Điện thoại tiếp thông, tiếng nói trong trẻo của Tống Hiểu truyền đến, mang theo cười nhẹ: “Mình mới vừa khởi động máy cậu liền gọi điện thoại tới...”

Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Tống Hiểu, Tố Tâm chau mày, không biết có phải Tống Hiểu là đang giả vờ ung dung hay không.

“Cậu yên tâm, mình sẽ không bị tin tức như vậy đánh ngã!” giọng nói của Tống Hiểu mang theo vẻ thoải mái, “Trước đây Sầm Mặc cũng đã nói với mình rằng Thái Cảnh Diêu có rắp tâm khác, mình còn không tin, lần này... mình tin rồi! Thông qua chuyện này nhìn rõ ràng một người, dù sao cũng hơn cả đời này đều ngây ngây ngô ngô làm bạn với cô ta”

“Tống Hiểu, vì nhìn rõ ràng một người, hy sinh tiền đồ của mình, đáng giá không!” Tố Tâm hỏi.

Tống Hiểu không có hé răng.

“Cùng với Sầm Mặc, bị xem thành Tiểu Tam, là cậu thật sự cam tâm tình nguyện sao! không phải mình phản đối chuyện tình cảm của cậu, nhưng nếu như Sầm Mặc thật sự yêu cậu, có phải anh ta nên xử lý tốt các quan hệ bên cạnh mình đó sau đó mới ở cùng cậu hay không! Này bất kể là đối với cậu hay là đối với vị hôn thê của anh ta, đều là một loại tôn trọng!”

“Tố Tố, Sầm Mặc đã nói rõ với vị hôn thê của mình rồi!” trong giọng nói của Tống Hiểu có mang theo ý cười, “Sầm Mặc nói, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ yêu mình mình! chính tai mình nghe được! Trước đây Sầm Mặc không có ngả bài... Là vì lo lắng mình bị vị hôn thê của anh ấy thương tổn, hiện tại anh ấy đã có đầy đủ năng lực để bảo vệ mình, cho nên đã ngả bài với vị hôn thê của anh ấy rồi!”

Mi tâm của Tố Tâm nhíu chặt, cho nên có ái tình, Tống Hiểu liền không để sự nghiệp ở trong lòng nữa rồi sao! Đối với Tống Yểu mà nói, Sầm Mặc đã quan trọng đến loại trình độ này! Không thấy Tố Tâm trả lời, Tống Hiểu lại nói: “cậu yên tâm, Sầm Mặc có biện pháp giải quyết! Anh ấy bảo mình không cần lo lắng...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện