Diệp Phồn Tinh cũng là sẽ nhìn chuyện, phát hiện tình hình không đúng, làm sao còn dám đi qua?
"Chú, ăn cơm thôi." Cô đứng tại chỗ, lặp lại một lần nữa.
Suy nghĩ chờ cơm nước xong, nói không chừng anh liền hết giận!
Đáng tiếc Phó Cảnh Ngộ không phải là dễ dỗ như vậy, anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt nghiêm túc, "Chuyện ăn cơm lại nói đến sau, em tới đây trước đã."
"Tôi..."
"Không nghe lời?" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái.
Diệp Phồn Tinh không có cách nào không thể làm gì khác hơn là nghe lời mà chạy tới.
Phó Cảnh Ngộ nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vết cào kia mặc dù không sâu, nhưng mà, vẫn là nhìn đến trong lòng của anh nhói đau.
Anh giơ tay lên, Diệp Phồn Tinh sợ hết hồn, theo bản năng né một cái, Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, biết mình mới vừa nặng lời, Ngữ khí của anh chậm lại, "Làm vì một kẻ rác rưởi liền không quan tâm đến bản thân mình nữa hay sao?"
bị thương, còn thương ở trên mặt, mà cô lại dửng dưng.
Cái này tâm đắc nhiều đến bao nhiêu?
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc lại tràn đầy quan tâm, "Thật sự vấn đề nhỏ, lại không đau."
Phó Cảnh Ngộ không nhịn được đưa tay dí trán của cô, "Đừng có lại để cho mình bị thương. Lần sau, anh sẽ không bỏ qua cho em."
Trong lòng anh, cô luôn là nũng nịu bộ dáng.
Nhưng là coi như Diệp Phồn Tinh, nhưng thật giống như không có cái này cảm thấy, làm cho anh thật giống như đem cô thật tốt dạy dỗ một trận.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Biết rồi, chú hung dữ quá đi mất."
Con mắt màu đen của Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, "Hung dữ còn không phải là vì tốt cho em sao?"
Đổi thành người khác anh chẳng buồn quan tâm
"Khăn lông." Phó Cảnh Ngộ kêu một mực ở bên bên coi chừng Tưởng Sâm, Tưởng Sâm rất nhanh đi cầm tới.
Diệp Phồn Tinh bị Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực, anh cầm lấy khăn lông, giúp cô lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn.
Vết thương mặc dù không nghiêm trọng, nhưng là bị chạm vào vẫn có chút đau rát.
Anh nghe được cô a một tiếng, ngừng lại, rất nghiêm túc giúp cô thổi thổi vết thương.
Nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ che chở Diệp Phồn Tinh như vậy, không nói đến người khác,ngay cả Tưởng Sâm đều có điểm hâm mộ.
Diệp Phồn Tinh gạt bỏ hô hấp, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ ôn nhu,lúc anh giúp cô thổi vết thương, cô cảm giác lòng của mình cũng tại không ngừng run rẩy.
Loại cảm giác này, phảng phất là bị người đặt ở trên đầu trái tim.
Thật ấm áp...
-
Phó Cảnh Ngộ tra xét vết thương của Diệp Phồn Tinh, lại dạy dỗ Diệp Phồn Tinh đôi câu, mới cùng Diệp Phồn Tinh cùng nhau xuống dùng cơm.
Triệu Gia Kỳ đã đi rồi, Cố Vũ Trạch đã trước bọn họ một bước đến phòng ăn.
Phó Linh Lung đang hỏi hắn nói: " bạn gái con đâu rồi? Đi rồi hả?"
Triệu Gia Kỳ ở chỗ này đợi một ngày, buổi chiều vẫn còn ở, lúc này không nhìn thấy, Phó Linh Lung có chút ngoài ý muốn.
"Không phải là bạn gái của con." Cố Vũ Trạch biểu tình rất nghiêm túc.
Phó Linh Lung nhìn lấy Cố Vũ Trạch, "Chia tay?"
Thoạt nhìn, bộ dáng của con trai còn giống như rất khổ sở?
Phó Linh Lung không nhịn được nghĩ, có phải hay không là chính mình gây áp lực cho hắn quá lớn.
Bọn họ đang nói chuyện, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ đi ra, Cố Vũ Trạch cúi đầu, không có xem bọn họ.
Trước nhất thời hiểu rõ vấn đề, nói để cho Phó Cảnh Ngộ tác thành cho hắn cùng Diệp Phồn Tinh hỗn trướng nói, hiện tại hắn có chút không dám đối mặt với Phó Cảnh Ngộ, lòng xấu hổ để cho hắn cảm thấy thật có lỗi với cậu.
Phó Linh Lung nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Làm sao đột nhiên đã trở lại rồi hả?"
"Việc làm xong thì trở về." Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh trả lời, cũng không nói chuyện của Cố Vũ Trạch.
Phó Linh Lung trêu ghẹo nói: "Là nhớ Tiểu Tinh rồi đi! Mẹ lúc trước còn lo lắng cho em sẽ không thương bà xã, làm cho bà xã bị ủy khuất, chị thấy em thích ứng cái thân phận này nhanh quá đấy."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn một cái Phó Linh Lung, quả thật là không thèm phản đối chị.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé!
"Chú, ăn cơm thôi." Cô đứng tại chỗ, lặp lại một lần nữa.
Suy nghĩ chờ cơm nước xong, nói không chừng anh liền hết giận!
Đáng tiếc Phó Cảnh Ngộ không phải là dễ dỗ như vậy, anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ánh mắt nghiêm túc, "Chuyện ăn cơm lại nói đến sau, em tới đây trước đã."
"Tôi..."
"Không nghe lời?" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái.
Diệp Phồn Tinh không có cách nào không thể làm gì khác hơn là nghe lời mà chạy tới.
Phó Cảnh Ngộ nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vết cào kia mặc dù không sâu, nhưng mà, vẫn là nhìn đến trong lòng của anh nhói đau.
Anh giơ tay lên, Diệp Phồn Tinh sợ hết hồn, theo bản năng né một cái, Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, biết mình mới vừa nặng lời, Ngữ khí của anh chậm lại, "Làm vì một kẻ rác rưởi liền không quan tâm đến bản thân mình nữa hay sao?"
bị thương, còn thương ở trên mặt, mà cô lại dửng dưng.
Cái này tâm đắc nhiều đến bao nhiêu?
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc lại tràn đầy quan tâm, "Thật sự vấn đề nhỏ, lại không đau."
Phó Cảnh Ngộ không nhịn được đưa tay dí trán của cô, "Đừng có lại để cho mình bị thương. Lần sau, anh sẽ không bỏ qua cho em."
Trong lòng anh, cô luôn là nũng nịu bộ dáng.
Nhưng là coi như Diệp Phồn Tinh, nhưng thật giống như không có cái này cảm thấy, làm cho anh thật giống như đem cô thật tốt dạy dỗ một trận.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Biết rồi, chú hung dữ quá đi mất."
Con mắt màu đen của Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, "Hung dữ còn không phải là vì tốt cho em sao?"
Đổi thành người khác anh chẳng buồn quan tâm
"Khăn lông." Phó Cảnh Ngộ kêu một mực ở bên bên coi chừng Tưởng Sâm, Tưởng Sâm rất nhanh đi cầm tới.
Diệp Phồn Tinh bị Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực, anh cầm lấy khăn lông, giúp cô lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn.
Vết thương mặc dù không nghiêm trọng, nhưng là bị chạm vào vẫn có chút đau rát.
Anh nghe được cô a một tiếng, ngừng lại, rất nghiêm túc giúp cô thổi thổi vết thương.
Nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ che chở Diệp Phồn Tinh như vậy, không nói đến người khác,ngay cả Tưởng Sâm đều có điểm hâm mộ.
Diệp Phồn Tinh gạt bỏ hô hấp, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ ôn nhu,lúc anh giúp cô thổi vết thương, cô cảm giác lòng của mình cũng tại không ngừng run rẩy.
Loại cảm giác này, phảng phất là bị người đặt ở trên đầu trái tim.
Thật ấm áp...
-
Phó Cảnh Ngộ tra xét vết thương của Diệp Phồn Tinh, lại dạy dỗ Diệp Phồn Tinh đôi câu, mới cùng Diệp Phồn Tinh cùng nhau xuống dùng cơm.
Triệu Gia Kỳ đã đi rồi, Cố Vũ Trạch đã trước bọn họ một bước đến phòng ăn.
Phó Linh Lung đang hỏi hắn nói: " bạn gái con đâu rồi? Đi rồi hả?"
Triệu Gia Kỳ ở chỗ này đợi một ngày, buổi chiều vẫn còn ở, lúc này không nhìn thấy, Phó Linh Lung có chút ngoài ý muốn.
"Không phải là bạn gái của con." Cố Vũ Trạch biểu tình rất nghiêm túc.
Phó Linh Lung nhìn lấy Cố Vũ Trạch, "Chia tay?"
Thoạt nhìn, bộ dáng của con trai còn giống như rất khổ sở?
Phó Linh Lung không nhịn được nghĩ, có phải hay không là chính mình gây áp lực cho hắn quá lớn.
Bọn họ đang nói chuyện, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ đi ra, Cố Vũ Trạch cúi đầu, không có xem bọn họ.
Trước nhất thời hiểu rõ vấn đề, nói để cho Phó Cảnh Ngộ tác thành cho hắn cùng Diệp Phồn Tinh hỗn trướng nói, hiện tại hắn có chút không dám đối mặt với Phó Cảnh Ngộ, lòng xấu hổ để cho hắn cảm thấy thật có lỗi với cậu.
Phó Linh Lung nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Làm sao đột nhiên đã trở lại rồi hả?"
"Việc làm xong thì trở về." Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh trả lời, cũng không nói chuyện của Cố Vũ Trạch.
Phó Linh Lung trêu ghẹo nói: "Là nhớ Tiểu Tinh rồi đi! Mẹ lúc trước còn lo lắng cho em sẽ không thương bà xã, làm cho bà xã bị ủy khuất, chị thấy em thích ứng cái thân phận này nhanh quá đấy."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn một cái Phó Linh Lung, quả thật là không thèm phản đối chị.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhé!
Danh sách chương