Trước làn khói trắng mông lung, con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, động tác không nhanh không chậm, cử chỉ bên trong lộ ra hững hờ.
Động tác của Phó Kiến Văn làm Tố Tâm sợ hết hồn, mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh kéo tới, cô theo bản năng né tránh về phía bên cạnh, nhưng lại cảm mình làm thế thật không lễ phép, vô cùng lúng túng điều chỉnh tư thế ngồi.
Đường Tranh trêu chọc.
"Ai ai ai... Lão Phó, che chở người ta cũng không phải lộ liễu quá chứ, mình uống bia, Tố tiểu thư uống nước trái cây như này còn coi được sao!" Đường Tranh làm bộ bất mãn nói.
Bạch Hiểu Niên biết quan hệ giữa Đường Tranh và Phó Kiến Văn rất tốt, nhưng cũng không có ưa người rót rượu cho Tố Tâm.
Bình thường Tố Tâm không thích rượu, vì hôm nay Bạch Hiểu Niên có chuyện không vui nên cô mới cùng uống một chút.
Bạch Hiểu Niên nghĩ đến mình đã có dự định đổi nghề, đột nhiên trong lòng cũng không sợ Đường Tranh nữa, cô bưng chén rượu hướng về phía Phó Kiến Văn nói: "Anh Phó, tôi kính anh một chén. Anh đúng là đàn ông đích thực, không thích làm khó phụ nữ."
Lời này của Bạch Hiểu Niên chính là ngang nhiên cho Đường Tranh một cái bạt tai, Đường Tranh lúc này mới quay đầu có chút phẫn nộ nhìn về phía Bạch Hiểu Niên.
Nghe Bạch Hiểu Niên nói vậy, Phó Kiến Văn cũng không có kiêu căng. Sau khi đổi xong nước chanh cho Tố Tâm liền cầm cốc của Tố Tâm lên hướng về phía Bạch Hiểu Niên nhấp một ngụm. Động tác trầm ổn thành thục.
Nhận ra được Phó Kiến Văn cầm cốc bia của mình, lại nghĩ đến môi của mình cùng với môi của anh, đầu óc Tố Tâm lại loạn lên, cảm giác đứng ngồi không yên.
Cô giả vờ thản nhiên bưng cốc nước cam lên uống một hớp, động tác cứng rắn chứng tỏ cho người khác thấy cô không căng thẳng, tròng mắt Đường Tranh mang theo vài phần cười xấu xa, tâm tình thật tốt, thậm chí đã quên phải tính toán với Bạch Hiểu Niên vừa nãy nhằm vào anh nói câu nói kia.
Ánh mắt Tố Tâm liếc về hướng cửa sổ thủy tinh bên ngoài, nhìn thấy ở trạm xe buýt có một đôi học sinh mặc đồng phục cấp ba đang lớn mật hôn nhau ở nơi công cộng. Gò má cô càng nóng hơn liền vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hình ảnh tối hôm qua còn hiện hữu trong đầu, giờ khắc này Phó Kiến Văn lại ngồi ở bên cạnh, Tố Tâm không phải một người phụ nữ phóng khoáng, tất nhiên sẽ không thể làm bộ bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thưởng thức qua biểu lộ của Tố Tâm, Đường Tranh quay tới hỏi tội Bạch Hiểu Niên: "Bạch tiểu thư, ý của cô... thì tôi không phải đàn ông rồi!"
"A, vậy Đường tổng chính là thừa nhận mình thích làm khó phụ nữ sao!" Bạch Hiểu Niên nhìn Đường Tranh lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Khi nói xong lời này, đáy lòng Bạch Hiểu Niên có mấy phần run sợ, nếu không phải Phó Kiến Văn muốn kết hôn cùng Tố Tâm, nếu không phải cô không có ý định ở lại đài truyền hình, thì đại khái cũng sẽ không có dũng khí nói như vậy.
Thấy Đường Tranh nhướn lông mày, Bạch Hiểu Niên lo lắng lại bồi thêm một câu: "Không đúng, Đường tổng phong độ như vậy, hẳn là sẽ không thích làm khó phụ nữ..."
"Bạch tiểu thư đây đúng là vừa đấm vừa xoa thật tốt!" Đường Tranh nhìn Bạch Hiểu Niên cười xảo quyệt, "Nếu tôi đây nhất định phải cùng cô ấy uống rượu, có phải hay không sẽ không phong độ, phải hay không liền không phải đàn ông!"
Đường Tranh chính là nổi danh xảo quyệt, nửa điểm khiến bản thân thiệt thòi đều không thể tiếp nhận, lời nói này Bạch Hiểu Niên quả thực Đường Tranh cũng không thể nào tiếp nhận được.
Cảm giác của Bạch Hiểu Niên bây giờ chính là thấy mình đang tự mang đá đập chân mình.
Không đợi Bạch Hiểu Niên mở miệng phản bác,Tố Tâm đã cau mày nói tiếp: "Đường tổng..."
"Cậu ăn cơm của mình đi..." Phó Kiến Văn nhìn Đường Tranh.
Phó Kiến Văn nói gần như cùng lúc Tố Tâm mở miệng, giọng nói bình tĩnh, lại tràn ngập từ tính.
Động tác của Phó Kiến Văn làm Tố Tâm sợ hết hồn, mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh kéo tới, cô theo bản năng né tránh về phía bên cạnh, nhưng lại cảm mình làm thế thật không lễ phép, vô cùng lúng túng điều chỉnh tư thế ngồi.
Đường Tranh trêu chọc.
"Ai ai ai... Lão Phó, che chở người ta cũng không phải lộ liễu quá chứ, mình uống bia, Tố tiểu thư uống nước trái cây như này còn coi được sao!" Đường Tranh làm bộ bất mãn nói.
Bạch Hiểu Niên biết quan hệ giữa Đường Tranh và Phó Kiến Văn rất tốt, nhưng cũng không có ưa người rót rượu cho Tố Tâm.
Bình thường Tố Tâm không thích rượu, vì hôm nay Bạch Hiểu Niên có chuyện không vui nên cô mới cùng uống một chút.
Bạch Hiểu Niên nghĩ đến mình đã có dự định đổi nghề, đột nhiên trong lòng cũng không sợ Đường Tranh nữa, cô bưng chén rượu hướng về phía Phó Kiến Văn nói: "Anh Phó, tôi kính anh một chén. Anh đúng là đàn ông đích thực, không thích làm khó phụ nữ."
Lời này của Bạch Hiểu Niên chính là ngang nhiên cho Đường Tranh một cái bạt tai, Đường Tranh lúc này mới quay đầu có chút phẫn nộ nhìn về phía Bạch Hiểu Niên.
Nghe Bạch Hiểu Niên nói vậy, Phó Kiến Văn cũng không có kiêu căng. Sau khi đổi xong nước chanh cho Tố Tâm liền cầm cốc của Tố Tâm lên hướng về phía Bạch Hiểu Niên nhấp một ngụm. Động tác trầm ổn thành thục.
Nhận ra được Phó Kiến Văn cầm cốc bia của mình, lại nghĩ đến môi của mình cùng với môi của anh, đầu óc Tố Tâm lại loạn lên, cảm giác đứng ngồi không yên.
Cô giả vờ thản nhiên bưng cốc nước cam lên uống một hớp, động tác cứng rắn chứng tỏ cho người khác thấy cô không căng thẳng, tròng mắt Đường Tranh mang theo vài phần cười xấu xa, tâm tình thật tốt, thậm chí đã quên phải tính toán với Bạch Hiểu Niên vừa nãy nhằm vào anh nói câu nói kia.
Ánh mắt Tố Tâm liếc về hướng cửa sổ thủy tinh bên ngoài, nhìn thấy ở trạm xe buýt có một đôi học sinh mặc đồng phục cấp ba đang lớn mật hôn nhau ở nơi công cộng. Gò má cô càng nóng hơn liền vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hình ảnh tối hôm qua còn hiện hữu trong đầu, giờ khắc này Phó Kiến Văn lại ngồi ở bên cạnh, Tố Tâm không phải một người phụ nữ phóng khoáng, tất nhiên sẽ không thể làm bộ bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thưởng thức qua biểu lộ của Tố Tâm, Đường Tranh quay tới hỏi tội Bạch Hiểu Niên: "Bạch tiểu thư, ý của cô... thì tôi không phải đàn ông rồi!"
"A, vậy Đường tổng chính là thừa nhận mình thích làm khó phụ nữ sao!" Bạch Hiểu Niên nhìn Đường Tranh lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Khi nói xong lời này, đáy lòng Bạch Hiểu Niên có mấy phần run sợ, nếu không phải Phó Kiến Văn muốn kết hôn cùng Tố Tâm, nếu không phải cô không có ý định ở lại đài truyền hình, thì đại khái cũng sẽ không có dũng khí nói như vậy.
Thấy Đường Tranh nhướn lông mày, Bạch Hiểu Niên lo lắng lại bồi thêm một câu: "Không đúng, Đường tổng phong độ như vậy, hẳn là sẽ không thích làm khó phụ nữ..."
"Bạch tiểu thư đây đúng là vừa đấm vừa xoa thật tốt!" Đường Tranh nhìn Bạch Hiểu Niên cười xảo quyệt, "Nếu tôi đây nhất định phải cùng cô ấy uống rượu, có phải hay không sẽ không phong độ, phải hay không liền không phải đàn ông!"
Đường Tranh chính là nổi danh xảo quyệt, nửa điểm khiến bản thân thiệt thòi đều không thể tiếp nhận, lời nói này Bạch Hiểu Niên quả thực Đường Tranh cũng không thể nào tiếp nhận được.
Cảm giác của Bạch Hiểu Niên bây giờ chính là thấy mình đang tự mang đá đập chân mình.
Không đợi Bạch Hiểu Niên mở miệng phản bác,Tố Tâm đã cau mày nói tiếp: "Đường tổng..."
"Cậu ăn cơm của mình đi..." Phó Kiến Văn nhìn Đường Tranh.
Phó Kiến Văn nói gần như cùng lúc Tố Tâm mở miệng, giọng nói bình tĩnh, lại tràn ngập từ tính.
Danh sách chương