Lửng mật
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, nhắn tin với Lâm Vi, "Tả Dục thế nào rồi? Có còn giận không?"
Lâm Vi nói: "Mình đã khuyên anh ấy rồi, chỉ có điều anh ấy còn có chút tức giận, cậu cũng biết cái chiến đội này là do một tay anh ấy tạo dựng lên."
Toàn bộ thời gian đại học, Tả Dục đem tâm tư của mình đều tốn ở trong đó. Bây giờ liền ngày cả Diệp Tử Thần cũng muốn đi, hắn nhất thời cảm thấy không có hy vọng gì, tức giận cũng bình thường.
Diệp Phồn Tinh nói: " cậu cố gắng động viên tả dục nhé."
Diệp Phồn Tinh biết, em trai mình cũng không dễ dàng.
Nhất là hai Mùa thi đấu vừa rồi, bọn họ ngày cả Top 8 đều không vào được, căn bản không có hy vọng gì.
Diệp Tử Thần cũng không thể vì nghĩa khí nhất thời, mà tương lai của mình cũng không cần.
Bóng Đèn Nhỏ nằm úp sấp ở trong ngực Diệp Phồn Tinh, "Mẹ."
"Sao thế cục cưng?" Diệp Phồn Tinh nhìn tiểu bảo bối mình nhà.
Bóng Đèn Nhỏ đưa tay nhỏ ra, đem điện thoại của cô cầm tới, để ở một bên, "Không cho phép mẹ nghịch điện thoại."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn bản sao của Phó Cảnh Ngộ này, cười hỏi "Ai dạy con? Mẹ xem điện thoại con cũng muốn quản?"
Trong nhà có một Đại quản gia liền coi như xong, bây giờ còn có thêm Tiểu quản gia để quản cô? sáng sớm Phó Cảnh Ngộ đã thức dậy, Diệp Phồn Tinh vốn nghĩ, anh không ở, cô len lén nghịch điện thoại, kết quả nhóc Tiểu quản gia này cũng muốn quản cô?
Tiểu tử nhìn lấy bộ dáng nghiêm túc của Diệp Phồn Tinh, hôn một cái lên mặt cô, nở nụ cười, lộ ra mấy cái răng sữa, mang theo mấy phần lấy lòng.
Nhóc con muốn chiếm mẹ làm của riêng, những lúc Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh nhóc, nếu như chỉ lo chơi điện thoại, nhóc sẽ không vui, nhóc muốn Diệp Phồn Tinh chỉ chơi với nhóc mới được.
Diệp Phồn Tinh thở dài một cái, hỏi Bóng đèn nhỏ, " Con có muốn thức dậy hay không?"
Bóng đèn nằm úp sấp ở trên bụng cô, bất động.
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, nhắn tin với Lâm Vi, "Tả Dục thế nào rồi? Có còn giận không?"
Lâm Vi nói: "Mình đã khuyên anh ấy rồi, chỉ có điều anh ấy còn có chút tức giận, cậu cũng biết cái chiến đội này là do một tay anh ấy tạo dựng lên."
Toàn bộ thời gian đại học, Tả Dục đem tâm tư của mình đều tốn ở trong đó. Bây giờ liền ngày cả Diệp Tử Thần cũng muốn đi, hắn nhất thời cảm thấy không có hy vọng gì, tức giận cũng bình thường.
Diệp Phồn Tinh nói: " cậu cố gắng động viên tả dục nhé."
Diệp Phồn Tinh biết, em trai mình cũng không dễ dàng.
Nhất là hai Mùa thi đấu vừa rồi, bọn họ ngày cả Top 8 đều không vào được, căn bản không có hy vọng gì.
Diệp Tử Thần cũng không thể vì nghĩa khí nhất thời, mà tương lai của mình cũng không cần.
Bóng Đèn Nhỏ nằm úp sấp ở trong ngực Diệp Phồn Tinh, "Mẹ."
"Sao thế cục cưng?" Diệp Phồn Tinh nhìn tiểu bảo bối mình nhà.
Bóng Đèn Nhỏ đưa tay nhỏ ra, đem điện thoại của cô cầm tới, để ở một bên, "Không cho phép mẹ nghịch điện thoại."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn bản sao của Phó Cảnh Ngộ này, cười hỏi "Ai dạy con? Mẹ xem điện thoại con cũng muốn quản?"
Trong nhà có một Đại quản gia liền coi như xong, bây giờ còn có thêm Tiểu quản gia để quản cô? sáng sớm Phó Cảnh Ngộ đã thức dậy, Diệp Phồn Tinh vốn nghĩ, anh không ở, cô len lén nghịch điện thoại, kết quả nhóc Tiểu quản gia này cũng muốn quản cô?
Tiểu tử nhìn lấy bộ dáng nghiêm túc của Diệp Phồn Tinh, hôn một cái lên mặt cô, nở nụ cười, lộ ra mấy cái răng sữa, mang theo mấy phần lấy lòng.
Nhóc con muốn chiếm mẹ làm của riêng, những lúc Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh nhóc, nếu như chỉ lo chơi điện thoại, nhóc sẽ không vui, nhóc muốn Diệp Phồn Tinh chỉ chơi với nhóc mới được.
Diệp Phồn Tinh thở dài một cái, hỏi Bóng đèn nhỏ, " Con có muốn thức dậy hay không?"
Bóng đèn nằm úp sấp ở trên bụng cô, bất động.
Danh sách chương