Thấy Tử Tuyết lo cho mình như vậy Mộc Lộ cười hì hì: "Ôi chao, tôi mà chết thì ông ế suốt đời à? Mà đây là siêu năng lực của ông? Ghê thật đấy, cảm giác cả người thật thỏa mái, mệt nhọc và đau đớn điều mất đi, tinh thần tràn đầy!"



"Đó là tất nhiên, siêu năng lực của tôi có thể kém được sao?" Tử Tuyết mới đầu muốn nổi nóng, ai ế? Ai ế a? Lão tử mới không ế! Nhưng mà nghe câu phía sau của Mộc Lộ thì đắc ý nói, ai mà chẳng muốn được khen chứ?! Hắn cũng không ngoại lệ.



Vũ Tư đưa tay đỡ trán, hai cái tên này....



"Hai ông cút cho tôi!" Vũ Tư gầm lên, còn đâu dáng vẻ luôn bình tĩnh điềm nhiên như ngày thường nữa?



Hai tay nhất hai cái tên khốn nạn kia, trực tiếp ném ra khỏi thư phòng.



"Ôi đệt! Vũ Tư ca, anh cư nhiên là một nam hán tử a! Tôi tưởng anh là một tiểu bạch kiểm tay yếu chân mềm bạch liên hoa cơ đấy?" Mộc Lộ không chần chừ liền tìm đường chết.



"..." Gân xanh trên thái dương Vũ Tư thình thịch nhảy lên, kiềm chế xúc động muốn ngược chết cái tên khốn kiếp này.



Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn!



——***——

Trên con đường Quốc Lộ tuyến 17.



Trên đường những chiếc xe quân dụng nối thành một hàng dài, ở giữa chính là một đống xe lộn xộn, cùng nhau đi về phía trước, hướng đi đến B thị.



Những chiếc xe quân dụng một đường không chút e ngại nghiền nát những con tang thi trên đường có ta muốn xông đến hoặc cản đường, dù sao cũng là mạt thế khởi đầu, vẫn là những con tang thi sơ cấp, hành động chậm chạp, cứng ngắt chỉ biết hành động theo bản năng, nên muốn tông nghiền nát chúng nó cũng không khó.



Trong xe quân dụng được cải tiến, một cô gái khuôn mặt lạnh băng, không chút cảm xúc, đang chăm chú vuốt ve lông mao của chưa mèo con nằm trong lòng, khí chất thanh lãnh, lạnh lùng, lại có chút bá đạo xen lẫn không kiên nhẫn.



"Lệ Tịch thượng tướng." Âm thanh có chút khép nép vang lên từ người đàn ông đang ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt anh ta tràn đầy kiên kỵ, không dám nhìn thẳng cô gái trước mắt.



"Nói." Lệ Tịch nâng mắt lạnh băng không chút cảm xúc nhìn người đàn ông, môi mỏng khẽ phun ra một chữ, nhưng đủ khiến cho người đàn ông sợ hãi run lên một cái.



"Lương... lương thực không đủ, người của chúng ta đã là nhiều cộng thêm lại thu thập một số lớn người sống sót, lương thực dự trữ cũng sắp không chóng đỡ nổi." Nam nhân hít sâu một hơi lấy can đảm nói, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía Lệ Tịch, trong lòng không ngừng run lên, phun tào không ngừng.



Lệ Tịch thượng tướng đây là sao? Hôm qua không phải là còn tốt à? Sao hôm nay tựa như chết cha chết mẹ vậy chứ? Thật đáng sợ.



"Tìm một siêu thị dừng chân, những người sống sót, ai có năng lực được giữ lại, không có, đuổi, hoặc là tự kiếm đồ ăn, chúng ta chỉ chấp nhận với bên B thị là sẽ đưa người sống sót về, nhưng mà... số lượng thì không nhất định, hiểu không?" Lệ Tịch nhếch môi, ánh mắt loé lên tia khinh thường.



B thị a... muốn lợi dụng người của lão nương, có dễ vậy sao? 1 người cũng là người sống sót a...



"H... hiểu!" Nam nhân nuốt nước miếng cái ực, khép nép cực kỳ nói, nhưng mà trong lòng cực kỳ sảng khoái, B thị bên kia lúc trước luôn chèn ép bọn họ, bây giờ lại muốn lợi dụng bọn họ, thật là nực cười biết bao?



Thượng Tướng anh minh!!!



"Báo cáo, phía trước có một siêu thị lớn, chỉ là bị tang thi vây quanh, số lượng rất nhiều." Bỗng nhiên âm thanh phát ra từ bộ đàm vang lên, đánh vỡ suy tư của nam nhân.



Lệ Tịch cũng nghe thấy rõ, khuôn mặt bánh bao, à đúng, bánh bao, Lệ Tịch đã 25 tuổi nhưng vẻ bề ngoài vẫn là 18 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng nhuận, mang nét non nớt chưa vơi đi, nếu không phải ánh mắt của cô quá kinh người thì chắc chắn ai cũng sẽ không nghĩ đến, cô gái xinh đẹp cực kỳ dễ thương này là Lệ Tịch Thượng Tướng giết người không chớp mắt, phúc hắc hố người đến nỗi, khiến người ta chết cũng không biết vì sao lại bị chết.



Nâng khuôn mặt bánh bao lên, cô lạnh lùng phân phó, đội công kiên dẫn đầu kích phá vòng vây, đội chiến đấu một nữa đi theo đội công kiên chiến đấu, một nữa ở lại bảo về đoàn người sống sót, đội hậu cần chú ý chuẩn bị sẵn sàng thuốc men, Lạc Vũ, cậu đến đội hậu cần xử lí phân phó đoàn người, Tố Hựu, cậu trấn an người sống sót, để người có sức chiến đầu hiến sức, ai có thể đánh được liền sử dụng, bảo vệ đoạn người."



"Vâng!!!" Đồng thanh đáp.



"Báo cáo, vòng vây tang thi đã bị đột phá bởi một nhóm người, gồm hai người, sức chiến đấu mạnh mẽ." Âm thanh báo cáo từ bộ đàm lại vang lên.



Lệ Tịch nghe vậy liền có chút hứng thú nhướn mày.



"Đi xem." Bỏ lại một câu, thân hình Lệ Tịch liền biến mất không có dấu vết.



Nam nhân ngồi ở ghế lái phụ - Lạc Vũ, nuốt nước miếng một cái, ánh mắt hâm mộ cực kỳ, anh nói với chàng trai mặt lạnh đang lái xe - Tố Hựu: "Lệ Tịch thượng tướng đây là dị năng gì a? Ngưu bức!"



Tố Hựu mắt lạnh liết Lạc Vũ một cái.



——***——



Trước cổng siêu thị, hai nam nhân một đen một trắng, tựa như hắc bạch vô thường đi câu mạng người, nhưng mà đối tượng của hai người hiện tại chính là hàng trăm con tang thi, hai người một đứng yên ngơ ngác, một tựa như tu la hái đầu tang thi không ngừng.



"Khương Tịnh Vân, giết nhiều sẽ có thịt ăn." Khương Chính Thiên tay cầm đao vừa chém một đầu tang thi như bổ đậu hủ vừa quay mặt nói với Khương Tịnh Vân vẫn đang còn "giao hảo" với đám tang thi.



Nghe tới từ "ăn" ánh mắt Khương Tịnh Vân sáng loé lên, khỏa miệng khẽ kéo "Đói ~"



Lập tức có con tang thi dâng lên một cánh tay người nhiễm đầy máu me, nhìn vẫn còn rất tươi mới.



Khương Tịnh Vân ngây ngốc nhìn con tang thi đang dâng "của quý" của nó lên cho mình, khoé miệng khẽ nhấp nháy, ánh mắt nhìn "của quý" vừa thèm nhỏ dãi lại vừa chán ghét bài xích, mâu thẫn cực kỳ.



Thật thơm, nhưng mà theo bản năng, hắn không muốn ăn cái đó.



Khương Tịnh Vân nâng ánh mắt đỏ ngầu lên nhìn về phía Khương Chính Thiên, cục thịt lớn kia cũng rất thơm, thơm hơn cái "của quý" mà con tang thi kia dâng lên.



Vẫn là chọn cục thịt lớn!



Đói! Cục thịt lớn sẽ cho ăn!!!



Ánh mắt nhìn con tang thi đang dâng "của quý" kia lên trở nên vi diệu.



"Gào! Rống!!!" Con tang thi kia đợi mãi vẫn chưa được lão đại nhận của hối lộ, lập tức liền nghi ngờ.



Nhưng mà vừa gào rống xong, đầu liền trở về đất mẹ, nó bị Khương Chính Thiên một đao chém bay đầu.



"Không cho ăn thịt người." Nói xong liền kéo Khương Tịnh Vân vào trong lòng, sau đó tay kết ấn, hắn hô lên "Thiên La Địa Võng!"



Bầu trời lập tức đen lại, mây đen ùn ùn xuất hiện, từng tia chớp đen tím xen kẽ chập chờn trong đám mây, sau đó hơn 10 cây lôi điện đánh xuống bao phủ phạm vi quanh siêu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện