Sau khi ba người Nguyễn Phong, Trần Duy, Phạm Văn Thái kết nghĩa, bọn họ đã có một bữa tiệc mừng vui vẻ vô cùng. Trong bữa tiệc, không chỉ có ba anh em chúc rượu cho nhau, thậm chí ngay cả cha của Văn Thái là Văn Hùng cũng tham gia vô cùng nhiệt tình. Bữa tiệc kéo dài tới tận đêm, rượu uống nhiều vô cùng, chủ yếu là ba người Nguyễn Phong uống, dường như là họ muốn uống để bù đắp lại cho toàn bộ những năm tháng chưa thể gọi nhau là anh em kia.
Trời đã tối muộn, mặc dù đều đã say, nhưng chẳng ai muốn ngừng lại, chỉ có điều cuộc vui nào cũng phải tàn, cho nên ba người mới phải dừng cuộc vui lại, lưu luyến chia tay nhau. Nguyễn Phong trên đường về nhà đã sớm vận dụng nguyên lực trong cơ thể để làm tan hơi rượu, khuôn mặt chẳng mấy chốc mà thanh tỉnh. Đoạn đường về nhà này không quá xa, nhưng dưới ánh trăng sáng, Nguyễn Phong lại đi vô cùng thong thả, để mặc cho tâm trí theo gió bay xa. Nguyễn Phong lại nhớ đến thế giới kia, nhớ đến một người bạn thân tên là Đạt, một người mà hắn cũng vô cùng tin tưởng và yêu quý. Nếu có thể sống mười bảy năm nữa ở thế giới ấy, có lẽ Nguyễn Phong thật sự đã cùng Đạt trở nên thân thiết như anh em. Nhớ đến mỗi khi có vấn đề về tình cảm, lại có một người quân sư ngay bên cạnh giúp giải khúc mắc, Nguyễn Phong trên miệng vô ý thức nở nụ cười. Không biết tên Đạt ấy giờ thế nào, cuộc sống của hắn sau này phát triển ra sao….. Nghĩ một hồi, Nguyễn Phong cũng cảm thấy hơi áy náy, mình đi chơi ở nhà tên Đạt, lại chẳng may bị sét đánh chuyển kiếp đến thế giới này, không biết hắn sẽ làm sao để giải thích với cha mẹ mình nữa.
Vu vơ nghĩ đến cha mẹ, Nguyễn Phong lại thấy lòng trầm xuống, tất cả niềm vui của ngày hôm nay, dường như bị một chút ý nghĩ này của hắn làm cho vơi nhạt đi hoàn toàn. Trong khi lòng Nguyễn Phong đang trống rỗng, chẳng biết từ khi nào hắn đã dừng lại trước cửa nhà họ Nguyễn. Dừng lại trước cánh cửa, từng hình ảnh về cha, về mẹ hắn trong kiếp này lại hiện rõ ra, lướt qua đầu Nguyễn Phong như một cuốn phim. Tình cảm thương yêu của cha mẹ, dù ở thế giới nào cũng mãi không thay đổi. Vì sớm ra đi mà bất hiếu với cha mẹ ở thế giới kia, Nguyễn Phong đối với những đấng sinh thành ra mình trong kiếp này càng thêm kính trọng, thương yêu. Đời người có được bao lâu, cha mẹ sinh ra bản thân, nhưng họ liệu có cùng mình đi mãi được trên con đường đời, tại sao lại vì quá khứ mà bỏ mặc hiện tại chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Phong đã tiêu tan đi rất nhiều nỗi buồn, chỉ còn lại một thứ tình cảm ấm áp mang tên gia đình! Ngồi xếp bằng trên giường, Nguyễn Phong ổn định tâm tình, bắt đầu hấp thu nguyên tố trong trời đất. Tâm nhãn khai mở, từng đám mây nguyên tố nhiều mầu sắc lại hiện ra. Sau một vòng tuần hoàn hấp thu đầy đủ nguyên tố, Nguyễn Phong phát hiện nê hoàn cung của bản thân đã chứa đầy nguyên tố. Trong nê hoàn cung của Nguyễn Phong lúc này đang có cảm giác căng phồng, chật cứng, lại có chút như muốn xé toạc ra, đây chính là dấu hiệu của việc đột phá cấp độ. Nguyễn Phong vui mừng, thật không ngờ bản thân mới chỉ liên kết chân hồn đầu tiên trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã lại có dấu hiệu tăng cấp. Thử hấp thu thêm nguyên tố phong hệ trong không khí, nhưng lúc này, nê hoàn cung của Nguyễn Phong đã không còn chút chỗ trống nào, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đưa thêm nguyên tố vào đó.
Nguyễn Phong thấy vậy, cũng không vội vàng, lại từ từ giải tán chỗ nguyên tố còn dư thừa trong cơ thể, sau đó đóng tâm nhãn lại, ngừng quá trình hấp thu. Đạo lý của việc tu luyện quan trọng ở chỗ phải tiến chắc chắn, không thể vội vàng hấp tấp, cũng giống như xây nhà, phải tạo dựng được nền móng tốt, không thể tùy tiện xây cao, nếu không tòa nhà sẽ bị đổ sập. Nhớ rõ lời dạy của Vũ Ngôn, Nguyễn Phong cũng an tâm hiểu được rằng, tốc độ tu luyện hiện giờ của hắn đã rất nhanh, không cần vì nóng nảy nhất thời mà gây ra họa ngầm với quá trình tăng tiến của bản thân.
Thế nhưng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hôm nay tâm tình Nguyễn Phong lại có chút không bình thường, ngồi giữa căn phòng trống trải, một mình trong đêm đen tối tăm, nỗi nhớ đối với thế giới kia của Nguyễn Phong càng thêm rõ ràng. Nhẹ sờ tay vào đầu giường, đó là nơi mà hắn cất giấu Phong sâm ngàn năm, Nguyễn Phong trong lòng do dự chần chừ, nhưng rồi cuối cùng, ánh mắt hắn lại lóe lên vẻ quyết tâm. Nguyễn Phong khe khẽ lôi từ dưới gối ra một chiếc hộp được làm từ đá tuyết, bên trong có lưu giữ một cây phong sâm ngàn năm quý hiếm vô cùng.
Thân cây phong sâm này có chút khẳng khiu, trơn tuột, rễ cây màu vàng nâu lơ thơ vài sợi như râu tóc gắn vào thân cây, có chút già nua cổ hủ, thế nhưng nếu nhìn kỹ, lại phát hiện hai phiến lá trên ngọn của cây phong sâm này vô cùng tươi tốt, xanh rì, bên trên có từng chùm gân thô to, căng tràn nhựa sống. Không hổ là phong sâm ngàn năm, ngay cả vẻ bên ngoài cũng khiến người ta thấy được sức sống mãnh liệt của loại cây bám vào đá để sinh tồn, hứng gió mạnh để phát triển này. Vận dụng phong nguyên tố hình thành lên một lớp gió nhẹ bao quanh cây phong sâm, theo sự điều khiển của Nguyễn Phong, cây phong sâm từ từ được đưa lên trước mặt hắn. Cẩn thận cảm nhận một lượt, Nguyễn Phong phát hiện ra bên trong cái cây nhỏ bé khẳng khiu này, lại ẩn chứa một luồng phong hệ nguyên tố vô cùng bao la. Không khỏi thán phục với năng lượng to lớn của cây phong sâm ngàn năm, Nguyễn Phong từ từ suy nghĩ cách sử dụng loại thuốc quý này để phục vụ cho việc tu luyện của bản thân.
Đối với một người luyện võ, một nhà thư pháp, hay bất cứ một thể loại tu luyện giả nào khác trên Hồng Bàng đại lục này, cách sử dụng một loại thuốc quý để phục vụ việc tu luyện có thể nói là nhiều vô số kể. Bởi vì đặc tính mỗi loại thuốc khác nhau, yêu cầu cũng khác nhau, hơn nữa lại có mục đích sử dụng khác nhau, chính vì vậy nên đã hình thành lên một môn khoa học được gọi là dược học, hay còn gọi là nghề thuốc. Tạm thời loại bỏ ra ngoài những trường hợp đặc thù, có thể nói các phương pháp sử dụng thuốc quý trên Hồng Bàng đại lục chủ yếu có ba loại. Loại thứ nhất, cũng là cách thông thuộc nhất với bất kì người nào, đó là trực tiếp ăn hoặc uống vào. Phương pháp này có thể nói là tốn ít công sức chuẩn bị nhất, cũng có thể để cơ thể tiêu hóa thuốc nhanh nhất, thế nhưng lại có một nhược điểm vô cùng to lớn đó là cơ thể hấp thu thuốc thường sẽ đào thải ra một phần không nhỏ dược lực. Chính vì vậy mà phương pháp này bị các nhà nghiên cứu thuốc lên án rất kịch liệt, vì nó không khác nào là trực tiếp vứt bỏ tài nguyên quý giá qua cửa sổ.
Thường chỉ có khi cần thiết cấp bách, hoặc là trong trường hợp điều kiện thấp kém thì người ta mới sử dụng loại phương pháp này. Một phương pháp thứ hai trong việc sử dụng thuốc là vận dụng các loại thuốc khác nhau để giúp kích phát ra toàn bộ dược tính hữu dụng của thuốc, cũng như kiềm chế các loại hiệu quả không mong muốn. Phương pháp này xét về tính kinh tế thì có thể coi là hiệu quả nhất, vì các loại thuốc được sử dụng hợp lý sẽ làm kích phát ra dược lực tối đa, không bị lãng phí một chút nào. Thế nhưng nhược điểm của phương pháp thứ hai này lại nằm ở chỗ đòi hỏi điều kiện kinh tế quá cao, bởi không phải ai cũng có khả năng mua được đủ một thang thuốc quý như vậy để sử dụng. Còn một phương pháp cuối cùng, đó là đem thuốc quý bảo quản cẩn thận, thường xuyên mang theo cạnh người để hấp thu từ từ năng lượng mạnh mẽ của thuốc. Phương pháp này cũng có tính hiệu quả cao, nhưng thời gian tốn lại khá lâu, hơn nữa cũng không phải là có thể hấp thu được toàn bộ dược tính. Cách này thường thích hợp để những người bệnh nặng sử dụng thuốc điều trị từ từ, tránh cho việc do dược tính thuốc quá mạnh mà thân thể không thừa nhận nổi, dẫn tới đột tử.
Sau một hồi suy nghĩ, Nguyễn Phong quyết định lãng phí một phen, trực tiếp ăn vào phong sâm ngàn năm. Một phần là vì tâm tình Nguyễn Phong lúc này đang mong muốn sớm đạt thành tựu, có thể tìm lại Ngọc Thanh, tìm đường trở về nhà. Một phần khác là vì hắn không có đủ thuốc quý để hình thành một thang thuốc đầy đủ, hơn nữa hắn cũng không có phương thuốc đầy đủ để sử dụng. Phong sâm ngàn năm sau khi được Nguyễn Phong nuốt vào miệng, theo quá trình nhai nuốt của hắn, dược lực từ từ được triển khai. Nguyễn Phong cảm thấy trong miệng lúc này như bùng lên một cơn gió mát, sau đó theo cuống họng xuống dạ dày, đều từ từ có từng luồng gió qua lại. Hiểu rõ đây là cảm giác do phong nguyên tố gây ra, Nguyễn Phong cũng không chút chần chừ, lại một lần nữa nhắm mắt lại, từ từ theo dõi quá trình bên trong thân thể. Phong nguyên tố từ phong sâm cứ thế tích tụ ngày càng nhiều trong cơ thể hắn, theo sự vận chuyển của kinh mạch, dần dần cường hóa tố chất thân thể của Nguyễn Phong, sau đó tụ tập về phía nê hoàn cung.
Mặc dù nê hoàn cung của hắn đã chật kín phong nguyên tố, giống như một căn phòng đã không còn chỗ trống, nhưng dưới sự thúc động liên tục của lượng lớn phong nguyên tố từ phong sâm, dần dần nê hoàn cung của Nguyễn Phong cũng bị mở lớn, kích cỡ cứ thế tăng dần lên, đón nhận thêm càng nhiều phong nguyên tố đi vào. Nguyễn Phong quan sát diễn biễn trong thân thể, lòng khẽ vui mừng, theo diện tích tăng lên của nê hoàn cung, Nguyễn Phong dám chắc là bản thân đã đột phá qua cấp độ tân thủ một cấp, tiến vào cấp độ tân thủ hai cấp. Nhưng không đợi sự vui mừng của Nguyễn Phong lắng xuống, một lượng lớn phong nguyên tố lại từ phong sâm ngàn năm phát ra, theo kinh mạch vận chuyển nhanh chóng lấp đầy nê hoàn cung vừa mới được mở rộng của hắn. Cảm giác căng tràn lại một lần nữa xuất hiện, sau đó lại là cảm giác đột phá. Nguyễn Phong không ngờ được, chỉ nuốt vào một cây phong sâm ngàn năm, lại có thể khiến bản thân nhanh chóng đột phá liền hai cấp, thật đúng là một niềm vui lớn.
Nét vui mừng trên mặt Nguyễn Phong rất nhanh đã tiêu tan, bởi hắn một lần nữa phát hiện ra một lượng lớn phong nguyên tố từ trong cây phong sâm ngàn năm kia lại xuất hiện, nhanh chóng di chuyển theo kinh mạch mà dồn vào nê hoàn cung của hắn. Cảm xúc của Nguyễn Phong lần này không còn là sự vui mừng nữa, mà thay vào đó là lo lắng vô cùng. Sử dụng một cây thuốc có thể tăng một cấp là bình thường, tăng hai cấp thì cũng hay xuất hiện, nhưng tăng liền ba cấp lại là một điều hiếm hoi vô cùng. Hơn nữa tăng cấp nhanh như vậy, cũng không hẳn đã là chuyện tốt, bởi việc tăng cấp nhanh dễ khiến cho căn cơ của một tu luyện giả trở nên bất ổn, nếu không cẩn thận ổn định lại thì sau này càng tiến lên cấp cao càng khó khăn, thậm chí có thể bị cắn trả bất kỳ lúc nào, dẫn đến thương tổn đáng sợ. Cũng may sau lượt thứ ba kia, có lẽ phong sâm đã hết năng lượng, không thể kích thích Nguyễn Phong tấn cấp thêm nữa. Thở phào một hơi, Nguyễn Phong vừa định thu công thì lại phát hiện, một luồng nguyên tố phong hệ cực lớn đang từ trong bụng phát ra, giống như cây phong sâm ngàn năm kia vừa dừng lại để tụ tập lực lượng, sau đó xuất ra một đòn cuối cùng tấn công Nguyễn Phong vậy.
Cảm giác được năng lượng trong nê hoàn cung sau khi liên tục đột phá ba lần đã có chút bất ổn, Nguyễn Phong vội vàng vận dụng tâm thần, cố gắng ngăn trở luồng năng lượng kia, hy vọng có thể chờ đến lúc tình trạng bất ổn trong nê hoàn cung ổn định lại thì mới để cho những nguyên tố phong hệ này tiến vào. Nào ngờ sức lực của đám phong hệ nguyên tố này lại thật quá mạnh, Nguyễn Phong dù cố dùng tâm thần ngăn trở nhưng vẫn không được. Không còn cách nào khác, Nguyễn Phong đành phải áp dụng kế cũ, thông qua liên kết linh hồn mà chuyển những năng lượng này sang cho Phong Thiên. Nhưng không biết là vì năng lượng quá cuồng bạo, hay vì Phong Thiên ở quá xa, những năng lượng này lại nhất quyết không chịu nghe theo sự điều khiển của Nguyễn Phong, quấy phá tứ tung trong cơ thể hắn, sau đó dồn thẳng đến nê hoàn cung. Nguyễn Phong bị số nguyên tố phong hệ kia quấy phá, khiến cho thân thể cực kỳ bất ổn, cả người đau đớn, cảm giác giống như kinh mạch bị nứt ra, thần trí do bị đau đớn quá độ cũng trở nên mơ hồ.
Tưởng như lần này Nguyễn Phong sẽ gặp họa lớn, không ngờ vừa lúc Nguyễn Phong chuẩn bị bất tỉnh thì linh hồn liên kết giữa hắn và Phong Thiên lóe sáng, một đôi cánh linh hồn từ từ hiện rõ, sau đó thẩm thấu vào linh hồn Nguyễn Phong, trên lưng hắn cũng từ từ hiện ra những đường tơ máu, hình thành một đồ án hình hai cánh. Nguyễn Phong đầu vốn đang đau nhức, chợt cảm thấy nhẹ đi rất nhiều, sau lưng lúc nóng lúc mát, nhưng mỗi lần như vậy thì cảm giác đau đớn ở đầu lại được giải tỏa một chút. Sau khi trong đầu đã không còn đau đớn, cảm giác trên lưng cũng đã bình ổn trở lại, Nguyễn Phong giống như thoát lực, gục xuống giường ngủ thiếp đi, không nhận ra rằng trên lưng hắn đã mơ hồ xuất hiện hai cái cánh hình thành từ gió.
Trời đã tối muộn, mặc dù đều đã say, nhưng chẳng ai muốn ngừng lại, chỉ có điều cuộc vui nào cũng phải tàn, cho nên ba người mới phải dừng cuộc vui lại, lưu luyến chia tay nhau. Nguyễn Phong trên đường về nhà đã sớm vận dụng nguyên lực trong cơ thể để làm tan hơi rượu, khuôn mặt chẳng mấy chốc mà thanh tỉnh. Đoạn đường về nhà này không quá xa, nhưng dưới ánh trăng sáng, Nguyễn Phong lại đi vô cùng thong thả, để mặc cho tâm trí theo gió bay xa. Nguyễn Phong lại nhớ đến thế giới kia, nhớ đến một người bạn thân tên là Đạt, một người mà hắn cũng vô cùng tin tưởng và yêu quý. Nếu có thể sống mười bảy năm nữa ở thế giới ấy, có lẽ Nguyễn Phong thật sự đã cùng Đạt trở nên thân thiết như anh em. Nhớ đến mỗi khi có vấn đề về tình cảm, lại có một người quân sư ngay bên cạnh giúp giải khúc mắc, Nguyễn Phong trên miệng vô ý thức nở nụ cười. Không biết tên Đạt ấy giờ thế nào, cuộc sống của hắn sau này phát triển ra sao….. Nghĩ một hồi, Nguyễn Phong cũng cảm thấy hơi áy náy, mình đi chơi ở nhà tên Đạt, lại chẳng may bị sét đánh chuyển kiếp đến thế giới này, không biết hắn sẽ làm sao để giải thích với cha mẹ mình nữa.
Vu vơ nghĩ đến cha mẹ, Nguyễn Phong lại thấy lòng trầm xuống, tất cả niềm vui của ngày hôm nay, dường như bị một chút ý nghĩ này của hắn làm cho vơi nhạt đi hoàn toàn. Trong khi lòng Nguyễn Phong đang trống rỗng, chẳng biết từ khi nào hắn đã dừng lại trước cửa nhà họ Nguyễn. Dừng lại trước cánh cửa, từng hình ảnh về cha, về mẹ hắn trong kiếp này lại hiện rõ ra, lướt qua đầu Nguyễn Phong như một cuốn phim. Tình cảm thương yêu của cha mẹ, dù ở thế giới nào cũng mãi không thay đổi. Vì sớm ra đi mà bất hiếu với cha mẹ ở thế giới kia, Nguyễn Phong đối với những đấng sinh thành ra mình trong kiếp này càng thêm kính trọng, thương yêu. Đời người có được bao lâu, cha mẹ sinh ra bản thân, nhưng họ liệu có cùng mình đi mãi được trên con đường đời, tại sao lại vì quá khứ mà bỏ mặc hiện tại chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Phong đã tiêu tan đi rất nhiều nỗi buồn, chỉ còn lại một thứ tình cảm ấm áp mang tên gia đình! Ngồi xếp bằng trên giường, Nguyễn Phong ổn định tâm tình, bắt đầu hấp thu nguyên tố trong trời đất. Tâm nhãn khai mở, từng đám mây nguyên tố nhiều mầu sắc lại hiện ra. Sau một vòng tuần hoàn hấp thu đầy đủ nguyên tố, Nguyễn Phong phát hiện nê hoàn cung của bản thân đã chứa đầy nguyên tố. Trong nê hoàn cung của Nguyễn Phong lúc này đang có cảm giác căng phồng, chật cứng, lại có chút như muốn xé toạc ra, đây chính là dấu hiệu của việc đột phá cấp độ. Nguyễn Phong vui mừng, thật không ngờ bản thân mới chỉ liên kết chân hồn đầu tiên trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã lại có dấu hiệu tăng cấp. Thử hấp thu thêm nguyên tố phong hệ trong không khí, nhưng lúc này, nê hoàn cung của Nguyễn Phong đã không còn chút chỗ trống nào, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đưa thêm nguyên tố vào đó.
Nguyễn Phong thấy vậy, cũng không vội vàng, lại từ từ giải tán chỗ nguyên tố còn dư thừa trong cơ thể, sau đó đóng tâm nhãn lại, ngừng quá trình hấp thu. Đạo lý của việc tu luyện quan trọng ở chỗ phải tiến chắc chắn, không thể vội vàng hấp tấp, cũng giống như xây nhà, phải tạo dựng được nền móng tốt, không thể tùy tiện xây cao, nếu không tòa nhà sẽ bị đổ sập. Nhớ rõ lời dạy của Vũ Ngôn, Nguyễn Phong cũng an tâm hiểu được rằng, tốc độ tu luyện hiện giờ của hắn đã rất nhanh, không cần vì nóng nảy nhất thời mà gây ra họa ngầm với quá trình tăng tiến của bản thân.
Thế nhưng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hôm nay tâm tình Nguyễn Phong lại có chút không bình thường, ngồi giữa căn phòng trống trải, một mình trong đêm đen tối tăm, nỗi nhớ đối với thế giới kia của Nguyễn Phong càng thêm rõ ràng. Nhẹ sờ tay vào đầu giường, đó là nơi mà hắn cất giấu Phong sâm ngàn năm, Nguyễn Phong trong lòng do dự chần chừ, nhưng rồi cuối cùng, ánh mắt hắn lại lóe lên vẻ quyết tâm. Nguyễn Phong khe khẽ lôi từ dưới gối ra một chiếc hộp được làm từ đá tuyết, bên trong có lưu giữ một cây phong sâm ngàn năm quý hiếm vô cùng.
Thân cây phong sâm này có chút khẳng khiu, trơn tuột, rễ cây màu vàng nâu lơ thơ vài sợi như râu tóc gắn vào thân cây, có chút già nua cổ hủ, thế nhưng nếu nhìn kỹ, lại phát hiện hai phiến lá trên ngọn của cây phong sâm này vô cùng tươi tốt, xanh rì, bên trên có từng chùm gân thô to, căng tràn nhựa sống. Không hổ là phong sâm ngàn năm, ngay cả vẻ bên ngoài cũng khiến người ta thấy được sức sống mãnh liệt của loại cây bám vào đá để sinh tồn, hứng gió mạnh để phát triển này. Vận dụng phong nguyên tố hình thành lên một lớp gió nhẹ bao quanh cây phong sâm, theo sự điều khiển của Nguyễn Phong, cây phong sâm từ từ được đưa lên trước mặt hắn. Cẩn thận cảm nhận một lượt, Nguyễn Phong phát hiện ra bên trong cái cây nhỏ bé khẳng khiu này, lại ẩn chứa một luồng phong hệ nguyên tố vô cùng bao la. Không khỏi thán phục với năng lượng to lớn của cây phong sâm ngàn năm, Nguyễn Phong từ từ suy nghĩ cách sử dụng loại thuốc quý này để phục vụ cho việc tu luyện của bản thân.
Đối với một người luyện võ, một nhà thư pháp, hay bất cứ một thể loại tu luyện giả nào khác trên Hồng Bàng đại lục này, cách sử dụng một loại thuốc quý để phục vụ việc tu luyện có thể nói là nhiều vô số kể. Bởi vì đặc tính mỗi loại thuốc khác nhau, yêu cầu cũng khác nhau, hơn nữa lại có mục đích sử dụng khác nhau, chính vì vậy nên đã hình thành lên một môn khoa học được gọi là dược học, hay còn gọi là nghề thuốc. Tạm thời loại bỏ ra ngoài những trường hợp đặc thù, có thể nói các phương pháp sử dụng thuốc quý trên Hồng Bàng đại lục chủ yếu có ba loại. Loại thứ nhất, cũng là cách thông thuộc nhất với bất kì người nào, đó là trực tiếp ăn hoặc uống vào. Phương pháp này có thể nói là tốn ít công sức chuẩn bị nhất, cũng có thể để cơ thể tiêu hóa thuốc nhanh nhất, thế nhưng lại có một nhược điểm vô cùng to lớn đó là cơ thể hấp thu thuốc thường sẽ đào thải ra một phần không nhỏ dược lực. Chính vì vậy mà phương pháp này bị các nhà nghiên cứu thuốc lên án rất kịch liệt, vì nó không khác nào là trực tiếp vứt bỏ tài nguyên quý giá qua cửa sổ.
Thường chỉ có khi cần thiết cấp bách, hoặc là trong trường hợp điều kiện thấp kém thì người ta mới sử dụng loại phương pháp này. Một phương pháp thứ hai trong việc sử dụng thuốc là vận dụng các loại thuốc khác nhau để giúp kích phát ra toàn bộ dược tính hữu dụng của thuốc, cũng như kiềm chế các loại hiệu quả không mong muốn. Phương pháp này xét về tính kinh tế thì có thể coi là hiệu quả nhất, vì các loại thuốc được sử dụng hợp lý sẽ làm kích phát ra dược lực tối đa, không bị lãng phí một chút nào. Thế nhưng nhược điểm của phương pháp thứ hai này lại nằm ở chỗ đòi hỏi điều kiện kinh tế quá cao, bởi không phải ai cũng có khả năng mua được đủ một thang thuốc quý như vậy để sử dụng. Còn một phương pháp cuối cùng, đó là đem thuốc quý bảo quản cẩn thận, thường xuyên mang theo cạnh người để hấp thu từ từ năng lượng mạnh mẽ của thuốc. Phương pháp này cũng có tính hiệu quả cao, nhưng thời gian tốn lại khá lâu, hơn nữa cũng không phải là có thể hấp thu được toàn bộ dược tính. Cách này thường thích hợp để những người bệnh nặng sử dụng thuốc điều trị từ từ, tránh cho việc do dược tính thuốc quá mạnh mà thân thể không thừa nhận nổi, dẫn tới đột tử.
Sau một hồi suy nghĩ, Nguyễn Phong quyết định lãng phí một phen, trực tiếp ăn vào phong sâm ngàn năm. Một phần là vì tâm tình Nguyễn Phong lúc này đang mong muốn sớm đạt thành tựu, có thể tìm lại Ngọc Thanh, tìm đường trở về nhà. Một phần khác là vì hắn không có đủ thuốc quý để hình thành một thang thuốc đầy đủ, hơn nữa hắn cũng không có phương thuốc đầy đủ để sử dụng. Phong sâm ngàn năm sau khi được Nguyễn Phong nuốt vào miệng, theo quá trình nhai nuốt của hắn, dược lực từ từ được triển khai. Nguyễn Phong cảm thấy trong miệng lúc này như bùng lên một cơn gió mát, sau đó theo cuống họng xuống dạ dày, đều từ từ có từng luồng gió qua lại. Hiểu rõ đây là cảm giác do phong nguyên tố gây ra, Nguyễn Phong cũng không chút chần chừ, lại một lần nữa nhắm mắt lại, từ từ theo dõi quá trình bên trong thân thể. Phong nguyên tố từ phong sâm cứ thế tích tụ ngày càng nhiều trong cơ thể hắn, theo sự vận chuyển của kinh mạch, dần dần cường hóa tố chất thân thể của Nguyễn Phong, sau đó tụ tập về phía nê hoàn cung.
Mặc dù nê hoàn cung của hắn đã chật kín phong nguyên tố, giống như một căn phòng đã không còn chỗ trống, nhưng dưới sự thúc động liên tục của lượng lớn phong nguyên tố từ phong sâm, dần dần nê hoàn cung của Nguyễn Phong cũng bị mở lớn, kích cỡ cứ thế tăng dần lên, đón nhận thêm càng nhiều phong nguyên tố đi vào. Nguyễn Phong quan sát diễn biễn trong thân thể, lòng khẽ vui mừng, theo diện tích tăng lên của nê hoàn cung, Nguyễn Phong dám chắc là bản thân đã đột phá qua cấp độ tân thủ một cấp, tiến vào cấp độ tân thủ hai cấp. Nhưng không đợi sự vui mừng của Nguyễn Phong lắng xuống, một lượng lớn phong nguyên tố lại từ phong sâm ngàn năm phát ra, theo kinh mạch vận chuyển nhanh chóng lấp đầy nê hoàn cung vừa mới được mở rộng của hắn. Cảm giác căng tràn lại một lần nữa xuất hiện, sau đó lại là cảm giác đột phá. Nguyễn Phong không ngờ được, chỉ nuốt vào một cây phong sâm ngàn năm, lại có thể khiến bản thân nhanh chóng đột phá liền hai cấp, thật đúng là một niềm vui lớn.
Nét vui mừng trên mặt Nguyễn Phong rất nhanh đã tiêu tan, bởi hắn một lần nữa phát hiện ra một lượng lớn phong nguyên tố từ trong cây phong sâm ngàn năm kia lại xuất hiện, nhanh chóng di chuyển theo kinh mạch mà dồn vào nê hoàn cung của hắn. Cảm xúc của Nguyễn Phong lần này không còn là sự vui mừng nữa, mà thay vào đó là lo lắng vô cùng. Sử dụng một cây thuốc có thể tăng một cấp là bình thường, tăng hai cấp thì cũng hay xuất hiện, nhưng tăng liền ba cấp lại là một điều hiếm hoi vô cùng. Hơn nữa tăng cấp nhanh như vậy, cũng không hẳn đã là chuyện tốt, bởi việc tăng cấp nhanh dễ khiến cho căn cơ của một tu luyện giả trở nên bất ổn, nếu không cẩn thận ổn định lại thì sau này càng tiến lên cấp cao càng khó khăn, thậm chí có thể bị cắn trả bất kỳ lúc nào, dẫn đến thương tổn đáng sợ. Cũng may sau lượt thứ ba kia, có lẽ phong sâm đã hết năng lượng, không thể kích thích Nguyễn Phong tấn cấp thêm nữa. Thở phào một hơi, Nguyễn Phong vừa định thu công thì lại phát hiện, một luồng nguyên tố phong hệ cực lớn đang từ trong bụng phát ra, giống như cây phong sâm ngàn năm kia vừa dừng lại để tụ tập lực lượng, sau đó xuất ra một đòn cuối cùng tấn công Nguyễn Phong vậy.
Cảm giác được năng lượng trong nê hoàn cung sau khi liên tục đột phá ba lần đã có chút bất ổn, Nguyễn Phong vội vàng vận dụng tâm thần, cố gắng ngăn trở luồng năng lượng kia, hy vọng có thể chờ đến lúc tình trạng bất ổn trong nê hoàn cung ổn định lại thì mới để cho những nguyên tố phong hệ này tiến vào. Nào ngờ sức lực của đám phong hệ nguyên tố này lại thật quá mạnh, Nguyễn Phong dù cố dùng tâm thần ngăn trở nhưng vẫn không được. Không còn cách nào khác, Nguyễn Phong đành phải áp dụng kế cũ, thông qua liên kết linh hồn mà chuyển những năng lượng này sang cho Phong Thiên. Nhưng không biết là vì năng lượng quá cuồng bạo, hay vì Phong Thiên ở quá xa, những năng lượng này lại nhất quyết không chịu nghe theo sự điều khiển của Nguyễn Phong, quấy phá tứ tung trong cơ thể hắn, sau đó dồn thẳng đến nê hoàn cung. Nguyễn Phong bị số nguyên tố phong hệ kia quấy phá, khiến cho thân thể cực kỳ bất ổn, cả người đau đớn, cảm giác giống như kinh mạch bị nứt ra, thần trí do bị đau đớn quá độ cũng trở nên mơ hồ.
Tưởng như lần này Nguyễn Phong sẽ gặp họa lớn, không ngờ vừa lúc Nguyễn Phong chuẩn bị bất tỉnh thì linh hồn liên kết giữa hắn và Phong Thiên lóe sáng, một đôi cánh linh hồn từ từ hiện rõ, sau đó thẩm thấu vào linh hồn Nguyễn Phong, trên lưng hắn cũng từ từ hiện ra những đường tơ máu, hình thành một đồ án hình hai cánh. Nguyễn Phong đầu vốn đang đau nhức, chợt cảm thấy nhẹ đi rất nhiều, sau lưng lúc nóng lúc mát, nhưng mỗi lần như vậy thì cảm giác đau đớn ở đầu lại được giải tỏa một chút. Sau khi trong đầu đã không còn đau đớn, cảm giác trên lưng cũng đã bình ổn trở lại, Nguyễn Phong giống như thoát lực, gục xuống giường ngủ thiếp đi, không nhận ra rằng trên lưng hắn đã mơ hồ xuất hiện hai cái cánh hình thành từ gió.
Danh sách chương