Nghĩ đến cô gái nhỏ còn sống sờ sờ mà bị cắt đi ngón tay của mình, da đầu Tố Tâm tê dại một hồi, ngực cũng phập phồng kịch liệt, ngay cả tiếng nói cũng không nhịn được tăng lên mấy độ: "Lý Mục Dương, anh là biến thái sao!"

Lý Mục Dương cười nhẹ một tiếng.

"Tôi đồng ý ăn cơm cùng anh, sáng sớm ngày mai, Mãn Giang lầu! Tôi muốn gặp được dưỡng nữ của Cố Thanh Thành! Hơn nữa trong khoảng thời gian từ tối hôm nay tới sáng ngày mai, tôi cần anh đảm bảo dưỡng nữ của Cố Thanh Thành không bị bất cứ tổn thương gì!"

"Tố Tố, trong này không chỉ có người của tôi, tôi chỉ có thể bảo đảm người của mình không làm tổn thương đến cô gái kia, về phần những người khác..."

Lý Mục Dương nói chậm lại, ý cười xa xăm.

Bàn tay đang nắm điện thoại di động của Tố Tâm càng siết chặt hơn: "Lý Mục Dương, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như thế!"

"Có thể nói cùng ân nhân cứu mạng như vậy sao!" Bên trong giọng nói của Lý Mục Dương có ôn nhu.

Tố Tâm không hé răng, liền nghe Lý Mục Dương mở miệng: "Vậy thì luôn tối hôm nay, tôi vẫn luôn một mực chờ điện thoại của em cho nên còn chưa ăn, theo tôi đi ăn một chút, người tôi sẽ mang đến cho em..."

Đoàn Đoàn đã ngủ, lại có dì Lý đang ở, Tố Tâm cũng đỡ lo lắng liền đồng ý: "Được!"

"Vẫn là ở Mãn Giang lầu! Chọn ở nơi nào nhiều người một chút để em có thể an tâm!"

Bị Lý Mục Dương đâm phá suy nghĩ trong lòng, bất giác Tố Tâm cảm thấy lúng túng.

Chuyện cứu dưỡng nữ của Cố Thanh Thành... Bất cứ người nào làm, Tố Tâm đều sẽ cảm kích!

Chuyện như mời ăn cơm coi như là đối phương không có nói, Tố Tâm cũng sẽ chủ động biểu thị sự cảm kích của mình.

Nhưng Lý Mục Dương lại dùng loại uy hiếp này, sẽ chỉ làm Tố Tâm cảm thấy căm ghét.

******

Đầu tháng rồi các nàng lại tiếp tục bỏ phiếu ủng hộ shu để shu có động lực chăm chỉ nha. Chúc các nàng ngủ ngon 😘😘😘😘😘😘😘😘

....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện