Tố Tâm mỉm cười, siết chặt ngón tay bên người, tiếp tục lời nói dối của mình: “chạy đi chạy lại lên lầu mấy chuyến, có chút nóng!”

Đi xuống cầu thang, Tố Tâm cố ý đổi chủ đề: “Hôm nay không lên lớp sao! Tại sao cũng tới!”

“Đại diện trường học tham gia thi đấu bóng rổ, vừa vặn sân đấu ở gần Phủ Thiên Loan, tôi đi một vòng đều cảm thấy mấy quán ăn chung quanh đây đều không ra sao, rất ngán, cho nên tới đây xem một chút xem có đồ ăn gì hay không!”

“Có có có!” Dì Ký mở miệng cười, “Sáng sớm hầm súp cá trích, tôi dự định buổi trưa xào mấy món ăn thanh đạm, phu nhân cảm thấy như thế nào!”

Tố Tâm gật đầu: “Khổ cực dì Lý rồi!”

“Tôi lên lầu tắm một chút...” vào lúc này Phó Thiên Tứ nóng đến bốc hỏa.

“Có quần áo không!”

Phó Thiên Tứ gật đầu: “Có!”

Sau khi Phó Thiên Tứ lên lầu, Tố Tâm giúp đỡ dì Lý chuẩn bị cơm trưa, nhớ tới Vân Lưu Ly còn đang ở bệnh viện cùng Đường Tranh, Tố Tâm gọi điện thoại tới hỏi có cần đưa cơm hay không.

Đường Tranh nói, Bạch Cẩn Du để học sinh của anh ta đưa cơm trưa tới rồi, để Tố Tâm không cần lo lắng.

Lúc Phó Kiến Văn tắm xong xuống lầu, thấy Tố Tâm cùng dì Lý đang ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, gian phòng được ánh mặt trời chiếu vào, có vẻ đặc biệt ấm áp.

Phó Kiến Văn dựa vào khung cửa ở phòng ăn, sửa sang lại ống tay, Tố Tâm ngẩng đầu liền thấy.

Tố Tâm đem rau đã được rửa sạch sẽ bỏ vào trong rổ, rồi nói với Phó Kiến Văn: “Chờ một lát nữa là có thể ăn cơm rồi, nếu như anh đói bụng, trong tủ lạnh có bánh gatô, có muốn lót dạ một chút hay không!”

Phó Kiến Văn gật đầu, ánh mặt trời rơi vào thân hình cao lớn của anh, vô cùng đẹp mắt.

Rõ ràng không phải âu phục phẳng phiu, chỉ đơn giản là một bộ quần áo ở nhà nhưng cũng làm nổi bật lên thân thể vô cùng đẹp của anh.

....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện