Nhiều năm như vậy, Tố Tâm không nghĩ tới Tống Hiểu còn có thể lui tới cùng Thái Cảnh Diêu, nhưng Tống Hiểu lại chưa từng nói qua với cô hoặc Bạch Hiểu Niên.

“Điện thoại của Tống Hiểu không gọi được, mình sợ cậu ấy...” giọng nói của Bạch Hiểu Niên đã nghẹn ngào vô cùng.

“Anh trai mình có quen biết với Sầm Mặc, mình nghĩ biện pháp liên lạc với Sầm Mặc một chút xem có biết tin tức gì của Tống Hiểu hay không, một lúc nữa sẽ gọi lại cho cậu!”

Cúp điện thoại, Tố Tâm cũng không đoái hoài tới hiện tại là mấy giờ, liền gọi điện thoại cho Tố Nguyên.

Tố Nguyên đang ở văn phòng làm việc, vừa mới chuẩn bị đóng máy tính thì nhìn thấy Tố Tâm điện tới.

“Tố Tố...”

Tố Nguyên cầm qua áo khoác âu phục mặc vào, trong khuỷu tay cầm theo một chiếc áo lông màu xanh da trời đi về hướng cửa thang máy.

“Anh, anh có thể liên lạc giúp em với Sầm Mặc một chút hay không, hỏi anh ta xem hiện tại Tống Hiểu thế nào rồi! Có phải đang ở cùng anh ta hay không!”

Nghe ra trong giọng nói của Tố Tâm có lo lắng, Lâm Sâm đáp lại đến.

Rất nhanh, Tố Tâm liền nhận được điện thoại của Tố Nguyên, Sầm Mặc nói Tống Hiểu đang ở cùng với anh ta rất an toàn, người tên gọi là Thái Cảnh Diêu bị người của Sầm Mặc bắt được, hẳn là cũng sẽ không có cái kết cục tốt gì.

Trong lòng Tố Tâm nói không được chính là tư vị gì, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tố Nguyên từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Anh nhớ người này tên Thái Cảnh Diêu, trước đây là bạn cùng phòng của các em có phải không!”

Tố Tâm buông con mắt xuống, ngón nhẹ nhàng trượt trên laptop: “Vâng...”

“Chuyện này em không nên nhúng tay, Sầm Mặc đã có vị hôn thê, đối với việc này, người bạn tên Tống Hiểu kia của em đích thật là người thứ ba, nếu như em đi ra thay Tống Hiểu nói chuyện, khó tránh khỏi bị liên lụy! cũng sắp tới hôn lễ của em rồi, cố gắng chú ý bản thân mình một chút!” Tố Nguyên nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện