Đường Tranh rõ ràng, bây giờ Tố Tâm đã coi bản thân cùng Phó Kiến Văn làm một thể, Phó Kiến Văn cảm thấy mình thiếu nợ Cố Thanh Thành, tự nhiên Tố Tâm cũng sẽ đem phần áy náy này cũng chuyển lên trên người mình.

Những lời lẽ khách khí Đường Tranh cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Tố Tâm.

Tố Tâm lên xe, Đường Tranh đóng cửa xe sau đó mở miệng nói với Vưu Nại Nại: “Trên đường cẩn thận!”

Vưu Nại Nại gật đầu, ngồi vào chỗ điều khiển.

Hai tay Đường Tranh bỏ túi đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn Vưu Nại Nại cùng Tố Tâm rời đi, chau mày, buồn bực rút hộp thuốc lá cùng cái bật lửa trong túi tiền ra, ngậm một điếu thuốc ở khóe môi, nhen nhóm.

Trong bãi đỗ xe lớn của bệnh viện, đèn xe sáng lên trong nháy mắt.

Cách khói mù trắng xanh, Đường Tranh liếc nhìn đèn pha, nhấc chân lên đi về khu nội trú, hút xong một điếu thuốc mới lên lầu.

...

Đường Tranh trở về không đúng lúc, người bạn gái nhỏ của Bạch Cẩn Du là Từ Oản Oản đúng lúc đang dính chung một chỗ cùng Bạch Cẩn Du.

Nghe được giọng nói ôn nhu của Bạch Cẩn Du đang an ủi bạn gái nhỏ: “Anh ở nơi này không đi được, dưỡng nữ của Lão Cố này chính là cháu ruột của anh, anh phải đợi nha đầu này tỉnh lại mới có thể yên tâm.”

Từ Oản Oản có chút không cao hứng, trong phòng bệnh chính là một cô gái trẻ tuổi mà lại xinh đẹp, Từ Oản Oản có cảm giác nguy hiểm.

Từ Oản Oản cũng không có gạt: “Bên trong là một cô gái thật xinh đẹp, em cảm thấy không an lòng!”

“Có cái gì không an lòng! Em so với Vân Lưu Ly xinh đẹp hơn! Đừng một ngày nghi thần nghi quỷ, cẩn thận trở về anh sẽ thu thập em!” Bạch Cẩn Du nắm eo nhỏ của Từ Oản Oản một cái, giọng nói vô cùng nhỏ.

Lỗ tai Từ Oản Oản đỏ lên một mảnh, cánh tay dài nhỏ quấn lấy eo hẹp của Bạch Cẩn Du, giọng nói Kiều Kiều mềm mại: “Chồng...”

Đường Tranh: “...”

Đây là Bạch Cẩn Du mà Đường Tranh ta quen biết sao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện