Chàng trai trẻ nhấc chân bước lên con đường lúc đến, bóng dáng mảnh khảnh cao ráo, đuôi tóc mềm mại áp sau gáy, không một lần ngoảnh lại.

Trong con ngươi Thích Dĩ Lạo là khói lửa giữa các ngón tay cậu, chập chờn chớp tắt, theo gió cuốn đi.

Chân dài vừa cất bước thì khựng lại, Thích Dĩ Lạo ngẩng đầu nhìn trời.

Sắp mưa rồi.

Gió lớn nổi lên, oi bức khó chịu.

Thích Dĩ Lạo liếc nhìn sân trước vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hắn còn nhớ nơi này trồng toàn hoa cỏ quý giá, có một số là do mẹ hắn trồng khi còn sống, đã rất nhiều năm, nhưng bây giờ trong sân tràn ngập những loại cây phổ biến, vẫn còn trong thời kỳ phát triển.

Nghe nói mớ hỗn độn do bạn cũ đập phá, được người vừa rời đi cứu sống.

Mà hắn chỉ có ký ức trống rỗng.

Bổ sung, cũng chỉ là mô tả bằng lời nói, không có hình ảnh.

Cảm giác mệt mỏi bao trùm khuôn mặt Thích Dĩ Lạo. Hắn day day huyệt thái dương sưng tấy, dặn dò Thích Đại thu dọn đồ dùng hàng ngày cho đứa bé kia.

Kết quả hắn tự mình tới đó.

.

Phòng ngủ ở tầng một, có một sân nhỏ riêng biệt.

Thích Dĩ Lạo bước vào, đập vào mắt là giường đôi, đèn ngủ tinh xảo, không có đồ đạc như bàn học hay giá sách. Hắn bước vào trong mà hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, rẽ ngoặt, hắn nhìn thấy một căn phòng thay đồ rộng rãi và sáng sủa, bên trong treo đủ quần áo bốn mùa. Tất cả đều theo phong cách của đội ngũ thiết kế chuyên dụng của hắn.

"Thích gia, chúng tôi phải lấy một ít quần áo mùa hè cho cậu Bạch." Thích Đại cung cung kính kính chào hỏi tiến vào.

Thích Dĩ Lạo nhìn từng kiện áo thun trong phòng thay đồ bị lấy xuống, vị trí trống trơn, đáy lòng dâng lên một cơn giận vô cớ, phủ lên mày mắt hắn: "Mọi thứ trong phòng ngủ này là do cậu ta tự yêu cầu hay là?"

"Một phần là Thích gia yêu cầu chúng tôi chuẩn bị cho cậu Bạch." Thích Đại lập tức trả lời, "Phần còn lại là..."

Mang theo cảm giác bị áp bức cực lớn, cơ thể vạm vỡ của gã đổ mồ hôi lạnh, "Là Thích gia tự mình bố trí."

Xung quanh yên tĩnh.

Miền ký ức của Thích Dĩ Lạo bỗng cuộn trào gió bão, đảo lộn tất cả những phần mà hắn đã sắp xếp kết luận từ khi tỉnh dậy cho đến nay, ký ức càng trở nên hỗn loạn hơn.

Đối với hắn mà nói, ký ức bốn năm được những người bên cạnh giúp hắn bổ sung tương đương với Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, không phải ăn từng chút nhấm nháp thưởng thức, mà là cắn một miếng cả quả, không thể cảm nhận được bất kỳ hương vị gì.

Trư Bát Giới chủ động ăn quả nhân sâm, còn hắn bị nhồi nhét, lỗ hổng trí nhớ bị bít kín, nhưng cũng chỉ là bít kín, theo nghĩa đen, mỏng manh mà cứng nhắc, không có màu sắc, là một vùng xám trắng, không thể tưởng tượng ra hình ảnh.

Thích Dĩ Lạo nói không nên lời đây là cảm giác gì, hắn không thể tin tưởng, trong suốt cuộc đời mình có thể làm đến mức độ này vì một người.

Vi chàng trai trẻ kia, hắn đã cởi bỏ gông xiềng quý ông mà mẹ đeo cho hắn, đánh nhau và đối đầu với người bạn kết giao nhiều năm, kết minh với con trai của đối phương, kéo y xuống, tự mình trả thù, ra tay với một người bạn cũ khác...

Thế cục bây giờ đã biến đổi quá nhiều.

Ngoại trừ nhà họ Thích, các gia tộc lớn khác đều thay máu, làm mới toàn diện.

Căn nguyên của những thay đổi ấy, chính là chủ nhân của phòng ngủ này.

Thích Dĩ Lạo ngồi trên ghế nằm trong sân nhỏ, bên tai vang tiếng gió và tiếng cây cỏ xao động, đất trời ôm lấy hắn, mơ hồ thiếu mất thứ gì đó.

Phải có người tụng kinh bên cạnh hắn.

Dưới áo sơ mi xám của Thích Dĩ Lạo trống không, hắn đã tặng di vật của mẹ mình cho người khác.

Thứ tặng đi còn có tất cả tài sản của mình, vô số đặc quyền, cùng với một phần... Tình cảm mà hắn nghiền ngẫm vô cùng trúc trắc.

Thích Dĩ Lạo không biết nên khóc hay cười, loại chuyện hoang đường thế này đều là sự thực.

Mẹ dạy hắn kiềm chế, bó buộc bản thân, đồng thời hy vọng hắn sống ôn hòa bình tĩnh, giữ thái độ của người ngoài cuộc quan sát thế giới, không bao giờ mất kiểm soát đối với bất kỳ ai hay bất cứ điều gì.

Hắn đã kiên trì biết bao năm qua, nhưng rồi lại phá giới vào năm ngoái, sức khỏe suy yếu, còn lập di chúc, lo liệu đường lui cho đứa trẻ kém hắn một giáp.

Thích Dĩ Lạo nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tia lửa, cùng đuôi mắt mềm mại song ánh mắt vô cùng cứng cỏi sáng ngời. Cảm xúc chua xót phức tạp chen chúc trong lồng ngực, hắn hơi nôn nóng nới lỏng cổ áo sơ mi, tựa vai vào thành ghế nằm, bất giác chìm vào giấc ngủ.

"Vào một ngày mùa đông lạnh giá, em mặc chiếc áo len xám cầm xẻng xúc tuyết, Tiểu Linh từ bên ngoài trở về, cô ấy mặc một chiếc áo phao dài, đầu đội mũ len, tay đeo găng, chiếc khăn quàng vài vòng quanh cổ. Cô đứng dậy khỏi xe lăn, giày giẫm trên mặt đất không kết băng. Cô đi vài bước về phía em, em đặt xẻng xuống, đi mười mấy bước về phía cô, đi tới trước mặt cô, ôm lấy cô sắp ngã sấp xuống, bế lên. Em bế cô ấy vào nhà, cô ấy vùi đầu vào vai em, A Chẩm xách xe lăn đuổi theo các em."

"Tiểu Linh gieo hạt giống hoa ở sân trước, cô ấy ngồi trên xe lăn, động tác gieo trồng không lưu loát. Chập tối em đi làm về sớm, ngồi xổm trước xe lăn của cô, nhặt từng hạt giống hoa bên cạnh giày da lên, bỏ vào trong tay cô. Em quỳ một chân trên đất, ngước nhìn lên, chân trời có một đám đám mây đỏ rực như lửa đốt."

...

Thích Dĩ Lạo mở bừng mắt, nắm lấy bàn tay sắp chạm vào sống mũi mình.

Cô gái phát ra tiếng thở nhẹ sợ hãi.

Thích Dĩ Lạo vừa tỉnh dậy, đầu óc mờ mịt, tư duy phản xạ chậm chạp, chính hắn cũng rất bất ngờ khi mình nhanh chóng khống chế người khác. Cảm giác giữa các ngón tay mịn màng không giống làn da con người, đôi mắt xám tối tăm của hắn hơi nheo lại, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Âm thanh ào ào từ trên trời rơi xuống.

Trời mưa rồi.

Tiểu Linh sợ sệt nhích lại gần ghế nằm, cơ thể nhỏ bé mềm mại co rút lại.


Mưa gió đẩy một làn hương thơm trong lành về phía Thích Dĩ Lạo, cổ họng nhô lên nơi cổ áo sơ mi của hắn lăn một vòng, hai tay hơi dùng sức.

Tiểu Linh bị kéo quỳ úp sấp bên chân hắn, run lẩy bẩy, kinh hoảng không thôi, nhưng vẫn lộ ra phần gáy mảnh khảnh như hiến tế.

Thích Dĩ Lạo cúi đầu, nhìn xuống với gương mặt không cảm xúc.

Trong tiềm thức có một âm thanh đang nói cho hắn biết, đây là chiến lợi phẩm của hắn, chữa bệnh, là sự tồn tại có thể khiến hắn thư giãn toàn thân, cảm thấy thoải mái yên bình.

Giả.

Cô ấy có thể làm em hết khó chịu.

Giả.

Cô ấy có thể xoa dịu nỗi đau khổ của em.

...

Âm thanh đó cứ vang mãi, không tìm thấy cách tắt nó đi, làm hắn nóng nảy, da đầu như bị bỏng.

Ánh mắt Thích Dĩ Lạo xẹt qua tóc, lông mày, lông mi của người dưới chân, dung mạo trắng như tuyết của cô khiến hắn nhớ tới một người khác, mẹ của hắn.

Cũng là thể chất liên giới tính, gene biến dị, nhưng bà bị ép làm con gái, bà không có cơ hội lựa chọn.

"A Lạo, con tới đây, xem xem cha con chết thế nào, xem cho rõ, nhớ kỹ."

"Con phải làm người, đừng làm súc sinh, đừng nối gót cha con."

Nước mưa xối ướt ngũ quan tuấn nhã của Thích Dĩ Lạo, hắn nắm chặt cổ tay thanh tú trong lòng bàn tay, chậm rãi kề sát vào giống một bậc đế vương, lông mi đen nhánh rũ hờ, cánh mũi có giọt nước nhỏ xuống khẽ động.

Mùi thuốc thoảng qua chóp mũi như có như không, rồi trong nháy mắt trở nên nồng đậm hơn.

Không đuổi đi được, như thể chóp mũi của hắn đang áp trên làn da, hít sâu đầy thèm khát và mãnh liệt, trong phế phủ tràn ngập mùi hương ấy.

Nhưng khi hương thơm ngọt ngào bám lên, Thích Dĩ Lạo dùng sức đẩy ra một cách thô bạo, mất phong độ. Hắn vội vàng đứng dậy, thân hình cao lớn lắc lư nhìn sang một bên, như muốn giải thích điều gì với ai đó, song suy nghĩ chỉ thoáng qua liền biến mất.

Thịch ——

Thình thịch ——

Trái tim đang đập dữ dội, nhịp điệu cực kỳ không đều.

Thích Dĩ Lạo cảm nhận được cảm giác trái tim loạn nhịp sắp chết, sắc mặt trắng bệch tái nhợt, bờ môi mím chặt khẽ run. Lần đầu tiên hắn vứt bỏ tu dưỡng, thấp giọng chửi một tiếng.

"Mịa."

.

Khi Chương Chẩm đến, màn mưa đã bao trùm toàn bộ lâu đài.

Trên tầng năm, Thích Dĩ Lạo lật giở tài liệu trong phòng làm việc bên cạnh phòng ngủ, trên tay vẫn còn vết nước chưa lau khô. Nghe người hầu báo cáo, hắn nổi nóng đi ra khỏi thư phòng, chất vấn Chương Chẩm ngồi ở phòng khách, "Chẳng phải là đã gọi điện rồi à, cậu còn xuất viện làm gì?"

Chương Chẩm hơi hoảng hốt. Anh ba cuối cùng đã vượt qua cơn nguy kịch, nhặt về một cái mạng, nhưng lại mất trí nhớ, bị viện trưởng Thích dự mưu đã lâu lợi dụng sơ hở lừa dối. Bạch Bạch đau lòng tức giận, dì Liễu tự sát... Tất cả đã xảy ra vào ngày hôm nay.

"Đang hỏi cậu đấy." Thích Dĩ Lạo vỗ lưng Chương Chẩm.

Chương Chẩm thở một hơi: "Anh ba, anh đã xử lý việc dì Liễu và viện trưởng Thích thông đồng với nhau chưa?"

Ánh mắt Thích Dĩ Lạo tối lại: "Người đã chết, thi thể đã hoả táng." Hắn còn chưa đối đầu với người chị ruột kia, đối phương sẽ đến khoe khoang với hắn.

Chương Chẩm che mặt, xoa lung tung mấy cái. Bạch Bạch và dì Liễu, hai người này một là đứa em trai mà anh mất đi rồi tìm lại được, một là cô dì chung sống rất nhiều năm, đối xử khá từ ái với anh.

Dì Liễu không thích Bạch Bạch, bà hợp tác với viện trưởng Thích vì mong anh ba có thể kết hôn với Tiểu Linh, sống tiếp, cũng có thể kéo dài hương khói cho họ Thích.

Đây là tâm nguyện của bà với tư cách là người hầu trung thành lâu năm, đạt được mục đích liền chấm dứt cuộc đời, xuống địa phủ gặp tổ tiên nhà họ Thích.

Đứng ở góc độ của Chương Chẩm, những gì dì Liễu làm đã tổn thương anh ba, cũng tổn thương Giao Bạch, tổn thương anh.

"Anh ba, xưa nay Bạch Bạch không bao giờ lợi dụng sự dung túng của anh để coi trời bằng vung, làm khó dì Liễu, ngáng chân dì, thậm chí gây xích mích quan hệ của hai người." Chương Chẩm nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu không tin, anh có thể hỏi mọi người trong Lan Mặc Phủ. Camera giám sát cũng có thể làm chứng."

Thích Dĩ Lạo ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: "Tất cả đều không còn, đang sửa chữa."

Chương Chẩm: "..."

"Anh đã đuổi Bạch Bạch đi." Anh nói.

Thích Dĩ Lạo dựa vào lưng ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, không sửa lại từ ngữ anh vừa dùng.

"Anh định khi nào liên lạc với Bạch Bạch?" Chương Chẩm ép hỏi, anh không nói với tư cách thuộc hạ, mà là thân phận người nhà của Giao Bạch.

"Tôi cần nắm rõ sổ sách của công ty và sự phát triển trong bốn năm qua, cũng như tình hình trong giới kinh doanh." Giọng Thích Dĩ Lạo đều đều, "Chờ thêm mấy ngày nữa." Có đứa trẻ kia ở đây, hắn không cách nào tĩnh tâm.

Chương Chẩm nói một câu: "Anh không sợ em ấy sẽ chạy theo người khác à?"

Thích Dĩ Lạo cười không để bụng: "Mấy ngày đã có thể chạy theo người khác rồi sao?"


"Cũng chưa biết được, dù sao rất nhiều người yêu thích em ấy." Chương Chẩm thản nhiên diễn tả, "Lên đại học, số người có thiện cảm với em ấy sẽ càng đông hơn."

Thích Dĩ Lạo ngừng cười.

Bầu không khí rất kỳ quái. Chương Chẩm bắt đầu lướt điện thoại, tạm thời chưa tiết lộ thông tin về việc anh ba mất trí nhớ ra ngoài.

"Cho tôi số điện thoại của cậu ấy." Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, nghe không ra cảm xúc gì.

Chương Chẩm cho, sau đó anh trò chuyện một lúc rồi định rời đi.

"Anh ba, đừng chạm vào Tiểu Linh kia." Chương Chẩm chống nạng đi tới cửa phòng khách, quay đầu nói, "Anh mà chạm vào, anh và Bạch Bạch sẽ kết thúc."

Ánh mắt Thích Dĩ Lạo rơi trên màn hình di động, hắn đang thay ảnh nền, nhưng đổi thế nào cũng không hài lòng, vì vậy không kiên nhẫn bật ra khỏi miệng hai chữ: "Nhiều chuyện."

"Em nhiều chuyện?" Chương Chẩm nổi nóng, ấu trĩ chống đối rất hiếm thấy, "Bạch Bạch là em trai em, nếu không phải em ấy thích anh, em cũng sẽ không muốn để em ấy làm chị ba của em đâu!"

Thích Dĩ Lạo nghiêng khuôn mặt anh tuấn: "Tôi và cậu ấy, đã ngủ chưa?"

Chương Chẩm không nghe rõ: "Gì ạ?"

Thích Dĩ Lạo lặp lại câu hỏi, cũng sửa đổi: "Tôi từng làm em trai cậu..."

Chiếc nạng của Chương Chẩm bay qua một cách đại nghịch bất đạo.

Nếu là vài tháng trước, Thích Dĩ Lạo có thể thoải mái bắt lấy hoặc né tránh, nhưng giờ thì không thể, độ nhạy của tứ chi không hài hòa, tốc độ não bộ không ổn định, mũi của hắn bị đập một cái.

Cơn đau dữ dội ập đến, suýt gãy xương.

Chương Chẩm sốt sắng nhảy bằng một chân tới: "Anh ba, anh không sao chứ?"

Thích Dĩ Lạo bưng sống mũi, đau đến không muốn mở miệng.

"Tiêu đời, Bạch Bạch thích mũi của anh nhất." Chương Chẩm vừa gọi điện cho bác sĩ vừa thì thầm, "Tuyệt đối không thể hỏng được."

Thích Dĩ Lạo đen mặt.

"Anh ba, vết thương ở chân em còn rất lâu mới có thể lành, tạm thời không thể làm gì cho anh, anh gọi Thích Hoài về đi." Chương Chẩm cúp điện thoại nói, "Trong lúc anh hôn mê, cậu ta không mắc bất kỳ sai lầm nào."

"Em phải về chỗ mình đây, Bạch Bạch ở đó, em sợ em ấy nghĩ quẩn." Chương Chẩm suy nghĩ lung tung, lo lắng vô cùng.

Thích Dĩ Lạo một tay đè trên sống mũi bị thương, tay còn lại vẫy một cái: "Mau đi đi."

Chương Chẩm nhìn chằm chằm anh ba hồi lâu, thời gian của anh ba không giống bọn họ, là bốn năm trước, không tới ba mươi tuổi.

Lúc này anh cảm nhận được rất rõ ràng rằng, anh ba của bốn năm trước trẻ hơn bốn năm sau.

Về mặt tâm lý tinh thần.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, tình trạng suy kiệt từ trong ra ngoài của anh ba đã bắt đầu từ ba năm trước, dường như không có dấu hiệu báo trước.

Cho đến nay Chương Chẩm vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh ba.

.

Khi cơn mưa ngớt bớt, Chương Chẩm trở lại căn chung cư ở Lãng Lịch của mình, trước khi vào cửa còn kiểm soát nét mặt, suy nghĩ nên khuyên nhủ em mình thế nào. Ai ngờ anh mở cửa bước vào, lọt vào tai là tiếng hài kịch hi hi ha ha. Anh đi vòng qua tủ giày ở lối vào rồi quẹo trái, liếc một cái đã thấy em mình gặm hạt dưa xem TV trên sofa.

Chương Chẩm: "..."

"Sao anh lại ở đây?" Giao Bạch ngẩng đầu lên với một hạt dưa ngậm giữa răng.

"Anh không yên lòng về em, quay về xem sao." Chương Chẩm chống nạng đi tới, khóe mắt quét qua một đống đồ ăn vặt trên bàn trà, không khỏi thở phào, có thể ăn là tốt rồi.

Giao Bạch cắn mở hạt dưa rộp rộp: "Em cũng không phải trẻ con, có gì không yên lòng chứ."

Chương Chẩm liên tục nhìn cậu, châm chước nói: "Bạch Bạch, anh ba hiện đang tương đương với sống lại một đời, anh ấy vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mọi thứ của đời trước, phải chờ một thời gian."

Ánh sáng màn hình TV hắt lên mặt Giao Bạch, làm cậu vừa sống động vừa đè nén.

"Anh đã hỏi Thích Đại rồi, tính cuồng sạch của anh ba không thay đổi, anh ấy sẽ không..." Chương Chẩm còn chưa nói xong, miệng đã bị nhét vào một miếng bánh gạo Vượng Vượng, anh vừa ăn vừa nói, "Em đừng chê anh dong dài. Anh chỉ lo em đau lòng, thất vọng." Sau đó từ bỏ.

Giao Bạch móc hết bánh gạo còn sót lại trong túi ra, bắt đầu gặm rốp rốp. Cậu không phải là dạng yêu đương ngu muội thời xưa, sẽ không thấy long trời lở đất, đòi chết đòi sống, điên cuồng đau khổ tột cùng vì điều này.

Ban đầu tình yêu không nằm trong quy hoạch cuộc đời của cậu, nhưng sau đó nó đến rồi. Cậu khảo sát sức mạnh của nó, cảm thấy khá cứng, thế thì nghênh đón đi. Vì vậy cậu tiến lên tiếp nhận nó.

Đối với Giao Bạch, sinh mệnh của cậu có rực rỡ hay không, cuộc sống của cậu có ý nghĩa hay không, không phải chỉ có thể được đánh giá bằng tình yêu, điều này không tồn tại.

Cậu chỉ đang tức giận, giận bối cảnh thế giới này.

Sau khi tới đây, cậu tắm nước nóng, ăn uống no say, nghe mưa rơi xem điện ảnh, tâm trạng tốt hơn nhiều.


Năm ngoái ở phòng đấu giá, tinh linh xuất hiện trên sân khấu, Thích Dĩ Lạo đã biểu hiện khác thường, lúc ấy Giao Bạch đã ngửi thấy mùi máu chó, có dự liệu từ sớm.

Hơn một năm trôi qua, cậu sắp quên khuấy mất, song nó vẫn đến.

Không đúng, là cuối cùng đã đến.

Giao Bạch vừa lấy lại lý trí liền vui mừng vì gáo máu chó này giội xuống trước khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, chứ không phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Bởi một khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, đối với Thích Dĩ Lạo cậu sẽ trở thành một... Quá thảm, Thích Dĩ Lạo thảm, cậu cũng thảm, còn cả Chương Chẩm, đều thảm. Dừng lại dừng lại, đến lúc đó nghĩ biện pháp sau, con đường vụn thủy tinh chết tiệt mà mình tự chọn, dù quỳ gối cũng phải đi.

Bây giờ suy xét chuyện hiện tại.

Trước đấy ở viện nghiên cứu khoa học, cậu muốn biết, liệu sự tự tin của cậu kết hợp với sự kiên trì của Dĩ Lạo có thể sống sót trong đống máu chó do vận mệnh mang tới hay không. Thử đi, cứ thử đi, đối với cậu hay đối với Thích Dĩ Lạo đều vậy.

Coi đó như là một cuộc thử thách, một trải nghiệm đi.

Giao Bạch xem danh sách tài khoản, bông hoa trắng trên ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo đã biến mất.

Còn sống là cơ sở.

Thích Dĩ Lạo đã sống tiếp, vậy chỉ còn phụ thuộc vào phía cậu thôi.

Giao Bạch bóc quýt cho Chương Chẩm. Cậu phải tìm thời gian nghĩ cách liên lạc với Thẩm Nhi An. Sao thằng nhóc kia còn chưa vào nhóm nhỉ, có thể nhanh nhẹn chút không? Còn cả Úc Lĩnh và Thích Dĩ Lạo nữa, mau lên nào.

.

Gần rạng sáng, xe của viện nghiên cứu khoa học tiến vào Lan Mặc Phủ.

Viện trưởng Thích tới sân sau, tiền giấy cháy dở bay loạn khắp nơi, có vài mảnh vụn bay đến trên đầu trên người chị, bị chị gỡ ra sạch. Đôi giày da bệt của chị giẫm lên cỏ rậm, bước về phía ngọn lửa.

Đứa em trai đang hoá vàng mã của chị đang ở thời kỳ mới sinh, nhưng trẻ sơ sinh sẽ từ từ lớn lên, hắn lớn rất nhanh.

Nhanh thế nào đây, giai đoạn phát triển chỉ có bảy mươi hai tiếng.

Hắn tỉnh dậy lúc hơn hai giờ chiều, bây giờ là buổi đêm hơn mười một rưỡi, đã chín tiếng trôi qua. Càng gần cuối thời kỳ phát triển, hắn càng ổn định, một tiếng trước ổn định hơn so với hai tiếng trước... Về mọi mặt.

Đợi đến lúc kỳ phát triển của hắn kết thúc, công sức dẫn dắt của chị sẽ trở nên vô ích.

Hắn sẽ vẫn là một kẻ chung tình.

Đàn ông họ Thích, hoặc là vô tình, hoặc là đa tình, chung tình là thứ gì chứ? Hài hước.

Không phải không biết rằng tuổi thọ của mình không dài, nhưng lại chà đạp thân thể, rút ngắn tuổi thọ, thậm chí từ bỏ mạng sống, vì cái gọi là tình yêu, đáng buồn làm sao.

Rõ ràng quá trình dẫn dắt rất thuận lợi, song đến tận bây giờ hắn vẫn chưa chạm vào Tiểu Linh, cổ trùng mà Giao Bạch kia hạ cho hắn đang chống cự.

Rốt cuộc cổ trùng đóng đinh ở vị trí nào, khó bao trùm lên như vậy sao? Bản năng và nhận thức, bên nào thắng.

Những người đàn ông họ Thích mà chị quen biết đều có "bản năng" thắng, lẽ ra gia chủ đương nhiệm thừa hưởng gene tốt và bệnh di truyền của dòng họ Thích phải đưa ra lựa chọn tương tự mới đúng.

"A Lạo." Viện trưởng Thích đi tới.

Thích Dĩ Lạo ngồi dưới đất, giũ hết một xấp tiền giấy vào trong, con rắn lửa cuộn lấy tro tàn quấn quanh chiếc mũi băng kín của hắn. Hắn hơi lùi về sau, "Chị đốt phần còn lại đi."

Mí mắt chùng xuống của viện trưởng Thích giật giật, chị cứng ngắc đốt vài tờ tiền giấy, sau đó bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bức ảnh trên mộ bia.

Bức ảnh ố vàng mờ nhạt, nhưng người bên trên có đốt thành tro cũng không thể quên được.

Cha của chị.

Một tên rác rưởi khoác lên mình lớp da quý tộc.

"Chị hai, cha đang chờ chị." Giọng Thích Dĩ Lạo xen lẫn trong gió, ngữ khí dịu dàng khiến người khác sởn cả tóc gáy, như thể quỷ sứ đến từ địa ngục.

Viện trưởng Thích nuốt nước bọt. Chị tháo kính ném sang một bên, luồn đôi bàn tay dính nồng nặc mùi thuốc sát trùng của phòng nghiên cứu vào mái tóc ngắn dày của mình: "Tính kế em là lỗi của chị, nhưng chị cũng là vì muốn tốt cho em thôi."

"Trong cả họ Thích chỉ em may mắn giống ông ta, hai người đều gặp được thuốc giải do ông trời ban tặng." Chị trút ra những lời thoại đã nhai nát, "Anh chị em chúng ta đông như vậy, nếu không phải em tạo ra kích thích làm họ phát bệnh để có thể lên nắm quyền, bọn họ sẽ vẫn còn sống, nhà họ Thích sẽ không quạnh quẽ đến thế."

Thích Dĩ Lạo vuốt nhẹ lớp kén mỏng nơi hổ khẩu, để có thể lên nắm quyền? Chẳng qua là hắn cướp con dao trong tay người khác nhằm tự vệ mà thôi.

"Có Tiểu Linh, em cũng sẽ có rất nhiều con cháu." Viện trưởng Thích chỉ bia mộ được ánh lửa chiếu sáng, chân thành nói, "Chưa biết chừng em sẽ càng may mắn hơn ông ta, có thể con đàn cháu đống, trở thành một kỳ tích của nhà họ Thích, làm rạng rỡ tổ tông, tốt đẹp biết bao."

Thích Dĩ Lạo ngồi xổm xuống: "Chị hận người trong mộ, hà tất phải nhắm vào em chứ?"

"Chị hai à," Hắn rút mười ngón tay của chị từ trong tóc ra, chỉnh lại mái tóc rối bù của chị, sau đó dời tay xuống, bóp cổ chị, bất đắc dĩ thở dài, "Chị đã mang thêm rắc rối lớn tới cuộc sống vốn đã hỗn loạn của em."

Viện trưởng Thích hít thở khó khăn, mí mắt lật ngược, tròng trắng lồi ra hiện lên những tơ máu. Chị đã làm rất nhiều thí nghiệm lên bản thân, trải qua qua đủ loại gian khổ mới sinh ra một đứa trẻ, khoẻ mạnh bình thường, không có chút dấu vết nào của nhà họ Thích. Song cuối cùng chị vẫn không thoát khỏi yếu tố vặn vẹo trong gene của mình. Nếu không phải uống thuốc dài ngày biến chị gần như thành dược nhân, ăn may kiềm chế được bệnh tình, thì chị đã được mai táng ở đây từ lâu rồi.

Sau khi đo lường ra chỉ số thông minh, người cha trên danh nghĩa đã đưa chị lên giường của kẻ được gọi là người cải tạo gene đặc biệt, dùng chị làm thí nghiệm.

Em trai nhỏ hơn chị mười mấy tuổi, nỗi khổ mà hắn phải chịu không cùng tính chất với chị.

Chị hận chứ.

Họ Thích không thể bị diệt vong, gia tộc bệnh hoạn này nhất định phải kéo dài nối tiếp.

Chị không hề hấn gì.

Sống đến trung niên, cũng gần đủ rồi.

Viện trưởng Thích từ bỏ giãy giụa, chờ đợi cái chết đến.

Nhưng sức mạnh trên cổ lại buông lỏng, chị thở hổn hển từng hơi theo bản năng, không ngừng nhét dưỡng khí vào phổi.

Vẫn muốn sống.

Nếu có thể sống, thì ai lại muốn chết chứ?

Tiền giấy trong chậu than cháy thành tro, gió thổi qua, tro tàn bay tung tóe, rơi khắp người hai chị em hầu như không còn tồn tại tình thân huyết thống.


Các bia mộ đều đang nhìn họ, coi thường họ, rồi lại tự giễu.

Thích Dĩ Lạo lấy khăn ra, chậm rãi lau ngón tay: "Công việc ở viện nghiên cứu khoa học khá nặng nề, chị đã lớn tuổi rồi, có lòng không có sức. Thôi đừng làm nữa, để em chọn cho chị một nơi dưỡng lão."

Tiếng ho khan của viện trưởng Thích nghẹn lại trong cổ họng đau nhói, tức là cả đời này chị cũng đừng hòng quay về Tây Thành, quay về cương vị công tác mà mình yêu thích.

Chẳng qua, chị đã tưởng rằng người này sẽ đào hố chôn mình.

"Chị hai, kể từ khi tiếp quản nhà họ Thích, em đã trở nên hiền hòa rồi, chị quên à?" Thích Dĩ Lạo thẳng người dậy, nhìn chị từ trên cao xuống, ấm áp nói, "Cho dù mất trí nhớ, em cũng vẫn như trước."

Viện trưởng Thích nhớ tới quãng đường lên vị trí kia của hắn, cùng tốc độ tăng thêm những ngôi mộ mới trong nghĩa trang, cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Bây giờ hắn rất không ổn định, quá nguy hiểm.

Ban nãy nhất định có một khoảnh khắc hắn đã thật sự muốn bóp gãy cổ chị.

Là hai chữ "Kiềm chế" cứu chị. Khi sắp ngạt thở, chị loáng thoáng nghe thấy hắn đang lẩm bẩm hai chữ kia, hơi thở âm u, tỏa mùi thối rữa.

Mặc dù vậy, viện trưởng Thích vẫn liều mạng hét lên: "Tại sao lại không tuân theo bản năng?"

Thích Dĩ Lạo không ngừng bước, chiếc khăn bẩn bị hắn giẫm dưới chân.

"Tuân theo thì em sẽ thoải mái, cần gì phải chống cự? Chẳng phải em đã quên mất Giao Bạch kia rồi sao? Sự kiên trì của em là vô nghĩa!" Viện trưởng Thích thở hổn hển nghe như ống thổi vỡ, mồi nhử lớn như vậy được gí bên miệng, há mồm là có thể ăn được, nhưng tại sao không ăn???

Các người không phải là cha con ư? Ngoại hình như khuôn đúc, kiểm tra trí thông minh cũng cùng trị số, được người họ Thích công nhận là đôi cha con giống nhau nhất.

"A Lạo, em muốn để dì Liễu chết vô ích sao?" Viện trưởng Thích hô to.

Đáp lại chị là tiếng gió hệt tiếng lệ quỷ rít gào thê lương.

Viện trưởng Thích nhìn bia mộ, ngón tay co giật của chị nắm lấy chậu than, đập mạnh nó lên mộ.

.

Trong lâu đài cổ sáng như ban ngày, mọi hành lang dài và các tầng đều sáng trưng.

Thích Dĩ Lạo đi một mạch, khống chế tâm tư suốt dọc đường, giữa răng môi phát ra từng tiếng "Kiềm chế" .

Thích Đại rón rén tới báo cáo: "Thích gia, đã sửa xong camera giám sát rồi ạ."

"Tất cả à?" Thích Dĩ Lạo cất bước nhịp nhàng.

"Chỉ có ba năm rưỡi đến hôm trước." Thích Đại theo sau, "Nhiều quá, chúng tôi đã tự ý chọn lựa ra phần có cậu Bạch."

Thấy người đằng trước không có phản ứng gì, gã mới thở phào một hơi, nói tiếp.

Nghe nói vào ba năm rưỡi trước, số lượng camera giám sát trong Lan Mặc Phủ tăng lên gấp mấy lần, lít nhít như mạng nhện, Thích Dĩ Lạo khẽ nhướng mày. Hắn không có ấn tượng gì về chuyện này, không thể suy luận ra động cơ gắn camera dày đặc của mình. Xem ra trong trí nhớ bị khuyết thiếu của hắn có một phần cực kỳ bí mật mà không ai xung quanh biết, hắn cần phải tự mình khôi phục nó.

Hơn hai giờ sáng, Thích Dĩ Lạo đứng dậy từ trong bồn tắm lạnh lẽo, cánh tay ngâm nước đến độ vừa trắng vừa lạnh vươn tới lấy áo choàng tắm khoác vào, dây đai hờ hững buộc vào nhau, lỏng lẻo bước ra ngoài. Đi được một quãng ngắn, hắn vẫn mặc áo choàng tắm nghiêm chỉnh theo thói quen, đeo lên mặt nạ quý ông cấm dục.

Thích Dĩ Lạo cầm điều khiển từ xa, mở ra bức tường đa chức năng trước giường, nguyên một màn hình video giám sát hiện ra trước mặt hắn. Hắn bấm vào cái đầu tiên ở góc trên bên trái theo thứ tự ngày tháng.

Đây là lần đầu tiên Giao Bạch vào Lan Mặc Phủ, với thân phận là đồ chơi nhỏ của Thẩm Ký.

Thanh tiến trình của video đang chạy.

Thích Dĩ Lạo xem chăm chú, môi ngậm một điếu thuốc lá. Hắn nhìn thấy Giao Bạch mang sắc mặt ốm yếu bước vào sân sau, bị hắn bắt gặp. Hắn lấy làm kinh ngạc rằng mình chỉ cảnh cáo bằng lời với lý do giáo dục, chứ không có hành động gì khác.

Khi thấy Giao Bạch ngồi lên đùi mình, hắn hơi cau mày, tựa hồ bài xích khó chịu. Nhưng bắp đùi của hắn lâm râm nóng lên, như thể thật sự có bờ mông nhỏ hình quả đào đang đè bên trên.

Cổ họng Thích Dĩ Lạo ngứa ngáy, lòng bàn tay ướt lạnh trống rỗng lay động giữa không trung. Hắn hơi ngả người ra sau, thân hình gầy gò dựa vào đầu giường, đường nét bắp thịt căng cứng lấp ló dưới lớp áo choàng tắm bị nước thấm ướt.

Trong màn hình, Giao Bạch bị Thẩm Ký tát một cái, Thích Dĩ Lạo nhíu chặt mày, răng cắn điếu thuốc, vô thức nghiền nát.

Khi Thẩm Ký rút thắt lưng đánh Giao Bạch, Thích Dĩ Lạo bỗng bật phắt dậy. Hắn nhìn thấy thắt lưng quất lên cánh tay Giao Bạch, Giao Bạch đau đớn hét toáng rồi ngã lên người hắn.

Một nhúm tro tàn rung mạnh lên rồi rơi xuống, lúc đáp trên mu bàn chân Thích Dĩ Lạo thì đã nguội, nhưng lại bị hâm nóng bởi nhiệt độ cơ thể tăng cao và dòng máu dồn dập chảy xuôi dưới da.

Thích Dĩ Lạo không ngồi xuống, lông mày cau chặt, nơi sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thở gấp trầm đục như bị xé vảy ngược.

"Lão, Thẩm..."

Thích Dĩ Lạo nghiến răng nghiến lợi, xem tiếp với sắc mặt u ám.

Phần sau là từng chi tiết trong quãng thời gian dài Giao Bạch sống ở Lan Mặc Phủ. Thích Dĩ Lạo phát hiện lần nào cũng là mình đến gần, tìm mọi cách tiếp xúc với đối phương.

Ban ngày Thích Dĩ Lạo từng hỏi những người xung quanh, nguyên nhân hắn nhìn trúng Giao Bạch là gì, không ai trả lời được.

Xem video đến đây, hắn vẫn không hiểu.

Thích Dĩ Lạo xem đi xem lại các video giám sát vào thời điểm trước khi ánh mắt hắn đặt trên người Giao Bạch trở nên nhiều hơn, sau đó phát hiện ra một đường ranh giới.

Hình như là, Giao Bạch nói mình trúng tà?

Lời giải thích mê tín kiểu kia mà hắn lại tin? Còn muốn tìm hiểu ngọn ngành?

Xem đến cảnh mình lấy tay móc hạt chà là trong miệng Giao Bạch ra, nửa đêm ngồi bên giường cậu, vuốt ve chiếc cằm xanh tím của cậu như kẻ điên... Thích Dĩ Lạo miễn cưỡng còn có thể giữ bình tĩnh.

Mãi tới tận khi hắn trong video giám sát hôn trộm sợi tóc của cậu, hôn trộm đầu ngón tay cậu, hôn trộm vành tai cậu, hôn trộm vết cắn sau gáy cậu...

Hôn trộm, hôn trộm, hôn trộm, toàn bộ là hôn trộm.

Thích Dĩ Lạo yên lặng tắt đèn, giấu nét mặt lúng túng trong bóng tối.
1




Bánh gạo Vượng Vượng


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện