Cách một cánh cửa thủy tinh, Tố Tâm cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, quay đầu... Sững sờ.
Phó Kiến Văn cùng vị Đường tổng buổi trưa hôm nay cùng cô ăn cơm ở Mãn lầu uyển đang đứng ở cách đó không xa, đang chăm chú nhìn về hướng của cô.
Đặc biệt là vị Đường tổng kia... đang nhìn cô với ánh mắt không được thiện cảm cho lắm.
Tố Tâm nắm chặt đôi đũa trong tay, lập tức quay đầu làm bộ không nhìn thấy, trong lòng như nổi trống.
Làm sao nhà tài trợ có thể đứng cùng Phó Kiến Văn được!
Nhìn xuống tay trái của mình là một cốc bia, Tố Tâm ôm hi vọng, hi vọng nhà tài trợ không nhìn thấy.
Tố Tâm sợ nhà tài trợ sẽ nói với phó tổng giám đài truyền hình biết chuyện này, rằng cô trả vờ bị dị ứng bia rượu. Chắc chắn phó tổng kia sẽ không tha cho cô, với cả những bữa tiệc rượu sau này cô cũng khó mà trốn.
Nhìn thấy thân thể Tố Tám căng thẳng bộ dáng như sắp đánh trận, Bạch Hiểu Niên cũng hướng về phía cửa sổ liếc mắt một cái, lại không nhìn thấy cái gì.
"Cậu đột nhiên làm sao vậy!"
Tố Tâm lắc đầu, chỉ mong vừa nãy là ảo giác của cô, hi vọng đó không phải sự thật.
"A, thật là đúng dịp, tôi có thể ngồi xuống được không..."
Đường Tranh mang theo nụ cười ma mị, khiến sống lưng Tố Tâm cứng đờ.
Nói xong, Đường Tranh đã cười híp mắt đứng ở cạnh bàn, ở trên cao nhìn xuống, nhìn Tố Tâm với ý đồ khác.
Bạch Hiểu Niên đại khái cũng không nghĩ ở chỗ này có thể gặp mặt vị Đường tổng. Đôi mắt to trợn trừng, vô cùng bất ngờ. Bạch Hiểu Niên ngửa đầu nhìn về phía Đường Tranh...Bia ở trong cổ họng nuốt xuống không được mà không nuốt xuống cũng không được.
Bạch Hiểu Niên liếc mắt nhìn cốc bia đã uống hết một nửa trước mặt Tố Tâm, cảm giác vô cùng thốn. Cô không hiểu tại sao ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được nhà tài trợ này.
Hơn nữa, lại còn vừa vặn đang uống bia, chắc chắn lần này Tố Tâm là lành ít giữ nhiều!
Cảm thấy phía sau có một bóng người cao lớn đem cô bao phủ trong đó, Tố Tâm biết phía sau chính là Phó Kiến Văn, nắm chặt đôi đũa, hô hấp có phần không được tự nhiên.
Tối hôm qua bị Phó Kiến Văn hôn môi, cảm giác đó vẫn còn lưu lại đến tận hôm nay. Chỉ cần thoáng nghĩ qua, mặt cô liền đỏ.
Nhưng tối hôm qua, Tố Tâm có thể cảm giác được mình bị anh trêu chọc chính là động tình.
Từ hôm qua tới hôm nay, cô đã tự nhủ với bản thân sẽ không nghĩ tới chuyện này, nhất là chuyện cô bị hôn mà cảm thấy rung động, nhưng vừa thấy anh, tất cả đều công cốc rồi.
Phó Kiến Văn ở phía sau, cô cảm giác như ở phía sau có gai, khiến cô không cách nào tự nhiên được.
Không đợi Tố Tâm mở miệng mời, Đường Tranh đã ngồi xuống vẫy tay gọi phục vụ: "Phiền cậu mang thêm cho tôi hai bộ đồ ăn."
Nói xong, Đường Tranh mới nở nụ cười hỏi Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên: "Hôm nay Tố tiểu thư vì kính tôi một chén rượu khiến cả người mẩn đỏ, trong lòng tôi vô cùng hổ thẹn, thực cảm thấy có lỗi, ngay cả cơm đều không ăn, vừa vặn vào lúc này có duyên gặp lại, ngồi cùng nhau ăn cơm được không!"
Bạch Hiểu Niên: "..."
Có thể nói không được sao, anh đã tự giác để phục vụ thêm bộ đồ ăn rồi.
Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên hai người đều ngồi gần cửa sổ, hai túi sách để ở hai ghế bên cạnh.
Đường Tranh cầm túi sách đưa cho Bạch Hiểu Niên, Bạch Hiểu Niên không dám đắc tội với nhà tài trợ nên chỉ có thể nhận lấy.
Đường Tranh cứ như vậy thản nhiên ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Niên.
"Lão Phó, ngồi đi! Cậu và Tố tiểu thư cũng coi như là quen biết..."
Phó Kiến Văn cùng vị Đường tổng buổi trưa hôm nay cùng cô ăn cơm ở Mãn lầu uyển đang đứng ở cách đó không xa, đang chăm chú nhìn về hướng của cô.
Đặc biệt là vị Đường tổng kia... đang nhìn cô với ánh mắt không được thiện cảm cho lắm.
Tố Tâm nắm chặt đôi đũa trong tay, lập tức quay đầu làm bộ không nhìn thấy, trong lòng như nổi trống.
Làm sao nhà tài trợ có thể đứng cùng Phó Kiến Văn được!
Nhìn xuống tay trái của mình là một cốc bia, Tố Tâm ôm hi vọng, hi vọng nhà tài trợ không nhìn thấy.
Tố Tâm sợ nhà tài trợ sẽ nói với phó tổng giám đài truyền hình biết chuyện này, rằng cô trả vờ bị dị ứng bia rượu. Chắc chắn phó tổng kia sẽ không tha cho cô, với cả những bữa tiệc rượu sau này cô cũng khó mà trốn.
Nhìn thấy thân thể Tố Tám căng thẳng bộ dáng như sắp đánh trận, Bạch Hiểu Niên cũng hướng về phía cửa sổ liếc mắt một cái, lại không nhìn thấy cái gì.
"Cậu đột nhiên làm sao vậy!"
Tố Tâm lắc đầu, chỉ mong vừa nãy là ảo giác của cô, hi vọng đó không phải sự thật.
"A, thật là đúng dịp, tôi có thể ngồi xuống được không..."
Đường Tranh mang theo nụ cười ma mị, khiến sống lưng Tố Tâm cứng đờ.
Nói xong, Đường Tranh đã cười híp mắt đứng ở cạnh bàn, ở trên cao nhìn xuống, nhìn Tố Tâm với ý đồ khác.
Bạch Hiểu Niên đại khái cũng không nghĩ ở chỗ này có thể gặp mặt vị Đường tổng. Đôi mắt to trợn trừng, vô cùng bất ngờ. Bạch Hiểu Niên ngửa đầu nhìn về phía Đường Tranh...Bia ở trong cổ họng nuốt xuống không được mà không nuốt xuống cũng không được.
Bạch Hiểu Niên liếc mắt nhìn cốc bia đã uống hết một nửa trước mặt Tố Tâm, cảm giác vô cùng thốn. Cô không hiểu tại sao ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được nhà tài trợ này.
Hơn nữa, lại còn vừa vặn đang uống bia, chắc chắn lần này Tố Tâm là lành ít giữ nhiều!
Cảm thấy phía sau có một bóng người cao lớn đem cô bao phủ trong đó, Tố Tâm biết phía sau chính là Phó Kiến Văn, nắm chặt đôi đũa, hô hấp có phần không được tự nhiên.
Tối hôm qua bị Phó Kiến Văn hôn môi, cảm giác đó vẫn còn lưu lại đến tận hôm nay. Chỉ cần thoáng nghĩ qua, mặt cô liền đỏ.
Nhưng tối hôm qua, Tố Tâm có thể cảm giác được mình bị anh trêu chọc chính là động tình.
Từ hôm qua tới hôm nay, cô đã tự nhủ với bản thân sẽ không nghĩ tới chuyện này, nhất là chuyện cô bị hôn mà cảm thấy rung động, nhưng vừa thấy anh, tất cả đều công cốc rồi.
Phó Kiến Văn ở phía sau, cô cảm giác như ở phía sau có gai, khiến cô không cách nào tự nhiên được.
Không đợi Tố Tâm mở miệng mời, Đường Tranh đã ngồi xuống vẫy tay gọi phục vụ: "Phiền cậu mang thêm cho tôi hai bộ đồ ăn."
Nói xong, Đường Tranh mới nở nụ cười hỏi Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên: "Hôm nay Tố tiểu thư vì kính tôi một chén rượu khiến cả người mẩn đỏ, trong lòng tôi vô cùng hổ thẹn, thực cảm thấy có lỗi, ngay cả cơm đều không ăn, vừa vặn vào lúc này có duyên gặp lại, ngồi cùng nhau ăn cơm được không!"
Bạch Hiểu Niên: "..."
Có thể nói không được sao, anh đã tự giác để phục vụ thêm bộ đồ ăn rồi.
Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên hai người đều ngồi gần cửa sổ, hai túi sách để ở hai ghế bên cạnh.
Đường Tranh cầm túi sách đưa cho Bạch Hiểu Niên, Bạch Hiểu Niên không dám đắc tội với nhà tài trợ nên chỉ có thể nhận lấy.
Đường Tranh cứ như vậy thản nhiên ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Niên.
"Lão Phó, ngồi đi! Cậu và Tố tiểu thư cũng coi như là quen biết..."
Danh sách chương