Tố Nguyên tay đút trong túi quần đột nhiên nắm chặt, khớp xương dài nhỏ lơ đãng phát ra tiếng kêu. Anh lập tức thả lỏng tay ra, con người thâm thuý dường như không có chút rung động nào, thuận tay rút bao thuốc trong túi quần ra để che dấu.

"Đối tượng kết hôn! Cố Thiệu Đình!" Tố Nguyên rút ra một điếu thuốc cho lên miệng, cụp mắt ở trên người tìm kiếm cái bật lửa.

Tố Tâm lắc đầu.

Người đàn ông cô muốn kết hôn cùng còn đang ở ngoài xe đợi cô. Tố Tâm biết mình chỉ có 20 phút. Tố Tâm thấy anh trai vẫn đang tìm bật lửa, nói một câu: "Anh, đi vào rồi nói! Chúng ta đừng đứng ở bên ngoài nữa..."

Tố Nguyên trầm mặc nhìn Tố Tâm, đem điếu thuốc trên tay bỏ đi, anh là muốn ở cạnh Tố Tâm thêm một chút, nghe được Tố Tâm muốn đem đối tượng kết hôn trở về, có phần hơi tức giận.

"Lên xe..." Tố Nguyên mở miệng.

Tố Nguyên vặn nhỏ loa, cửa lớn Tố gia mở ra.

Tố Nguyên lái xe vào sảnh chính, thuận tay gọi điện vào trong nhà, quản gia nhận điện thoại.

Tố Nguyên nói, Tố Tâm trở về rồi.

Tố Tâm trở về rồi, việc này đối với Tố gia mà nói, đúng là chuyện vô cùng bất ngờ. Đặc biệt là là mẹ Tố cùng Tố Nhiên.

Tố Tâm đã sống trong danh phận của Tố Nhiên bao nhiêu năm, đương nhiên Tố Nhiên không thể nào đối đãi với cô một cách tự nhiên được.

"Cô ta tới làm gì?" Tố Nhiên cau mày,lửa giận bừng bừng bốc lên.

mẹ Tố, Lương Mộ Lan liếc nhìn Tố Nhiên, dùng sức nắm tay Tố Nhiên, viền mắt ửng đỏ...

Bà muốn khuyên nhủ Tố Nhiên thật tốt, bởi vì trong lòng, Lương Mộ Lan còn muốn Tố Tâm lại trở về, cho dù lấy một danh phận khác, lại trở thành người nhà.

Lương Mộ Lan nói: “ Nhiên Nhiên...con coi như là vì mẹ, con và Tố Tố... Các con đối với mẹ đều là xương thịt, mẹ thật sự..."

"Mẹ, người chỉ có một con gái, hoặc là con... Hoặc là chị ta! mẹ nếu như nghĩ muốn tiếp tục để Tố Tâm về làm con gái của người, vậy con đi!người suy nghĩ kỹ đi!"

Tố Nhiên nói xong, tiện tay đem tạp chí vứt lên bàn, nhấc chân đi lên lầu.

"Nhiên Nhiên..." Lương Mộ Lan đứng dậy gọi một câu, nhưng Tố Nhiên vẫn kiên quyết dời đi.

Tố Nhiên cũng mù quáng, rõ ràng mình mới là con ruột, ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm như vậy... Về đến nhà hẳn là đều được mọi người yêu quý, xem cô như bảo bối mới đúng!!

Nhưng là anh trai... Cả ngày đối với cô ta gương mặt lạnh lùng, giống như là chính cô ta đến phá hủy cả nhà bọn họ vậy.

Ngay cả lão bà bà, cả ngày trong miệng đều là...Tố Tâm, lúc trước ở Tố Gia, Tố Tâm đúng là một tiểu thư khuê các không chút khuyết điểm trong mắt người khác, khiến cho cô ta học mãi học mãi vẫn không bằng, đi ra ngoài cô ta sắp làm Tố gia mất hết thể diện đến nơi rồi.

ở sau lưng Tố Nhiên không phải là không có người nói này nói kia, nói Tố Nhiên cũng chỉ là một đứa bé lớn lên ở vùng quê nhỏ, cho dù có là con ruột, cũng không bằng Tố Tâm được nuôi dưỡng ở Tố gia từ nhỏ.

Nhiều năm như vậy, thanh danh của Tố Tâm như một lưỡi dao sắc bén, cắm sâu trong lòng Tố Nhiên, chỉ cần đụng tới, máu tươi liền chảy ra, đau đến tận tâm can.

Hận, Tố Nhiên hận cha mẹ ruột của Tố Tâm, hận Tố Tâm... Hận không thể xé nát bọn họ ra.

...

Tố Nguyên dừng xe ở cửa chính, Tố Tâm cởi đai an toàn muốn xuống xe.

“Tố Tâm, mẹ mấy lần trước đi tới chỗ của em để nói chuyện đó, em đã cân nhắc qua sao?" Tố Nguyên nghiêng đầu nhìn Tố Tâm đường cong hoàn mĩ, giảm tiếng nói xuống thấp nhất có thể, sợ Tố Tâm nghe ra cổ họng anh đang run rẩy.

Tố Tâm tay nắm xe chốt cửa dừng lại, quay đầu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện