Thông báo chính thức nói bùi tai lắm, gì mà nhân vật chính, gì mà sức sống, toàn lời hào nhoáng trống rỗng, bây giờ phải vượt qua cảnh "sinh ly tử biệt" này thế nào đây? Trong mười phút đếm ngược, Giao Bạch vươn hai tay ôm lấy đầu Thích Dĩ Lạo vùi ở hõm vai cậu, luồn những ngón tay lạnh lẽo vào mái tóc đen của hắn, vuốt mấy lần như vuốt ve chú cún bự.
Em phải đi rồi.
Giao Bạch cúi đầu, bờ môi khô ráo áp lên cằm Thích Dĩ Lạo cọ xát. Cậu thầm nói trong lòng, nhưng em sẽ trở về.
Em chắc chắn sẽ trở về!
Giao Bạch hôn nhẹ lên nốt ruồi son trên mũi Thích Dĩ Lạo, lúc lùi lại, đuôi mắt cậu đỏ ửng như bị lửa thiêu bỏng.
Chờ em nhé.
Giao Bạch gỡ bàn tay lớn đặt trên eo cậu của Thích Dĩ Lạo ra, chống giường ngồi dậy, chăn đắp rơi xuống bụng cậu, lộ ra nửa thân trên phủ đầy dấu vết. Cậu khép sát áo ngủ rộng lỏng lẻo, sau đó lại cởi nó ra, đi chân trần xuống giường.
Tối qua quá điên cuồng, quần áo bẩn hết, không cách nào mặc được nữa.
Giao Bạch bước vào phòng để quần áo của Thích Dĩ Lạo, mắt đảo qua thấy toàn là trang phục công sở, nhưng có sắc trắng nhỏ trông rất nổi bật giữa những gam màu tối. Cậu lấy ra chiếc áo sơ mi trắng bằng phẳng khoác lên, cài từng cúc một, rồi nhanh chóng cầm một cái quần của Thích Dĩ Lạo mặc vào.
Tay áo dài, che khuất ngón tay ngày càng lạnh lẽo, ống quần dài kéo lê trên sàn nhà, phát ra tiếng ma sát khẽ khàng.
Giao Bạch bước ra khỏi phòng thay đồ, tháo chiếc bùa hộ mệnh trên cổ ra, đặt nó trong lòng Thích Dĩ Lạo.
Ai biết được sau khi cậu ngủ say, bùa hộ mệnh chứa đựng rất nhiều kỷ niệm giữa cậu và Thích Dĩ Lạo sẽ bị xử lý thế nào, không bằng lưu lại, tránh khả năng bị phá hủy, cũng có thể để Thích Dĩ Lạo có một điều tưởng nhớ.
Hơn nữa, đây là di vật của mẹ Thích Dĩ Lạo lưu lại cho hắn, chứa đựng hồi ức quý giá không gì thay thế được với hắn.
Giao Bạch cầm điện thoại của mình lên, tháo móc khóa có chiếc chìa khóa bé và mặt trang trí con mèo bên trên xuống, cuối cùng dứt khoát đặt cả chiếc di động bên gối.
Đã qua hai phút trong số mười phút đếm ngược tới lúc giả chết biến mất.
Giao Bạch nhìn Thích Dĩ Lạo vẫn đang giữ nguyên tư thế ôm ấp, aiz, cuối cùng cậu đã kết thúc thân phận công cụ hình người của mình, đắng hết ngọt đến, nhưng vị ngọt này được trộn lẫn với vụn thủy tinh vỡ. Tất cả là bởi cậu đi từ ghế khán giả lên sân khấu.
Nếu mấy năm qua từ đầu tới cuối cậu chỉ xem diễn, không nhập diễn, không có tình cảm với nhóm người giấy, thì bây giờ chính là thời khắc niềm mong đợi trong lòng cậu lúc đưa ra yêu cầu với trợ lý nhỏ năm ấy trở thành sự thật. Cậu sẽ rời đi rất tiêu sái, hoàn toàn nói "bye bye" với người và việc trong cái giới này.
Không có nếu như.
Thay đổi của mình được đúc kết từ trải nghiệm của mình.
Mình thản nhiên chấp nhận, đồng thời sẽ tích cực đối mặt với khởi đầu mới kế tiếp.
Giao Bạch mở cửa phòng ngủ.
.
Lòng phòng bị của Thích Dĩ Lạo khác hẳn với người thường, nhưng giờ lại chưa tỉnh dậy, không có khả năng do mệt mỏi kiệt sức cho lắm, mà giống như là thủ đoạn của trợ thủ nhỏ, hắn không thể tỉnh vào lúc này.
Khi đi thang máy xuống tầng, Giao Bạch đã xác nhận suy đoán của mình.
Toàn bộ Lan Mặc Phủ yên tĩnh như thể chỉ có một mình cậu là người sống, tất cả vệ sĩ đều chìm vào "giấc ngủ say".
Giao Bạch đi đến garage riêng của Thích Dĩ Lạo, đưa ra chiếc chìa khóa xe bị cậu siết trong tay. Cậu mở cửa ngồi vào, khởi động xe, mọi động tác trong suốt quá trình đều đâu vào đấy.
Xe chạy ra khỏi garage, dần dần bỏ tòa lâu đài cổ Lan Mặc Phủ dày nặng âm u lại đằng sau.
Ánh rạng đông rọi lên kính, dính vào võng mạc của Giao Bạch. Cậu không nhớ nổi đây đã là lần thứ mấy nhìn thấy ánh sáng này, lần nào cũng là tín hiệu của sự sống.
Lần này cũng tương tự.
Đằng sau cái chết chính là cuộc sống mới.
Chỉ còn lại bốn phút đồng hồ trước khi chết giả biến mất, Giao Bạch lấy bao thuốc lá và bật lửa của Thích Dĩ Lạo ra. Cậu lắc bao thuốc lá mấy lần, các điếu thuốc bên trong trồi lên, một điếu trong số đó rơi vào giữa hai hàm răng của cậu.
Giao Bạch châm thuốc lá, một tay chống bên cửa kính xe đã mở hoàn toàn, tay kia cầm vô-lăng. Làn gió sáng ngày thu ập vào mặt vào người cậu, điếu thuốc bên miệng chợt sáng chợt tắt, tàn thuốc bị gió thổi bay loạn.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường núi.
Chỉ cho mười phút chuẩn bị giả chết biến mất.
Mười phút, có thể làm gì?
Thực ra Giao Bạch không quá muốn bày nhiều trò như vậy, cậu chỉ muốn tiếp tục nằm trong vòng tay của Thích Dĩ Lạo, đợi đếm ngược về "0". Nhưng cậu không thể làm thế, cậu không muốn thứ đầu tiên mà Thích Dĩ Lạo nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy là thi thể của cậu.
Từ nhỏ Thích Dĩ Lạo đã học "kiềm chế", khắc ghi tận xương tủy, tự giam cầm bản thân mấy năm nay, sống như lão hòa thượng, tối hôm qua mới bắt đầu thử nếm mùi khói lửa nhân gian. Nếu người yêu của hắn chết rồi, hắn sẽ tưởng là bị bản thân hại chết, là bi kịch do hắn gây ra.
Giao Bạch không thể chết trên giường của Thích Dĩ Lạo, chết ở một nơi nào đó trong Lan Mặc Phủ cũng không được.
Điều này sẽ khiến Thích Dĩ Lạo có nhà mà không dám về.
Vì vậy Giao Bạch lái xe ra ngoài, cậu muốn gắng hết sức giảm thiểu tối đa mức độ suy sụp của Thích Dĩ Lạo, còn cả Chương Chẩm, Khương Yên... Cậu cũng cân nhắc đến những người khác được cậu thừa nhận.
Cậu muốn tìm cho mình một nơi chốn tử vong, cũng là nơi của sự tái sinh.
Vốn định kết thúc bằng một vụ tai nạn giao thông, vẽ lên cái gọi là dấu chấm tròn, có đầu có cuối, song Giao Bạch sợ mình sẽ mắc lỗi trong quá trình điều khiển, làm vụ tai nạn trở nên nghiêm trọng, dáng vẻ khi chết của cậu sẽ rất thảm khốc, những người càng quan tâm đến cậu nhìn thấy sẽ càng đau khổ hơn.
Không thể sử dụng tai nạn giao thông.
Giao Bạch dừng xe bên bờ sông dưới chân núi, gọi trợ thủ nhỏ: "Không có quy định về cách giả chết biến mất, tôi có thể chọn chứ?"
"Trợ thủ nhỏ, tôi biết cậu vẫn còn ở đây."
"Tôi muốn đột tử."
"Hãy để tôi đột tử, ngay nơi này, trong xe."
"Nếu không được, vậy thì tự sát đi, uống thuốc ngủ, cố gắng hoàn chỉnh nhất có thể."
Lời tạm biệt không thể tiết lộ, ám chỉ không thể lưu, sẽ bị xóa bỏ, Giao Bạch đã làm hết những gì có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Cậu không biết một năm sau khi mình "chết" sẽ ra sao.
Cậu thậm chí không biết, liệu cách thức kết thúc và đích đến do mình lựa chọn có thể bị sửa đổi không.
Bất kể có thay đổi hay không, Giao Bạch đều hy vọng Thích Dĩ Lạo nắm giữ ý thức tự chủ có thể bình tĩnh lại, điều tra tại sao cậu không nói một lời rời khỏi Lan Mặc Phủ, điều tra nguyên nhân cái chết của cậu, dẫu không phát hiện được bất kỳ điều khác thường nào, không tìm thấy một manh mối nhỏ nào cũng phải tiếp tục điều tra, dựa vào ý niệm này mà cầm cự sống tiếp, cũng kéo Chương Chẩm lên, giữ chặt Chương Chẩm.
Thay vì không gượng dậy nổi.
Chưa biết chừng Sầm Cảnh Mạt chú ý đến hướng đi của cuộc đời cậu sẽ đi điều tra.
Bất luận là ai nảy sinh hoài nghi cũng được, chỉ cần không cho rằng cậu thật sự đã chết, vì lòng nghi ngờ này chính là điểm đột phá để tương lai cậu trở lại.
Giao Bạch bóp tắt tàn thuốc đã nguội từ lâu, ngã xuống ghế lái. Lúc ý thức mơ hồ, cậu láng máng nghe thấy âm thanh điện tử của trợ thủ nhỏ.
[Chúc cậu may mắn.]
[Hẹn gặp lại.]
.
Hơn sáu giờ, Thích Dĩ Lạo nửa mê nửa tỉnh, cánh tay khép vào, nhưng trong lòng lại không có thân thể trẻ trung ấm áp. Hắn bỗng mở bừng mắt ra.
"Tiểu Bạch?" Thích Dĩ Lạo xoa thái dương đứng dậy.
Trong phòng ngủ không có bất kỳ âm thanh nào.
Thích Dĩ Lạo nhìn thấy bộ đồ ngủ của chàng trai trên chăn, hắn nhíu mày, thay quần áo đi ra ngoài? Xảy ra vào lúc nào? Mệt như vậy rồi mà vẫn còn sức.
Ngay khi chuẩn bị nằm trở lại, Thích Dĩ Lạo phát hiện bùa hộ mệnh trên giường.
Khoảnh khắc ấy, một cảm giác bất an khó tả ập đến trái tim hắn, hệt một nhát búa nặng nề. Chịu đựng cơn đau dữ dội, hắn đi lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mắt liếc thấy chiếc di động khác bên gối, cùng với móc khóa bị tháo xuống, nỗi bất an chợt tăng vọt, chấn động thành tiếng ong ong.
Thích Dĩ Lạo chuyển tay, với lấy chiếc điều khiển từ xa cạnh điện thoại, ấn nút mở rồi nhìn chằm chằm vào bức tường màn hình giám sát. Hắn nhìn thấy người trẻ tuổi ôm lấy hắn, hôn hắn, cởi áo ngủ đi vào phòng thay đồ... Một chiếc xe chạy ra từ trong garage.
Chuyện ra ngoài tưởng như bình thường này lại khiến thái dương Thích Dĩ Lạo giật giật dữ dội.
Vì cái nhìn của người thanh niên trước khi mở cửa quá phức tạp, lúc này hắn không thể nắm bắt tất cả cảm xúc bên trong một cách chuẩn xác, chỉ cảm thấy mình như con cá bị lưỡi câu móc họng, sống hay chết sẽ được công bố vào một khoảnh khắc nào đó.
.
Tầng một, Thích Đại đang vặn cổ, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, gã vội chạy tới: "Thích gia, chào..."
Gã chưa dứt lời, cửa thang máy đã không còn bóng dáng Thích gia.
Thích Đại sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ không ổn, xảy ra chuyện rồi, cậu Bạch xảy ra chuyện rồi, đúng thế, cậu Bạch đâu?
Chẳng mấy chốc, Thích Đại đã biết cậu Bạch ở đâu, cậu đang nằm bất động trên vô lăng trong chiếc ô tô bên bờ sông.
Thích Đại cảm thấy nhất định là mình trực ban hỏng đầu óc, sinh ra ảo giác, bằng không có ai có thể nói cho gã biết, tại sao cậu Bạch thoạt nhìn rất giống như không có dấu hiệu của sự sống vậy?
Vô luận gian nan khó khăn nhường nào, cậu Bạch đều đã vượt qua, làm sao đột nhiên sẽ...
Hơn nữa hôm qua từ lúc trở về từ núi Minh Nguyên, chẳng phải cậu vẫn luôn ở bên Thích gia bị thương đó sao, trên người cậu còn mặc quần áo của Thích gia, trên ghế phụ còn có bật lửa và hộp thuốc lá mà Thích gia thường dùng, chứng tỏ tình cảm của họ không có vấn đề gì, không có chuyện giận hờn ra ngoài.
Cánh tay bị túm lấy, Thích Đại hoàn hồn. Gã thuận theo tầm mắt của anh em nhìn Thích gia, giây tiếp theo gã nín thở lùi về sau.
Gió ven sông thổi rất mạnh, đội vệ sĩ ngoài xe đều bị thổi đến tay chân lạnh cóng. Thân nhiệt của người trong xe thì ấm áp, chỉ là đôi mắt mềm mại vô hại kia nhắm chặt, sức sống luôn mạnh mẽ đã biến mất không còn tăm tích.
Cửa xe bên ghế tài xế được mở ra, Thích Dĩ Lạo khom người cúi đầu, dùng bàn tay vuốt ve một lượt từ lông mày, môi, mũi, tai, cổ của chàng trai hết lần này đến lần khác. Hắn vuốt nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí.
Giây tiếp theo, Thích Dĩ Lạo càng uốn cong eo lưng hơn, vết thương sau lưng nứt ra, băng gạc thấm máu. Hắn vén ống quần của chàng trai lên, ánh mắt dừng ở hình xăm trên một bên mắt cá chân của đối phương.
Hình xăm đó và toàn bộ xung quanh cổ chân tràn đầy dấu hôn.
Thích Dĩ Lạo chà xát lớp vải giữa các ngón tay, càng chà càng lạnh. Hắn thả ống quần xuống, hơi thẳng người dậy, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm mèo rừng nhỏ của mình.
"Sao lại một mình chạy tới đây?" Ngón tay Thích Dĩ Lạo vân vê cổ cậu, dán lên động mạch của cậu, "Không quan tâm đến chú nữa? Hả?"
Thích Dĩ Lạo đặt tay trên cổ người trẻ tuổi một lúc lâu, sau đó bế cậu ra khỏi ghế lái. Hắn khép hờ mắt, thở dài bất đắc dĩ: "Không ngoan."
Chàng trai nghiêng mặt trong lòng Thích Dĩ Lạo, sợi tóc đen nhánh quấn vào cúc áo sơ mi của hắn.
Gió thổi vù vù, ánh nắng rải khắp mặt sông, tầng mây phía chân trời lấp loáng sắc vàng. Thời tiết hôm nay tốt hơn hôm qua, trời sẽ không mưa, cuộc sống huấn luyện quân sự của nhóm tân sinh viên phải tiếp tục tiến hành.
"Về thôi."
Thích Dĩ Lạo bế người yêu nhỏ, một tay nâng cậu, một tay giữ gáy cậu, ôm cậu trước người mình.
Đi được vài bước, Thích Dĩ Lạo nói, "Thông báo cho bác sĩ."
Mồ hôi lạnh sau lưng Thích Đại lăn xuống, Thích gia rất bình thường, xem ra gã cả nghĩ quá rồi, hẳn là sức khỏe của cậu Bạch đột nhiên xảy ra vấn đề, sau một thời gian điều trị nghỉ ngơi, cậu sẽ hồi phục và trở lại như trước.
Thích Đại đang định bảo một người anh em lái chiếc xe mà cậu Bạch đã lái về Lan Mặc Phủ, vô tình liếc về phía Thích gia, phát hiện ra điều gì đó, gã sửng sốt ngây người.
Thích gia...
Khóc rồi.