Lửng mật
Tô Lâm Hoan nhìn thấy trên tay mình quấn vải thưa, nhớ tới trận tai nạn xe kia, thiếu chút nữa cho là mình chết chắc, không nghĩ tới lại nhặt được một cái mạng trở lại.
Nhớ tới Thịnh Hy, nhớ tới Ngôn Triết... Trong lòng có chút thương tâm.
Nhưng mà lúc này cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy.
Sau một thời gian, Tô Lâm Hoan ở trong bệnh viện, người nhà thường xuyên ra vào chăm sóc, Khuất Ngọc Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ tới giúp đỡ, tán gẫu một chút.
-
Buổi chiều, ánh mặt trời rất đẹp, sau ngày đông rất dài, Thành phố A rốt cuộc cũng nghênh đón mùa xuân, khí trời cũng ấm lên.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường bệnh, muốn xuống giường, động động hai chân, lại không có cảm giác gì.
Trong khoảng thời gian gần đây, bác sĩ và người nhà cũng không nói với Tô Lâm Hoan tình hình của cô ta, cho nên cô ta cũng không biết mình thế nào.
Mẹ chỉ nói là sẽ khá hơn.
Giờ phút này, cô ta lại nghe được bố mẹ mình ở bên ngoài nói chuyện, ông Tô không nhịn được nói: "Đây chính là báo ứng, bà thấy chưa? Ban đầu lúc Phó Cảnh Ngộ bị thương, chúng ta đối với cậu ta như vậy, hiện tại báo ứng rơi vào trên đầu con gái mình rồi."
Khi đó bọn họ chê cười Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, không thể đứng lên, sợ Phó Cảnh Ngộ sẽ liên lụy Tô Lâm Hoan, cho nên Tô Lâm Hoan một lần cũng không có xuất hiện ở bệnh viện, còn tránh đi nước ngoài, chỉ vì muốn từ hôn với Phó Cảnh Ngộ, lại không nghĩ rằng, bây giờ, Tô Lâm Hoan cũng có kết cục như vậy.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường, để tay lên trên hai chân chết lặng của mình, khoảng thời gian này toàn thân đều đau, trừ chân... Thì ra là bởi vì, chân của cô ta đã phế đi?
Chuyện này... Là đang đùa sao?
Mình là một người hoàn mỹ ưu tú như vậy, lại biến thành như bây giờ?
Ngoài cửa, bà Tô nói với chồng: "Làm sao ông có thể nói như vậy? Phát sinh chuyện như vậy, chúng ta cũng không muốn thấy. Ông ở lại trò chuyện với con gái không tốt sao? Nó bị như bây giờ, vốn đã rất đáng thương rồi."
"Tôi cũng không phải là bác sĩ, ở lại thì có ích lợi gì? Tôi không cần làm việc nữa hả? Thật là phiền chết đi được."
Tô Lâm Hoan nhìn thấy trên tay mình quấn vải thưa, nhớ tới trận tai nạn xe kia, thiếu chút nữa cho là mình chết chắc, không nghĩ tới lại nhặt được một cái mạng trở lại.
Nhớ tới Thịnh Hy, nhớ tới Ngôn Triết... Trong lòng có chút thương tâm.
Nhưng mà lúc này cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy.
Sau một thời gian, Tô Lâm Hoan ở trong bệnh viện, người nhà thường xuyên ra vào chăm sóc, Khuất Ngọc Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ tới giúp đỡ, tán gẫu một chút.
-
Buổi chiều, ánh mặt trời rất đẹp, sau ngày đông rất dài, Thành phố A rốt cuộc cũng nghênh đón mùa xuân, khí trời cũng ấm lên.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường bệnh, muốn xuống giường, động động hai chân, lại không có cảm giác gì.
Trong khoảng thời gian gần đây, bác sĩ và người nhà cũng không nói với Tô Lâm Hoan tình hình của cô ta, cho nên cô ta cũng không biết mình thế nào.
Mẹ chỉ nói là sẽ khá hơn.
Giờ phút này, cô ta lại nghe được bố mẹ mình ở bên ngoài nói chuyện, ông Tô không nhịn được nói: "Đây chính là báo ứng, bà thấy chưa? Ban đầu lúc Phó Cảnh Ngộ bị thương, chúng ta đối với cậu ta như vậy, hiện tại báo ứng rơi vào trên đầu con gái mình rồi."
Khi đó bọn họ chê cười Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, không thể đứng lên, sợ Phó Cảnh Ngộ sẽ liên lụy Tô Lâm Hoan, cho nên Tô Lâm Hoan một lần cũng không có xuất hiện ở bệnh viện, còn tránh đi nước ngoài, chỉ vì muốn từ hôn với Phó Cảnh Ngộ, lại không nghĩ rằng, bây giờ, Tô Lâm Hoan cũng có kết cục như vậy.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường, để tay lên trên hai chân chết lặng của mình, khoảng thời gian này toàn thân đều đau, trừ chân... Thì ra là bởi vì, chân của cô ta đã phế đi?
Chuyện này... Là đang đùa sao?
Mình là một người hoàn mỹ ưu tú như vậy, lại biến thành như bây giờ?
Ngoài cửa, bà Tô nói với chồng: "Làm sao ông có thể nói như vậy? Phát sinh chuyện như vậy, chúng ta cũng không muốn thấy. Ông ở lại trò chuyện với con gái không tốt sao? Nó bị như bây giờ, vốn đã rất đáng thương rồi."
"Tôi cũng không phải là bác sĩ, ở lại thì có ích lợi gì? Tôi không cần làm việc nữa hả? Thật là phiền chết đi được."
Danh sách chương