lửng mật
Tả Dục nhìn lấy tên tiểu tử này, không nhịn được phải bật cười, nói với Diệp Phồn Tinh: " Cậu nhìn nó xem, tên nhóc con này còn có biết nịnh nọt lấy lòng rồi kìa."
Làm cho hắn cũng muốn sinh một đứa con rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Thằng nhóc này tinh nghịch lắm, lại còn biết làm nũng, không biết học ai."
Mỗi lần phạm sai lầm, liền đặc biệt lấy lòng Diệp Phồn Tinh.
Nhóc rất sợ Diệp Phồn Tinh tức giận.
Đương nhiên, mỗi lần nhìn lấy nhóc như vậy, Diệp Phồn Tinh đều tức giận nổi.
cô đem quần áo Sấy khô, mặc lại cho Bóng Đèn Nhỏ.
Buổi chiều, bọn họ cùng đi ra ngoài dùng bữa.
"Tinh Tinh." Diệp Phồn Tinh đang giúp Bóng Đèn Nhỏ bóc tôm ăn, đột nhiên có người gọi Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy An An đi tới, sau lưng còn có Cố Khải và Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh không biết Cố Vũ Trạch trở về lúc nào, không hề có một chút tin tức nào, từ khi hắn rời đi, sau đó liền bốc hơi khỏi thế giới của cô, một lần cũng chưa từng trở về, cả người giống như là bốc hơi khỏi thế gian như vậy.
Lại không nghĩ rằng hắn bây giờ lại trở lại rồi! Hắn đứng ở bên cạnh Cố Khải, ăn mặc tây trang màu đen, rất cao, dường như phải ngẩng đầu lên, mới có thể thấy được bộ dáng của hắn.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, lạnh lùng, xa cách.
Nếu như nói, lúc trước Diệp Phồn Tinh cảm thấy, hắn giống như một thiếu niên chưa lớn hết, thì hiện tại, cô cảm thấy trên người hắn có thêm vài phần đĩnh đạc trưởng thành, phảng phất còn có chút bức bách người khác.
An An chạy tới bên cạnh Diệp Phồn Tinh, ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ.
Lâm Vi ngồi ở bên Cạnh Tả Dục, nhìn thấy Cố Vũ Trạch, cảm giác khiếp sợ và ngoài ý muốn đan xen, không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở nơi này.
Cố Vũ Trạch cũng không có đi tới, nói với Cố Khải: "Cháu đi ra ngoài trước."
Cố Khải nhìn lấy bóng lưng của hắn, gật đầu, "Đi đi."
Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, xoay người đi ra ngoài, cuối cùng cái nhìn kia, nhìn đến trong lòng Diệp Phồn Tinh hoang mang.
-
Cố Khải đi tới, ánh mắt rơi vào trên người An An, thấy cô ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ không chịu buông tay, nở nụ cười.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Cố Khải, "Sư phụ."
Cố Khải gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, Diệp Phồn Tinh hỏi: "Cố Vũ Trạch trở về lúc nào?"
"Ngày hôm qua." Cố Khải nói: "Làm sao, nó không thông báo cho nhà bên ấy à?"
"bên này không hề có một chút tin tức nào." Liền ngay cả buổi sáng trước khi ra cửa, nói chuyện với Phó Linh Lung, cũng một chút không có nghe được tin tức này.
Tả Dục nhìn lấy tên tiểu tử này, không nhịn được phải bật cười, nói với Diệp Phồn Tinh: " Cậu nhìn nó xem, tên nhóc con này còn có biết nịnh nọt lấy lòng rồi kìa."
Làm cho hắn cũng muốn sinh một đứa con rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Thằng nhóc này tinh nghịch lắm, lại còn biết làm nũng, không biết học ai."
Mỗi lần phạm sai lầm, liền đặc biệt lấy lòng Diệp Phồn Tinh.
Nhóc rất sợ Diệp Phồn Tinh tức giận.
Đương nhiên, mỗi lần nhìn lấy nhóc như vậy, Diệp Phồn Tinh đều tức giận nổi.
cô đem quần áo Sấy khô, mặc lại cho Bóng Đèn Nhỏ.
Buổi chiều, bọn họ cùng đi ra ngoài dùng bữa.
"Tinh Tinh." Diệp Phồn Tinh đang giúp Bóng Đèn Nhỏ bóc tôm ăn, đột nhiên có người gọi Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy An An đi tới, sau lưng còn có Cố Khải và Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh không biết Cố Vũ Trạch trở về lúc nào, không hề có một chút tin tức nào, từ khi hắn rời đi, sau đó liền bốc hơi khỏi thế giới của cô, một lần cũng chưa từng trở về, cả người giống như là bốc hơi khỏi thế gian như vậy.
Lại không nghĩ rằng hắn bây giờ lại trở lại rồi! Hắn đứng ở bên cạnh Cố Khải, ăn mặc tây trang màu đen, rất cao, dường như phải ngẩng đầu lên, mới có thể thấy được bộ dáng của hắn.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, lạnh lùng, xa cách.
Nếu như nói, lúc trước Diệp Phồn Tinh cảm thấy, hắn giống như một thiếu niên chưa lớn hết, thì hiện tại, cô cảm thấy trên người hắn có thêm vài phần đĩnh đạc trưởng thành, phảng phất còn có chút bức bách người khác.
An An chạy tới bên cạnh Diệp Phồn Tinh, ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ.
Lâm Vi ngồi ở bên Cạnh Tả Dục, nhìn thấy Cố Vũ Trạch, cảm giác khiếp sợ và ngoài ý muốn đan xen, không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở nơi này.
Cố Vũ Trạch cũng không có đi tới, nói với Cố Khải: "Cháu đi ra ngoài trước."
Cố Khải nhìn lấy bóng lưng của hắn, gật đầu, "Đi đi."
Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, xoay người đi ra ngoài, cuối cùng cái nhìn kia, nhìn đến trong lòng Diệp Phồn Tinh hoang mang.
-
Cố Khải đi tới, ánh mắt rơi vào trên người An An, thấy cô ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ không chịu buông tay, nở nụ cười.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Cố Khải, "Sư phụ."
Cố Khải gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, Diệp Phồn Tinh hỏi: "Cố Vũ Trạch trở về lúc nào?"
"Ngày hôm qua." Cố Khải nói: "Làm sao, nó không thông báo cho nhà bên ấy à?"
"bên này không hề có một chút tin tức nào." Liền ngay cả buổi sáng trước khi ra cửa, nói chuyện với Phó Linh Lung, cũng một chút không có nghe được tin tức này.
Danh sách chương