Lương Mộ Lan biết rõ Tố Nhiên thích Cố Thiệu Đình, Tố Nhiên đã từng nói qua chuyện này với bà!
Tố Nhiên cho rằng, Cố gia chỉ muốn cùng con gái ruột của Tố gia kết hôn nên Tố Nhiên đã tự coi mình là vị hôn thê của Cố Thiệu Đình... Nhưng tại sao trong lòng mẹ, cuộc hôn nhân này vẫn thuộc về Tố Tâm.
Dựa vào cái gì!
Các khớp ngón tay của Tố Nhiên nắm chặt vào nhau, tức giận đến độ gương mặt cũng trở nên méo mó.
Cô ta xoay người bước nhanh xuống lầu nhưng đi tới cầu thang bỗng nhiên dừng bước, đứng lại.
Tại sao cô ta lại phải dời đi trong khi cô ta mới chính là con gái ruột... Cô ta cũng không phải sợ Tố Tâm, cô ta chính là thiên kim tiểu thư của Tố gia, vậy tại sao lại phải ra đi. Người ra đi phải là Tố Tâm mới đúng.
Tố Tâm nói cho Lương Mộ Lan rằng đối tượng kết hôn cô đưa về bây giờ đang đợi ở bên ngoài, hôm nay cô mang anh đến cho Lương Mộ Lan gặp, Lương Mộ Lan bấy giờ mới thu lại nước mắt...
Lương Mộ Lan mắt đỏ hoe nói: "Tại sao con không nói sớm! Con xem hiện ta đã khóc ra thành thế này, làm sao đi gặp người!"
Tố Tâm cười yếu ớt: "Lúc nào mẹ cũng xinh đẹp hết." Câu nói ấy như sưởi ấm trái tim Lương Mộ Lan, khiến cho hai mẹ con lại trở về thân mật giống như lúc trước, như chưa hề có chuyện gì xảy... Giống như Tố Tâm chưa từng rời khỏi Tố gia. Đã lâu lắm rồi, bà mới nghe được lời quan tâm, dỗ dành như vậy từ Tố Tâm, bà vui mừng không tả hết.
Khách đã đứng ở ngoài cửa, cũng không thể để khách chờ lâu được. Hơn nữa, người đợi ở bên ngoài kia chính là Phó Kiến Văn, cái người có tiếng tăm lừng lẫy đó.
Lương Mộ Lan không có hỏi nhiều về Phó Kiến Văn, nghĩ lát nữa gặp mặt sẽ trực tiếp trao đổi, bà giục Tố Tâm mau chóng ra mời Phó Kiến Văn vào.
Tố Tâm theo Lương Mộ Lan ra khỏi phòng, liền thấy Tố Nhiên hai tay ôm cánh tay đứng ở cách đó không xa, tư thế như là đang đứng chờ Tố Tâm xuất hiện.
"Tố Tâm, ai... Không đúng nha, phải gọi cô là... Mạc Tâm mới đúng!" Tố Nhiên ôm cánh tay cười gằn, giọng nói đậm chất châm chọc.
Tố Nhiên luôn nghĩ Tố Tâm là tên trộm, chính Tố Tâm đã trộm mất mọi thứ thuộc về cô ta.
Tố Nhiên vẫn luôn đang nghĩ, nếu như cô ta sinh ra đã được ở Tố gia, không phải bị lưu lạc hai mươi năm thì cô ta so với Tố Tâm chắc chắn sẽ xuất sắc hơn mà không phải bị mọi người ở sau lưng chê cười, nói cô ta chỉ là đứa con gái nhà quê..
Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm ánh mắt đã dịu đi nhiều, cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Tố Tâm đối với Tố Nhiên ít nhiều áy náy, cô nói: "Sổ hộ khẩu của tôi còn ở Tố gia, lần này đến... Là vì muốn lấy sổ hộ khẩu đi làm giấy đăng kí kết hôn, nếu... cô không muốn nhìn thấy tôi, thì sau này tôi sẽ không quay trở lại!"
Tố Nhiên nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, cô ta run rẩy nói: "Đăng kí kết hôn! Cùng ai! Cố Thiệu Đình ư!"
Tố Tâm lắc đầu, tiện đà xin lỗi: " tôi vẫn luôn muốn nói xin lỗi với cô, là tôi đã sống cuộc đời của cô hơn hai mươi năm."
Tố Tâm nói, thanh âm trong trẻo, nghe động lòng người, mềm mại nhu hòa...làm Tố Nhiên bất ngờ.
Cô ta không nghĩ tới Tố Tâm lại nói xin lỗi, kỳ thực chuyện này cũng không phải là lỗi của Tố Tâm.
Người sai chính là cha mẹ ruột của Tố Tâm.
Tố Nhiên cổ họng có chút run rẩy, cô ta định thần một chút, sau đó lại gần Tố Tâm nói:”Nếu cô cảm thấy có lỗi, vậy thì hãy tránh xa cuộc sống của tôi, tránh xa gia đình tôi, tránh xa Cố Thiệu Đình, đặc biệt là tránh xa mẹ tôi.”
Vốn là muốn để cho mình chiếm thế thượng phong nhưng giờ khắc này Tố Nhiên cảm thấy mù quáng, cô ta giống như là một đứa trẻ, sợ bị người khác đoạt đi thứ đồ chơi ưa thích của mình.
Tố Nhiên cũng không phải là một người mưu mô xảo quyệt, nói chuyện thẳng thắn như vậy, gương mặt nghiêm nghị không chút run rẩy... Nhưng ngược lại, nội tâm của cô ta lại đang rất hoảng loạn.
Đáy lòng đau đớn, nhưng Tố Tâm nghĩ, cô không thể để Lương Mộ Lan cùng con gái ruột của mình ở thế khó xử, cô gật đầu.
"Được..." Tố Tâm trịnh trọng đáp rồi nói với Tố Nhiên, “Làm xong giấy đăng kí kết hôn, tôi sẽ lấy chuyện này làm lý do đem hộ khẩu của mình đi, từ bây giờ sẽ không quay lại Tố gia nữa.”
Chỉ đơn giản như vậy!
Tố Nhiên hơi run run...
Tố Nhiên cho rằng, Cố gia chỉ muốn cùng con gái ruột của Tố gia kết hôn nên Tố Nhiên đã tự coi mình là vị hôn thê của Cố Thiệu Đình... Nhưng tại sao trong lòng mẹ, cuộc hôn nhân này vẫn thuộc về Tố Tâm.
Dựa vào cái gì!
Các khớp ngón tay của Tố Nhiên nắm chặt vào nhau, tức giận đến độ gương mặt cũng trở nên méo mó.
Cô ta xoay người bước nhanh xuống lầu nhưng đi tới cầu thang bỗng nhiên dừng bước, đứng lại.
Tại sao cô ta lại phải dời đi trong khi cô ta mới chính là con gái ruột... Cô ta cũng không phải sợ Tố Tâm, cô ta chính là thiên kim tiểu thư của Tố gia, vậy tại sao lại phải ra đi. Người ra đi phải là Tố Tâm mới đúng.
Tố Tâm nói cho Lương Mộ Lan rằng đối tượng kết hôn cô đưa về bây giờ đang đợi ở bên ngoài, hôm nay cô mang anh đến cho Lương Mộ Lan gặp, Lương Mộ Lan bấy giờ mới thu lại nước mắt...
Lương Mộ Lan mắt đỏ hoe nói: "Tại sao con không nói sớm! Con xem hiện ta đã khóc ra thành thế này, làm sao đi gặp người!"
Tố Tâm cười yếu ớt: "Lúc nào mẹ cũng xinh đẹp hết." Câu nói ấy như sưởi ấm trái tim Lương Mộ Lan, khiến cho hai mẹ con lại trở về thân mật giống như lúc trước, như chưa hề có chuyện gì xảy... Giống như Tố Tâm chưa từng rời khỏi Tố gia. Đã lâu lắm rồi, bà mới nghe được lời quan tâm, dỗ dành như vậy từ Tố Tâm, bà vui mừng không tả hết.
Khách đã đứng ở ngoài cửa, cũng không thể để khách chờ lâu được. Hơn nữa, người đợi ở bên ngoài kia chính là Phó Kiến Văn, cái người có tiếng tăm lừng lẫy đó.
Lương Mộ Lan không có hỏi nhiều về Phó Kiến Văn, nghĩ lát nữa gặp mặt sẽ trực tiếp trao đổi, bà giục Tố Tâm mau chóng ra mời Phó Kiến Văn vào.
Tố Tâm theo Lương Mộ Lan ra khỏi phòng, liền thấy Tố Nhiên hai tay ôm cánh tay đứng ở cách đó không xa, tư thế như là đang đứng chờ Tố Tâm xuất hiện.
"Tố Tâm, ai... Không đúng nha, phải gọi cô là... Mạc Tâm mới đúng!" Tố Nhiên ôm cánh tay cười gằn, giọng nói đậm chất châm chọc.
Tố Nhiên luôn nghĩ Tố Tâm là tên trộm, chính Tố Tâm đã trộm mất mọi thứ thuộc về cô ta.
Tố Nhiên vẫn luôn đang nghĩ, nếu như cô ta sinh ra đã được ở Tố gia, không phải bị lưu lạc hai mươi năm thì cô ta so với Tố Tâm chắc chắn sẽ xuất sắc hơn mà không phải bị mọi người ở sau lưng chê cười, nói cô ta chỉ là đứa con gái nhà quê..
Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm ánh mắt đã dịu đi nhiều, cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Tố Tâm đối với Tố Nhiên ít nhiều áy náy, cô nói: "Sổ hộ khẩu của tôi còn ở Tố gia, lần này đến... Là vì muốn lấy sổ hộ khẩu đi làm giấy đăng kí kết hôn, nếu... cô không muốn nhìn thấy tôi, thì sau này tôi sẽ không quay trở lại!"
Tố Nhiên nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, cô ta run rẩy nói: "Đăng kí kết hôn! Cùng ai! Cố Thiệu Đình ư!"
Tố Tâm lắc đầu, tiện đà xin lỗi: " tôi vẫn luôn muốn nói xin lỗi với cô, là tôi đã sống cuộc đời của cô hơn hai mươi năm."
Tố Tâm nói, thanh âm trong trẻo, nghe động lòng người, mềm mại nhu hòa...làm Tố Nhiên bất ngờ.
Cô ta không nghĩ tới Tố Tâm lại nói xin lỗi, kỳ thực chuyện này cũng không phải là lỗi của Tố Tâm.
Người sai chính là cha mẹ ruột của Tố Tâm.
Tố Nhiên cổ họng có chút run rẩy, cô ta định thần một chút, sau đó lại gần Tố Tâm nói:”Nếu cô cảm thấy có lỗi, vậy thì hãy tránh xa cuộc sống của tôi, tránh xa gia đình tôi, tránh xa Cố Thiệu Đình, đặc biệt là tránh xa mẹ tôi.”
Vốn là muốn để cho mình chiếm thế thượng phong nhưng giờ khắc này Tố Nhiên cảm thấy mù quáng, cô ta giống như là một đứa trẻ, sợ bị người khác đoạt đi thứ đồ chơi ưa thích của mình.
Tố Nhiên cũng không phải là một người mưu mô xảo quyệt, nói chuyện thẳng thắn như vậy, gương mặt nghiêm nghị không chút run rẩy... Nhưng ngược lại, nội tâm của cô ta lại đang rất hoảng loạn.
Đáy lòng đau đớn, nhưng Tố Tâm nghĩ, cô không thể để Lương Mộ Lan cùng con gái ruột của mình ở thế khó xử, cô gật đầu.
"Được..." Tố Tâm trịnh trọng đáp rồi nói với Tố Nhiên, “Làm xong giấy đăng kí kết hôn, tôi sẽ lấy chuyện này làm lý do đem hộ khẩu của mình đi, từ bây giờ sẽ không quay lại Tố gia nữa.”
Chỉ đơn giản như vậy!
Tố Nhiên hơi run run...
Danh sách chương