Giao Bạch ngã về trong chăn. Hào quang nhân vật chính của Lễ Giác mạnh ghê, vào lúc này làm nam hai của cậu ta có ký ức của vòng tuần hoàn thứ nhất, cũng thật sự gửi than trong tuyết, chết đuối vớ được cọc, xoay chuyển tình thế.
Chờ đã, có điểm không đúng...
Giao Bạch đăng nhập vào tài khoản, xem nhóm đầu tiên trong bốn nhóm.
→ duyên phận kiếp này [tri kỷ] 0/1.
Sầm Cảnh Mạt nằm thành hàng.
Lúc trước Giao Bạch nghĩ thế nào cũng không thông, Sầm Cảnh Mạt chỉ tiếp xúc nghiêm túc với cậu một lần ở trong xe, làm sao sẽ coi cậu là tri kỷ chứ? Mối quan hệ này không khỏi quá khó hiểu. Hiện tại dường như cậu có thể luận ra nguyên nhân.
Biệt danh ghi chú của mỗi nhóm, là nhận thức đơn phương của người bạn tốt dành cho cậu, không phải là tình cảm lẫn nhau.
Mà tri kỷ đại diện cho người đồng đạo.
Giao Bạch phân tích suy đoán, cảm thấy không phải tối nay Sầm Cảnh Mạt mới nắm giữ ký ức, mà trước khi vào nhóm đã có rồi.
Đó là nguyên nhân Sầm Cảnh Mạt tiến vào nhóm thứ nhất.
Tại sao, bởi lẽ Sầm Cảnh Mạt nhớ lại vòng tuần hoàn đầu tiên, sẽ nhớ lại cả những gì liên quan đến anh trai cùng quê mà Lễ Giác từng tiết lộ với hắn. Một người lẽ ra đã chết từ lâu, nhưng lại đang xoay quanh mấy gia tộc lớn, cuốn lên nhiều sóng gió như vậy, không chết mà vẫn sống ở nhà họ Thích.
Đối với Sầm Cảnh Mạt, sự tồn tại của Giao Bạch quá đột ngột, giống hệt một quả cầu lửa, quỹ đạo nơi nó đi qua đều sẽ bị đốt cháy, không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.
Sầm Cảnh Mạt cho rằng Giao Bạch có thể tránh thoát kết cục tử vong ban đầu, là do cũng có ký ức biết trước tương lai, vì thế mới coi cậu thành cái gọi là tri kỷ, bọn họ chính là hai thuyền lá nhỏ trong đại dương vận mệnh? Suy luận như thế, về logic là có thể thông.
Nếu không Giao Bạch thật sự không nghĩ ra lý do Sầm Cảnh Mạt ăn dưa vượt mốc 50, nhanh chóng vào nhóm, còn coi cậu là tri kỷ.
Giao Bạch xóa bỏ những tấm ảnh về cuộc trùng phùng với tình yêu không được đáp lại tưởng như kéo dài cả thế kỷ. Nếu đã là tri kỷ, hẳn Sầm Cảnh Mạt sẽ không xử lý cậu vì Lễ Giác đâu nhỉ? Nghĩ đến điều gì đó, cậu tiến vào phòng thế giới của Sầm Cảnh Mạt.
Nhìn thấy trong bảng đen nhỏ trong phòng thế giới, muốn nói với mình của kiếp sau ——
1: Gặp được Tiểu Lễ Giác - người yêu của tôi, trước Thẩm Nhi An. Tôi muốn mình và em có một cuộc gặp gỡ không toan tính.
2: Không đấu với Thẩm Nhi An, không có gì quan trọng hơn Tiểu Lễ Giác.
3: Khi cơ hội đến trước mặt, tôi phải lập tức buông bỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Sầm, buông bỏ quyền thế và vinh quang, dẫn em đi.
Trong ba điểm, nửa phần trước của điểm thứ nhất không thể thực hiện được, nhưng phần sau và điểm thứ hai thứ ba đều có thể lựa chọn, vẫn kịp.
Cơ hội tới rồi nha. Người yêu đã bị cướp đi thành công, lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Chẳng lẽ vẫn muốn phân tranh cao thấp với Thẩm Nhi An một hồi giống vòng tuần hoàn đầu tiên?
Trong câu hỏi đáp đằng sau bảng đen nhỏ, giữa kiếp sau và lặp lại kiếp này, Sầm Cảnh Mạt đã chọn cái sau.
Hắn làm lại từ đầu, nhớ ra ký ức vòng đầu tiên khi tất cả sai lầm đều chưa xảy ra, mọi sự thiên vị của ông trời lăn đến bên chân hắn, chỉ chờ hắn duỗi tay nhặt.
Hiện tại hắn cách việc bù đắp tiếc nuối, đạt được viên mãn, chỉ thiếu một chữ: Đi.
Mang Lễ Giác đi.
Giao Bạch ném chiếc điện thoại bị cậu cầm tỏa nhiệt sang một bên. Sầm Cảnh Mạt mắc bệnh tim, truyện tranh mô tả đầu ngón tay hắn dính mùi thuốc, thể chất của hắn khá kém trong nhóm nhân vật công. Ấm sắc thuốc không tự mình biết mình, còn muốn mưu quyền đoạt yêu, thành ra tráng niên mất sớm, lúc chết là thời thanh niên, giai đoạn hiện nay.
Trừ phi Sầm Cảnh Mạt ngu ngốc, thì mới đi đường cũ.
Phân tích xong xuôi, Giao Bạch an tâm hơn. Cậu hy vọng Sầm Cảnh Mạt mau chóng tuân theo chấp niệm của mình ở vòng tuần hoàn đầu tiên, giao nhà họ Sầm cho Thẩm Nhi An, dẫn Lễ Giác ra nước ngoài định cư.
.
Điện thoại reo, Thẩm Nhi An gọi tới.
"Giao Bạch, tôi không điều tra ra Sầm Cảnh Mạt quen biết Lễ Giác thế nào, không có manh mối." Thẩm Nhi An trầm giọng nói, "Tôi lo anh ta muốn báo thù cho Lễ Giác, không tiện đối phó tôi thì rất có thể sẽ tìm tới cậu."
Giao Bạch sờ sờ băng gạc trên trán: "Tôi đã biết rồi."
"Cậu cũng đừng lại điều tra vướng mắc giữa hai người kia nữa, không liên quan gì tới cậu." Cậu nói thêm.
Thẩm Nhi An ngồi trong góc ban công: "Vậy còn đưa..."
"Không đưa nữa." Giao Bạch nói, "Lễ Giác đến nhà họ Sầm rồi, chúng ta đừng quan tâm."
"Ừ." Thẩm Nhi An lên tiếng.
Giao Bạch khẽ tặc lưỡi, cú va đập của cậu có hiệu quả: "Nghe nói ban ngày cậu bị thương, sao rồi?"
"Tin giả." Thẩm Nhi An nói, "Tôi sẽ "tĩnh dưỡng" một thời gian."
Giao Bạch lười cân nhắc những mưu kế chốn thương trường, nhưng Thẩm Nhi An lại chủ động nói với cậu về kế hoạch.
Thẩm thị có một nguyên lão không ưa Thẩm Nhi An, muốn tranh giành vị trí kia.
Thẩm Nhi An mượn danh nghĩa bị thương cho ông ta cơ hội phát huy, chờ ông ta lôi kéo được những kẻ hai lòng khác trong Thẩm thị, Thẩm Nhi An sẽ một mẻ hốt gọn bọn họ.
Giao Bạch nghe xong không có ý kiến gì.
Thanh âm đầu kia điện thoại âm u đè nén: "Có phải là cảm thấy chuyện tôi làm rất tẻ nhạt không?"
"Có hơi." Giao Bạch ăn ngay nói thật. Cậu thuần yêu thích tuyến tình cảm máu chó, thường nhảy qua cốt truyện về vấn đề làm ăn, lười đọc.
Thẩm Nhi An nở nụ cười: "Chú Thích không ở cạnh cậu à?"
"Anh ấy đang tắm, híz-khà-zzz..." Giao Bạch cắn phải đầu lưỡi, đau hít hà. Cậu đang định giải thích đây là phòng tiêu chuẩn có hai chiếc giường, Thẩm Nhi An đã vội vã chào cậu rồi cúp máy.
Cửa phòng tắm bật mở, Thích Dĩ Lạo bước ra với hơi nước lạnh như băng. Người trẻ tuổi trên giường đối diện với hắn, chăn bông màu trắng xộc xệch quấn quanh eo, áo choàng tắm rộng rãi lỏng lẻo, đuôi tóc mềm mại nép vào cần cổ nhợt nhạt.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, thanh niên che miệng nhíu mày nhìn sang, hàng mi rậm cong lên chớp chớp, đuôi mắt cụp xuống ửng đỏ, ánh lên bóng nước ướt át, giống như xen lẫn mảnh lưu ly vụn đẹp đẽ.
Hơi thở Thích Dĩ Lạo thoáng ngưng lại, hắn nhíu chặt mày, quét mắt nhìn Giao Bạch một cách bất đắc dĩ lại giống như ai oán, sau đó xoay người quay lại phòng tắm.
Giao Bạch: "... ???"
.
Phía biệt thự, Thẩm Nhi An cúi đầu vuốt v e điện thoại.
"Nhi An, đáng lẽ cậu không nên tiết lộ chuyện mình giả vờ bị thương cho người ngoài." Phòng khách vang lên giọng Đàm Quân, gần đây hắn ta không đi làm, vẫn luôn ở nhà mình dưỡng thương, hơn mười phút trước cất công chạy tới.
Đàm Quân chầm chậm bước đi, lê giày trên đất: "Càng không thể nói ra kế hoạch dọn dẹp nội bộ Thẩm thị."
Thẩm Nhi An đang phiền não lo nghĩ điều gì đó, không tiếp lời.
Mãi đến tận khi Đàm Quân nói, Thích Dĩ Lạo đến Nam Thành không dẫn theo nhóm người Chương Chẩm, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Thẩm Nhi An từ từ quay đầu, mày mắt cực kỳ giống người lãnh đạo Thẩm thị trước đây đang bị bóng tối bao phủ, không thể nhìn rõ đó là cảm xúc gì.
"Nhi An, tôi biết cậu coi trọng người bạn Giao Bạch này." Đàm Quân ngồi xuống ghế sofa nâu trong phòng khách, trán lấm tấm mồ hôi, "Nhưng người làm nên việc lớn, không có ai không cô đơn lẻ loi, trên con đường thành công không thể mang theo bất kỳ tình nghĩa nào."
Bờ vai không còn ngây ngô của Thẩm Nhi An nhô ra khỏi bóng tối: "Chú Đàm, chú đừng ép tôi."
Trên khuôn mặt gầy gò của Đàm Quân hiện lên một nụ cười khổ: "Nếu không phải vì từng hứa với mẹ cậu, cỏ trên mộ tôi đã có thể cao bằng một người rồi. Nhi An, hy vọng cậu có thể hiểu rõ, chúng ta có chung một mục tiêu, tôi đang đồng hành với cậu."
Thẩm Nhi An đứng dậy trước lan can, đỉnh đầu đầy sao, trước mặt là gió đêm mùa xuân, sau lưng là đại sảnh rộng rãi sáng sủa xa hoa, y lại như thể đặt mình trong kẽ hở, dần dần bị đè ép đến biến hình.
Biến hình mà không khống chế được.
"Thích Dĩ Lạo kinh doanh đã nhiều năm, luôn thành thạo điêu luyện, tính công kích không mạnh nhưng cũng không yếu, nắm bắt đúng mức. Chú ấy dám tới nơi này, không thể không có phòng bị." Thẩm Nhi An bình tĩnh nói.
Đàm Quân trầm tư: "Có thể thuê lưu manh ngoài đường thử trước xem sao."
Trước mắt Thẩm Nhi An hiện ra vết thương trên trán Giao Bạch, y mấp máy bờ môi mỏng: "Chú Đàm, tôi chỉ muốn đối phó với nhà họ Sầm thôi."
Đàm Quân nói: "Xoá sạch nhà họ Thích sẽ giúp cậu kiếm được càng nhiều lợi thế hơn, đến lúc đó, nhà họ Sầm không còn đáng sợ nữa."
Giây tiếp theo, hắn ta thả chậm ngữ điệu: "Chẳng phải cậu muốn sớm hoàn thành nguyện vọng của mẹ mình sao? Nhi An, khi cơ hội tới, người thông minh đều biết phải làm gì."
Thẩm Nhi An nhắm lại đôi mắt sâu thẳm: "Thích Dĩ Lạo không phải là Thẩm Ký, chú ấy không bị nô dịch bởi bất kỳ d*c vọng nào, đầu óc tỉnh táo có thể tiến có thể lùi..."
"Anh ta có nhược điểm, lần này còn dẫn theo, đúng dịp có thể ra tay." Giọng Đàm Quân từ trong phòng khách truyền đến.
Câu nói kia hệt một lưỡi kiếm khổng lồ vung xuống, một nhát cắt đứt luồng không khí và bụi bặm lơ lửng.
Cả thế giới cũng giống như bị gió bão tập kích.
Thẩm Nhi An xoay người quay mặt về phòng khách. Y ẩn nhẫn th ở dốc một hơi, lạnh lùng nhìn Đàm Quân: "Giao Bạch đến Nam Thành vì tôi. Tôi hiểu rõ hơn ai hết, cậu ấy căm hận thành phố này nhường nào. Cậu ấy có thể ôm chấn thương chạy chuyến này, cũng là để khuyên tôi, cậu ấy không muốn tôi bị mắc kẹt trong thù hận."
Lễ Giác chỉ là thù hận cá nhân của y, còn nhà họ Sầm mới là đại thù, liên quan đến mẹ và bà ngoại y.
Nếu để cho Giao Bạch biết, y đã vô phương cứu chữa, không đường thối lui...
Liệu cậu có cảm thấy rằng, những lời khuyên, những việc đã làm và máu đổ ra đều là uổng phí không?
Thiếu niên trên ban công rèn luyện chưa đủ, quá dễ bị cảm xúc dẫn dắt. Dáng vẻ y nhíu mày đau khổ khiến Đàm Quân sửng sốt trong chốc lát. Hắn ta bất giác ôn hòa nói: "Chúng ta chỉ cần mạng của Thích Dĩ Lạo, sẽ không tổn thương Giao Bạch."
Con ngươi Thẩm Nhi An khẽ động, trên mặt không có huyết sắc: "Năm ngoái ở Lan Mặc Phủ, tôi đã chính mồm hứa với cậu ấy, sẽ không lợi dụng cậu ấy, sẽ không liên lụy tới cậu ấy nữa. Nếu lại lật lọng, tôi còn mặt mũi nào gặp cậu ấy đây?"
Đàm Quân ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên trần nhà, nhẹ giọng nói: "Cậu không biết gì hết, tất cả là do tôi lén làm sau lưng cậu."
"Không được..." Thẩm Nhi An lùi nửa bước, sống lưng va vào lan can. Từng cơn gió đêm xộc vào phía sau cổ áo y, máu toàn thân đông cứng, "Tôi không đồng ý!"
"Chú mà dám động vào Giao Bạch sau lưng tôi," Đầu Thẩm Nhi An bắt đầu đau nhức, "Tôi sẽ thật sự không có một người bạn nào cả, chú Đàm."
Nói lời cầu xin uất ức của đứa trẻ không muốn mất bạn chơi, song sắc mặt y vô cùng rùng rợn đáng sợ, hàm răng nghiến lại vang vọng, đó là lời cảnh cáo không khoan nhượng.
Đàm Quân lấy chiếc đồng hồ đeo tay cũ ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt: "Trên đường tới, tôi đã biết được tin Chử lão gia tử qua đời. Chử Đông Sán sẽ thuyết phục anh cả của anh ta đối phó với nhà họ Sầm, hoặc là sử dụng đứa con của anh cả uy hiếp anh cả thoái vị. Anh ta nhất định sẽ đối đầu với Sầm Cảnh Mạt vì Lễ Giác, cũng không loại trừ khả năng hai người kia sẽ kết minh trước, nhằm đối phó chúng ta."
"Nhi An, giới kinh doanh lại loạn rồi, chúng ta cần đồng minh." Hắn ta nói.
Đầu Thẩm Nhi An càng đau hơn, y bám chặt lan can để chống đỡ cơ thể, sắc môi tái mét.
"Cơ hội tối nay nếu buông thì cứ buông đi. Sau đó cậu phải dùng mối quan hệ của mình và Giao Bạch, khiến cậu ta đứng về phía cậu, đằng sau cậu ta là nhà họ Thích." Đàm Quân mưu tính, "Chúng ta có thể chuẩn bị bản thảo phù hợp cho các phương tiện truyền thông tuyên bố, tạo thành cảnh hai nhà Thẩm Thích hợp tác hữu nghị..."
Tầm nhìn của Thẩm Nhi An dần dần mờ đi, y ngã thẳng xuống mặt đất phía trước, bất tỉnh.
.
Thẩm Nhi An được khẩn cấp đưa đi bệnh viện, Đàm Quân trông coi y như một trụ cột tinh thần.
Lần trước tôi đã nói rồi, trong não bệnh nhân có một mảnh vỡ nằm ở vị trí nguy hiểm, không thể phẫu thuật lấy ra được, chỉ có thể điều trị bảo tồn(1).
(1) Điều trị bảo tồn là phương pháp điều trị nội khoa, không can thiệp ngoại khoa.
Đừng để cảm xúc của cậu ta dao động quá lớn.
...
Thẩm Nhi An đang nằm mơ.
Trong mơ, y ở núi Sanh, vẫn là một cậu bé mấy tuổi. Mẹ y đánh thức y dậy, rửa mặt cho y, giúp y mặc quần áo mới.
Mẹ cài cúc cho y, phủi phủi quần áo của y, bàn tay thô ráp nhéo cái mũi bị cóng đỏ bừng của y, trên khuôn mặt ốm yếu nở nụ cười. Bà nói, An An của chúng ta sắp có nhà mới rồi.
Đừng mà, con không muốn xuống núi, con không muốn nhà mới...
.
Giao Bạch biết chuyện Thẩm Nhi An ra nước ngoài chữa trị từ trong miệng Thích Dĩ Lạo. Cậu không có cách nào liên lạc được với Thẩm Nhi An.
May mắn thay, tuy Đàm Quân dùng thù hận trói buộc Thẩm Nhi An, nhưng hắn ta cũng là một trong những người muốn y sống nhất, đặc biệt là khi chưa báo được thù lớn.
Nhiệt độ dần tăng cao, sân Lan Mặc Phủ nghênh đón ong mật, trong dây leo cũng có tiếng vo ve.
Ngày ngày Giao Bạch kiên trì tập phục hồi chức năng, viết chữ, học ngoại ngữ. Đến tháng Năm, cậu đã không còn phải ngồi xe lăn, chỉ là đi không nhanh và không thể chạy.
Trong khoảng thời gian người nắm quyền Thẩm thị không ở trong nước, nhà họ Chử trải qua một đợt tranh đấu nội bộ, Chử Đông Sán trở thành gia chủ đương nhiệm. Dường như gã không còn là cậu ấm công tử bột lúc trước, mà đóng cửa nằm gai nếm mật.
Nhà họ Sầm thái bình lạ thường, giới kinh doanh cũng vậy.
Úc Lĩnh không tìm Giao Bạch, Úc Hưởng cũng không. Giao Bạch sẽ không chủ động đi tìm hai anh em họ, để tránh làm họ bị máu chó vây hãm.
Trung tuần tháng Năm, Khương Yên chuyển tám nghìn tám cho Giao Bạch.
Khương Yên nhắn một meme thổi trái tim: Cậu cho tôi vay mười hai triệu tính thêm lãi suất, tôi trả theo tháng, được không, cưng ơi.