mươi người như tôi hợp sức lại cũng chưa chắc đã sống nổi với chúng nó. Lại thêm, khoảng rừng phía sau cột mốc vốn chẳng có mấy người dám vào thăm dò, thành ra chúng tôi cũng chẳng biết được tình hình ở chỗ ấy nó ra sao. Thế nên, xin lỗi cậu, chúng tôi chỉ có thể đi cùng cậu đến đây thôi!”

Nguyễn Phong nghe vậy thì hơi bất ngờ, nhưng rồi hắn vẫn gật đầu với mọi người mà nói:

“Thực ra thì cháu nên xin lỗi các bác mới phải. Đêm hôm khuya khoắt thế này còn làm khổ mọi người phải theo cháu vào rừng, thật cháu cũng thấy áy náy lắm. Thôi, mọi người cứ về trước đi, để cháu với Văn Thái tiếp tục tìm kiếm là được rồi. Chỉ có điều, xin làm phiền mọi người nếu thấy Yến trở về thì hãy đốt lá bùa này lên để báo hiệu cho cháu nhé.”

Nhận lấy lá bùa của Nguyễn Phong, cánh thợ săn lại càng thêm tỏ ra áy náy. Thành ra tất cả bọn họ cứ đứng mãi ở chỗ này mà chưa chịu về, mặc cho Nguyễn Phong khuyên giải mấy lần cũng chẳng chịu rời đi. Nguyễn Phong thật chẳng biết nói gì hơn nên đành phải rời đi trước, cùng Văn Thái tiến sâu vào trong rừng.

Chờ khi hai người bọn họ đã rời đi khá xa, một vài người trong đám thợ săn mới lên tiếng:

“Này, chẳng lẽ giờ chúng ta lại bỏ về như vậy? Dù sao cũng mang tiếng trợ giúp cậu cả Phong rồi, giờ lại bỏ về giữa chừng thì cũng không tốt.”

“Thế nhưng, trong số chúng ta có ai đủ tài càn để tiến sâu hơn vào rừng đâu? Phải như anh em mình có sức, có võ thì mới dám hỗ trợ người ta. Đằng này, tôi với ông, với tất cả mọi người ở đây đều chỉ biết có vài ba ngón võ quèn, đem ra đánh mấy con thú bình thường thì còn được, chú mà gặp cái bọn quái thú trong rừng kia thì chỉ có nước làm mồi cho chúng nó. Đã vậy mà còn muốn đi theo cậu cả Phong thì có khác nào chồng thêm gánh nặng lên lưng người ta?”

“Thôi, cứ đứng đây tranh luận cũng có ích gì đâu. Chẳng bằng mọi người góp sức đốt lên một đống lửa lớn, coi như làm hiệu chỉ đường cho người đi trong rừng. May ra cô Yến thấy được ánh lửa thì lại quay về theo hướng này ấy chứ.”

”Ừ, cũng đúng đấy. Thôi, mọi người mau đi góp củi mà đốt lửa lên đi. Chúng ta đã không vào sâu hơn được thì cứ đứng đây chờ họ về vậy.”

Đám thợ săn nhanh chóng tản ra tìm củi khô, chẳng mấy chốc bọn họ đã gom đủ số để đốt lên một đống lửa lớn. Ánh lửa sáng rực ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của các loài thú săn mồi, thế nhưng chẳng có mấy con dám bén mảng đến gần đám thợ săn cả. Hiếm hoi lắm mới có một con bạo gan tiếp cận đoàn thợ săn, nhưng hễ bọn chúng tiến vào đến phạm vi hai mươi mét xung quanh đống lửa là lại bị một thứ mùi “lạ” dọa cho phải trốn ra thật xa.

Trong khi ấy, Nguyễn Phong và Văn Thái lại đã tiến sâu vào trong rừng. Lúc này cả hai người đều cưỡi lên lưng phong sí hổ Phong Thiên, dùng tốc độ nhanh nhất để truy tìm dấu vết của Tiểu Yến. Thế nhưng, sức người thì có hạn mà rừng rậm lại như vô bến vô bờ, mặc cho bọn họ có cố công tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thể phát hiện ra được chút dấu hiệu nào. Vừa lúc bọn họ vượt qua phạm vi núi Hỏa Long, tiến vào đến mảnh rừng rậm giáp ranh với núi Thổ Long thì Văn Thái đột nhiên lên tiếng:

“Này đại ca, nói thật thì tôi thấy phương pháp tìm kiếm này không có hiệu quả đâu.”

“Tôi biết chứ, nhưng ngoại trừ tìm kiếm kiểu này ra thì chúng ta đâu có cách nào khác?”

“Đành rằng vẫn phải đi tìm, nhưng ít ra chúng ta cũng nên tìm có mục đích chứ. Cứ tìm loanh quanh kiểu này thì có khác gì con ruồi bay loạn? Chẳng bằng thử đặt ra một phương hướng cụ thể rồi đi tìm xem sao. Để tôi hỏi anh nhé, nếu anh là Tiểu Yến thì trong hoàn cảnh nhận được cái tin ấy, anh sẽ đi đâu?”

“Câu hỏi của cậu chẳng liên quan gì đến vấn đề này cả. Tôi là tôi, Yến là Yến, mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, làm sao so sánh như thế được!”

“Thôi được rồi, vậy để tôi thay đổi câu hỏi khác nhé. Anh có biết Tiểu Yến có nơi quen thuộc nào ở trong rừng núi Cửu Long này không?”

“Chắc là không, bởi Tiểu Yến từ trước đến giờ vẫn ở trong làng suốt, có mấy khi đi ra ngoài đâu? Cùng lắm chỉ có một lần tôi và Tiểu Yến cùng sư phụ đi vào trong rừng… À, đúng, thế mà tôi lại không nghĩ đến chuyện này! Văn Thái này, có lẽ, tôi biết Tiểu Yến đi đến đâu rồi!”

“Vậy thì anh còn đợi gì nữa, chúng ta mau đi thôi!”

“Này Phong Thiên, còn nhớ con suối nơi chúng ta gặp nhau lần đầu không? Nếu cậu vẫn còn nhớ rõ thì mau đưa tôi đến nơi ấy đi. Tiểu Yến giờ này có lẽ đã đến đó rồi.”

Phong sí hổ ngay vậy thì khẽ gật gù, sau đó nó liền vỗ mạnh cặp cánh trong suốt của mình, tăng tốc đến mức tối đa mà bay vút về phía ngọn Phong Long. Dọc một đường bay gần cả trăm cây số, Nguyễn Phong vẫn cẩn thận dõi mắt nhìn xuống khoảng rừng rậm mênh mông phía dưới, cố gắng tìm kiếm một bóng dáng thân quen mà hắn đã nhung nhớ bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện