Lồ ng... Lồ ng... Lồ ng...
Lồ ng??? Lồ ng!
Trong đầu Giao Bạch nổ đùng đùng từng luồng máu chó nối tiếp nhau, sền sệt dính lên thần trí cậu, cả người ngây ngốc.
Gia chủ họ Thích mang theo cái lồ ng, bị mình bắt được.
Mình dựa vào "trúng tà" còn có thể sống sao?
Toàn thân Giao Bạch cứng ngắc, tay còn đang đặt trên lồ ng, năm ngón tay không tri giác. Cậu vô thức nhìn con mèo trắng, muốn biết nó đang làm gì.
Đập vào mắt là một mảng đỏ lớn.
Mèo trắng đang hộc máu, không ngừng phun ra ngoài, giống như phun ra hết cho đến giọt máu cuối cùng trong cơ thể. Chết cũng là cái xác khô quắt, không một giọt máu.
Tiêu rồi tiêu rồi, tức hộc máu rồi. Đời mình coi như xong.
Giao Bạch vừa bỏ tay ra thì sau gáy có xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn dán lên. Một bàn tay từ phía sau siết cổ cậu, hổ khẩu kẹp lấy xương cổ nhô ra đang run rẩy của cậu, kéo cậu ra sau.
Đêm đầu hạ, gió núi vương chút mát lạnh, không thấu xương mà chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Lúc này, trong gió có thêm tiếng ma sát của vật nặng bị kéo lê.
Giống như con mồi cuối cùng trong lò mổ, thợ săn vội vàng hoàn thành công việc rồi nghỉ ngơi, động tác nhanh chóng gấp gáp.
Cấp trên của bãi tha ma đã quỳ nhoài trước bia mộ, tay bám lấy bia mộ, mái tóc ngắn ngổn ngang thỉnh thoảng cọ quẹt qua.
Cấp dưới đang ra sức phục vụ chị.
Mà đầu cấp trên áp lên bia mộ, chốc chốc va đập nhanh một cái, vang lên "bịch bịch bịch", vừa như tế bái vừa như càn rỡ.
1
Giao Bạch vẫn luôn bị kéo ngược lại, bãi tha ma ở đằng trước nhưng cậu không lòng dạ đi nhìn.
Vì người kéo cậu phía sau vẫn chưa phát ra bất kỳ một âm thanh nào, trong hành vi của hắn lan tràn một sự im lặng k hủng bố. Điều này khiến cậu chẳng hề dám phân tâm.
Nhằm giảm tải lực mà phần cổ phải chịu, Giao Bạch cố gắng lấy tay đỡ bụi cỏ để cơ thể theo kịp nhịp kéo, nhưng tốc độ của người kéo quá nhanh, càng lúc càng nhanh, tay cậu mới chạm vào cỏ đã bị lôi đi.
Trên đầu ngón tay vẽ ra một vết cắt màu đỏ tươi, chất lỏng ấm áp chảy xuôi, sượt qua những ngọn cỏ xanh.
Xương gáy đau dữ dội từng cơn khi bị kéo lê, da thịt dường như đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp vì bị xé toạc.
Chỗ kéo lê qua tràn đầy âm tà và máu tanh.
Giao Bạch từng trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết, lúc Thẩm Ký giẫm cổ cậu, lúc Tề Tử Chí bịt miệng mũi cậu, cả lúc cậu bị đâm vào bụng nằm trên boong tàu và cảm nhận tàu không ngừng chìm xuống, cùng với trừng phạt của hệ thống.
Nhưng đây là lần đầu tiên Giao Bạch trải qua tử vong kéo dài vô hạn như vậy. Suốt quá trình, cậu không dám la đau, không dám giãy giụa. Nghĩa địa dần dần mờ đi trong mắt cậu, cho đến khi bị bụi rậm che khuất hoàn toàn.
Cậu bị kéo một mạch vào lâu đài cổ, kéo tới tầng ngầm thứ hai, bị ném vào thư phòng có tường đen vật trắng.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Giao Bạch bị lôi đến bên bức tường đen kịt.
Bàn tay quấn cổ cậu như một chiếc cờ lê, kẹp lấy cậu nhấc lên, một lực nhấn mạnh đập cậu lên tường.
Mí mắt Giao Bạch co giật đến mức không thể nhắm lại. Cậu mở to hai mắt nhìn, bức tường trong con ngươi cấp tốc phóng to, và rồi vào một giây trước khi nó tàn bạo đập lên nhãn cầu của cậu, một cánh tay bỗng vươn ra từ phía sau.
Giao Bạch va vào một mu bàn tay, phát ra âm thanh ê ẩm nặng nề. Xương trán của cậu không bị vỡ vụn, chỉ là phần da đó đỏ nóng rát.
Mu bàn tay nằm giữa cậu và vách tường lạnh ngắt tái xanh, từng mạch máu căng trào cuồn cuộn.
Đằng sau có hàm răng cắn chặt vang cạch cạch. Đó là tín hiệu mức độ ẩn nhẫn tràn ngập nguy hiểm.
Con thú bị nhốt đang giãy giụa trong lồ ng, cong người động đậy, hơi thở nóng hổi, toàn thân bết máu, dữ tợn rít gào.
Không nhịn nổi nữa.
"Kiềm, chế..."
Bên tai Giao Bạch có tiếng nuốt vội chất dịch tiết trong miệng, kèm theo tiếng th ở dốc và nhấn chữ không rõ ràng lắm của ông chú già. Mu bàn tay trước mắt cậu bị cậu va đỏ, mạch máu nổi lên như thể muốn chọc thủng lớp da, đâm vào đôi mắt cậu, chen vào miệng cậu, quấn lấy cổ cậu. Cậu hít một hơi khó khăn, cảm ơn phong độ thân sĩ trong xương họ Thích.
Một giây sau, gáy đau nhói.
Những chiếc răng trắng muốt c ắm vào lớp thịt mỏng non mềm, máu rỉ ra ngay lập tức.
Những tơ máu đỏ nhanh chóng tụ lại thành một dòng máu nhỏ.
"Ùng ục."
Bị nuốt xuống.
"A ——" Thoát ra khỏi trạng thái sững sờ, Giao Bạch đau đớn kêu to, "Đệt, đau quá!"
Cơn đau sau gáy vẫn đang tăng lên.
Giao Bạch bị đè chặt trên tường không thể động đậy, đầu áp lên mu bàn tay của người cắn mình, toàn thân đau đớn run rẩy không dứt: "Anh ba, tôi là Giao Bạch, anh tỉnh táo, anh tỉnh táo nào..."
Mèo trắng vẫn luôn gầm rú, rít gào, thanh âm như răng cưa đang dùng lực cưa gỗ, chói tai đến mức sởn cả da đầu.
"Đừng kêu nữa..." Giao Bạch vô thức quát.
Máu bị cắn ra nhiều hơn.
Tiếng nuốt to hơn, hệt dã thú ăn thịt, rợn người.
Giao Bạch sắp chết, cậu dùng sức giãy giụa ngửa ra sau một chút, cắn lên mu bàn tay còn đang đặt trên tường của Thích Dĩ Lạo, lẩm bẩm không rõ: "Tôi cũng sắp phải thi đại học, không thể bị thương vào lúc này được, xin anh, làm ơn, chờ tôi thi đại học xong rồi anh cắn sau đi."
Tiếng gặm nuốt ngừng lại.
"Kiềm chế." Đôi mắt đỏ như máu rất đáng sợ của Thích Dĩ Lạo hơi rũ xuống. Hắn cong bờ vai cường tráng đang phập phồng mạnh vì kích động, khuôn mặt tràn ngập vẻ u ám vùi vào trong cổ áo nóng bỏng và sạch sẽ của thanh niên. Hàng mi rung rung chớp một cái, cọ vào làn da đẫm mồ hôi lạnh sau gáy đối phương.
"Kiềm chế, kiềm chế..."
"Kiềm chế...
Trong căn phòng trắng đen cực lớn, ngoại trừ tiếng th ở dốc nặng nề hỗn loạn thì chỉ có tiếng nỉ non chốc chốc lại vang lên.
.
Đầu óc Giao Bạch hoàn toàn trống rỗng, thời gian trôi qua mơ hồ trì trệ. Khi gáy được tự do trở lại, cậu theo bản năng rụt cổ, sau đó khẽ há miệng, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang cắn mu bàn tay Thích Dĩ Lạo.
"..."
Giao Bạch nhanh chóng buông ra.
Mu bàn tay ướt đẫm hơi thở nóng rực của cậu cuối cùng cũng dời đi, vách tường bị đè thành một vết nước mờ nhạt. Đó là dấu vết mồ hôi để lại.
Giao Bạch ôm phần gáy bị cắn, chờ mấy giây, phía sau mãi không có động tĩnh gì, tiếng th ở dốc cũng không còn. Cậu quay đầu ra sau.
Nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, dáng người cao lớn, đường nét sâu và rõ ràng, đôi môi nhuốm máu, xung quanh hắn tỏa ra một luồng khí âm u và nguy hiểm, như một ma cà rồng có huyết thống cao quý thuần khiết.
"... Anh ba?" Giao Bạch nuốt nước miếng.
Thích Dĩ Lạo cụp mắt, không biết ánh mắt rơi ở nơi nào. Hồi lâu sau, hắn mới phát ra một tiếng thở gấp khó tả từ cổ họng.
Giao Bạch còn chưa kịp đoán suy nghĩ của Thích Dĩ Lạo thì đã thấy hắn sải bước đi tới bàn làm việc, mở mấy ngăn kéo cùng một lúc, lục tung tìm kiếm như gió giật lướt qua.
"Dao đâu?" Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu, đầu tiên là như nói chuyện với hư không, sau đó xoay mặt, quay mắt về phía Giao Bạch, đôi mắt còn rũ xuống, thanh âm khản đặc trầm thấp, "Đứa trẻ, giúp chú tìm con dao, được không?"
Bước chân vội vã của Giao Bạch đột ngột dừng lại, cậu lùi ra sau. Lão bi3n thái, anh muốn tôi giúp anh tìm dao cắt cổ tôi à? Anh cũng dám nghĩ đấy!
Không đúng.
Giết cậu không cần phải dùng dao, bóp ch3t luôn là xong.
Vì thế,
Thích Dĩ Lạo tìm dao, là muốn khắc chữ.
Dây thần kinh căng thẳng của Giao Bạch buông lỏng, cậu ngẩng đầu: "Được thôi, tôi tìm giúp anh."
Thích Dĩ Lạo vẫn luôn rũ mắt, nhưng Giao Bạch có thể cảm ứng được hắn vẫn đang nhìn mình chằm chằm, bằng ánh mắt hung ác nham hiểm, ẩm ướt nhớp nhúa ấy.
.
Con dao được tìm thấy trên kệ, to bằng lòng bàn tay, vỏ dao rách nát cũ kỹ ngoài dự liệu của Giao Bạch, như thể đã được sử dụng rất nhiều rất nhiều năm, qua tay nhiều thế hệ.
Thích Dĩ Lạo rút dao ra cầm trong tay, lưỡi dao cong xiêu vẹo lộ ra dưới ánh đèn nhàn nhạt.
Âm thanh của bàn gỗ bị cắt phát ra từ con dao.
Một nét ngang, một nét dọc...
Kiềm chế.
Thích Dĩ Lạo khắc một cái, Giao Bạch sẽ lẩm nhẩm một lần.
Giao Bạch trơ mắt nhìn Thích Dĩ Lạo khắc đầy khoảnh trống cuối cùng của bàn sách, con dao giơ giữa không trung.
Cái này cũng hơi hoảng rồi.
Sẽ không hướng lên người ông đây chứ?
"Tối nay..." Người cầm dao ngồi vào ghế.
Giao Bạch vội vàng nhân cơ hội giải thích: "Anh ba, tôi trúng tà, tôi không biết..."
Tiếng nói dừng lại, một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ trán cậu, không được, cậu không thể nói mình không biết gì cả.
Người cậu đối mặt là lão bi3n thái, không thể đối phó bằng phương pháp bình thường.
"Tôi vốn ở trong phòng ngủ, không biết đi đến sân sau kiểu gì, khi tôi tỉnh táo," Giao Bạch liếc con mèo, nó đã thôi gầm rú, cũng không hộc máu nữa, nhưng vẫn đang rung đùng đùng như bị thần kinh.
"Phía nghĩa trang..." Giao Bạch đạt mục đích là dừng, biểu cảm lúng túng pha chút khó hiểu rất thỏa đáng, "Tôi không ngờ viện trưởng Thích sẽ ở đó."
Người trước bàn sách đang dùng dao để cạo, nét chữ khắc lên bị cạo nát.
Giao Bạch nổi da gà khi nghe thấy thanh âm ấy. Sau gáy hơi ngứa, máu từ vết thương chảy xuống cổ áo, cậu đang định đưa tay lau máu thì trong phòng làm việc vang lên tiếng cười khàn khàn.
"Đã dọa nhóc sợ rồi nhỉ."
Giao Bạch nhất thời không kiểm soát tốt biểu cảm, trên mặt viết ba chữ "Anh nói xem", bao gồm oán khí không có tính công kích gì.
Ý cười của Thích Dĩ Lạo càng sâu hơn, hắn vẫy tay: "Đến chỗ chú."
Giao Bạch chú ý thấy mèo trắng đi về phía chủ nhân nó.
Thích Dĩ Lạo không xem vết thương bị cắn sau gáy Giao Bạch, cũng không quan tâm đ ến vết đỏ trên cổ do bị siết chặt, hay vết trầy xước trên hai tay do bị kéo lê, mà là nâng tay phải của cậu lên.
Ngón trỏ hơi cong chạm vào lòng bàn tay cậu, lần lượt miêu tả các vết đỏ với các sắc độ khác nhau.
Giao Bạch trợn trắng mắt, đó là do bị lồ ng cộm ra. Có thể thấy được trong lúc hỗn loạn cậu đã nắm chặt nhường nào, chặt hơn cả tưởng tượng của cậu.
Thực sự là nghiệp chướng nặng nề.
Giao Bạch hiểu sâu biết rộng, đã sớm không còn kinh ngạc, thay vào đó là cảm xúc rất phức tạp.
Rất ngại mà phải nói rằng, đây coi như là một trong những điểm dễ thương của hắn.
"Viện trưởng Thích làm một hạng mục nghiên cứu đã nhiều năm mà không có kết quả, áp lực quá lớn, đầu óc không tỉnh táo." Thích Dĩ Lạo vuốt v e lòng bàn tay ướt đẫm của chàng trai trẻ.
Giao Bạch thức thời lên tiếng: "Anh ba, anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu." Xong còn bổ sung một câu, "Chết cũng không nói."
"Ngoan lắm." Thích Dĩ Lạo bỏ dao vào trong tay cậu.
Giao Bạch không phỏng đoán được ý đồ của Thích Dĩ Lạo, bèn cất dao vào trong vỏ rồi đặt lại lên kệ. Kết thúc động tác này, cậu trở lại bên cạnh Thích Dĩ Lạo.
Chỉ sợ muộn một chút là Thích Dĩ Lạo bảo cậu khắc một trăm một nghìn chữ "Kiềm chế", khắc không tốt lại tới tiết răn dạy.
"Nói xong chuyện mộ địa rồi, bây giờ nói chuyện thứ hai." Thích Dĩ Lạo chậm rãi ngước mắt.
Giao Bạch nín thở, khoảnh khắc đó, Thích Dĩ Lạo trong mắt cậu chồng lên con mèo trắng, tạo thành một con quái vật.
Đôi mắt của họ có màu đỏ giống nhau, như đang chảy máu.
Sự thối rữa trên thân mèo trắng là hữu hình, còn của Thích Dĩ Lạo là vô hình.
—— đều đang chờ chết, cũng đang chờ sống.