Thiên Tỳ Uyển là quán trà cao cấp nhất thành phố, nằm ở ngay trung tâm, nơi tập trung tất cả những gì giàu sang nhất cả nước. Cửa vào lúc nào cũng chật kín các loại xe sang trọng. Tất cả những người có tiền, có quyền đều ở đây tụ hội.

Trong không gian màu trắng tinh bông là hình ảnh đậm chất trà đạo, những cô gái trong bộ trang phục màu xanh lá trà, động tác tao nhã thuần thục thực hiện các động tác pha trà, rót trà. Trông thật chuyên nghiệp.

Nhân viên rót một chén trà đưa cho Đường Tranh, Đường Tranh nhận lấy, đặt ở dưới mũi ngửi một chút hương trà, khói nhè nhẹ mịt mờ phủ kín kính mắt của anh.

Phó Kiến Văn hai chân vắt chéo vào nhau, ngồi ở đối diện Đường Tranh, thấy nhân viên hai tay đưa qua chén trà, Phó Kiến Văn không nhanh không chậm thả chân dài xuống, một tay nắm chén trà, một tay nâng chén trà, đem lại cho nhân viên cảm giác được trân trọng

Mới từ trên ván bài xuống Lục Tân Nam bỏ thuốc lá đi, nói một câu: "Được rồi... Cô ra ngoài trước đi!"

Nhân viên gật đầu với Phó Kiến Văn cùng Đường Tranh, đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng.

Phó Kiến Văn uống xong đem chén trà thả xuống, quen tay đốt một điếu điếu thuốc lá, tiện tay đem cái bật lửa đặt ở trên bàn trà, tay nhấc lên ấm trà rót thêm vào chén của mình.

"Không đánh nữa sao!" Đường Tranh nhìn Lục Tân Nam ngồi xuống, cười nói một câu.

"Lão Phó vừa đến cậu liền không chơi nữa, cậu không đánh cùng, mấy cái người kia đều vô vị..." Lục Tân Nam cầm lấy ấm trà trên tay Phó Kiến Văn, tự rót cho mình một chén.

"Mình còn đánh tiếp nữa chẳng phải quần áo đều phải cắm lại cho mấy người sao..." Đường Tranh cười nói.

Lục Tân Nam nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lông mày căng thẳng: "Cậu không thể gọi loại trà nào bớt đắng hơn sao!"

"Mình có kêu nhân viên pha một ấm Thiết Quan Âm, kết quả nữ nhân viên kia không thèm để ý đến mình, chỉ hỏi lão Phó muốn uống gì, cậu ấy thuận miệng một câu trà khổ qua, kết quả mình cũng chỉ có thể cùng uống trà khổ qua kia..."

Đường Tranh buông tay, biểu lộ rất bất đắc dĩ.

Lục Tân Nam hai con mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn đang bình tĩnh ngồi ở đó, thanh âm chêu đùa: "Làm sao vậy... Vừa ở chung cùng Tố Tâm mà sao mặt mày vẫn giữ như vậy! Hay tại ai kia không thèm để ý đến cậu a."

"Nghe Tân Nam nói, cô gái này đặc biệt khó ăn." Đường Tranh thử thăm dò hỏi, "Lão Phó...cậu đối với cô gái Tố Tâm này, là dự định chơi bời hay thật lòng!"

Phó Kiến Văn ngón tay thon dài lượn lờ quanh làn khói trắng, vẻ mặt hờ hững mở miệng: "Chuẩn bị ngày mai đi làm đăng kí kết hôn..."

Phó Kiến Văn nói không lớn, cơ hồ bị tiếng nhạc du dương dập tắt, nhưng ngồi ở bên cạnh anh là Lục Tân Nam cùng Đường Tranh lại nghe rất rõ ràng.

Lục Tân Nam sửng sốt, Đường Tranh cũng rất bất ngờ.

Đến khi Lục Tân Nam bị tàn thuốc đỏ rơi xuống mu bàn tay, nóng rát bàn tay... Lục Tân Nam mới vội vã vẩy vẩy tay hỏi: "Lão Phó, cậu thật muốn cùng Tố Tâm kết hôn!"

Phó Kiến Văn ngước mắt, con ngươi thâm thúy như mực nhìn Lục Tân Nam, âm thanh không nóng không lạnh: "Trông mình giống như đang nói đùa lắm sao!..."

Đường Tranh vừa nghe lời này, liền vội vàng cười mở miệng: "Tốt lắm! Ngày mai đăng kí xong, đem chị dâu đến ra mắt thôi! Chúng ta cùng nhau ngồi ăn mừng một bữa, cũng làm cho chị dâu quen biết chúng ta một chút, mình cũng đem bạn gái cùng đến! Lục Tân Nam... Cậu cũng mang theo bạn gái đến đi! Bằng không thì một bàn toàn con trai, chị dâu sợ sẽ lúng túng!"

Trên bàn mọi người đang chơi bài, mấy người bạn của Phó Kiến Văn nghe thấy lời này, đều bàn tán nghị luận sôi nổi.

"Thật tốt! Nếu muốn kết hôn, chị dâu này, nhất định phải gặp!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện