Tố Tâm: “...”

Làm sao có thời gian rèn luyện! Chỉ cần ở cùng với Phó Kiến Văn, hai người hầu như đều là Thiên Lôi Địa Hỏa!

“Nhìn cái biểu tình này của em liền biết em không có luyện tập rồi! Vốn là hi vọng chồng em có thể giúp em, thoạt nhìn là không được! Hôm nay gia nhập xong cái tiết mục này, nếu như thể lực của em không cự được chị sẽ mời cho em một huấn luyện viên” tầm mắt của Phương Ngôn chuyển hướng về phía Vưu Nại Nại đang ngồi ở tay lái phụ, “Nại Nại, không bằng để cô đi!”

Vưu Nại Nại ngẩn ra: “Tôi!”

“Cô xem cái thân thể này của cô, tuyệt đối là kiểu mặc quần áo trông thì gầy nhưng cởi quần áo là có thịt, lại xem thể lực của cô... cô thích hợp nhất!”

“Tôi cảm thấy hay pà nên để huấn luyện viên Phó thì tốt hơn! Chúng tôi đều là do huấn luyện viên Phó huấn luyện ra!” Vưu Nại Nại trung thực nói.

“Cô chớ có trêu...” Phương Ngôn liếc nhìn Tố Tâm đang ngồi ở ghế sau, lỗ tai đã ửng hồng, không nhịn được ý cười, “Tố Tâm và huấn luyện viên Phó ở cùng nhau nhất định sẽ đúng, và cũng sẽ đem thể lực rèn luyện đổi thành những thứ khác, phải hay không Tố Tố!”

“Chị Ngôn chuyên tâm lái xe!” Tố Tâm nhắc nhở, rồi trở vờ cúi đầu lật xem điện thoại, một bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

Tố Tâm ra vẻ rất chăm chú, vừa nghiêm túc nhẫn nhịn tim đập vừa nghiêm túc khắc chế sự ngượng ngùng của bản thân.

Thấy Tố Tâm giả vờ giả vịt, Phương Ngôn cũng không vạch trần, dặn dò: “Tiết mục lần này chắc cũng không sao, nhớ rõ không được tỏ ra mình mạnh! Đợi khi biên tập lại chị sẽ nhờ đạo diễn cắt đi là được rồi! Nhưng thể lực của em nhất định phải tăng cường rèn luyện! Thân thể khỏe mạnh cũng rất quan trọng! chỉ cần em có thể lực... nếu như sau này gặp phải nguy hiểm, cũng có thể bung ra chạy mấy trăm km, ai có thể đuổi theo!”

Câu cuối cùng của Phương Ngôn chính là nói chuyện cười, nhưng Tố Tâm lại ghi vào trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện