Anh không phải là bởi vì ăn giấm rồi, nên tìm bọn họ để gây sự chứ?

Diệp Phồn Tinh vội vàng đi theo, đứng ở cửa một lúc, vừa vặn dì Ngô đưa nước trà đi lên, Diệp Phồn Tinh nhìn lấy dì Ngô, nói: "đi à, cháu giúp dì đưa vào cho?"

Diệp Phồn Tinh luôn luôn rất hiểu chuyện,lúc Phó Cảnh Ngộ tiếp khách, sẽ không quấy rầy.

Cô nếu là tùy tiện chạy vào đi, sợ chọc cho anh không vui, cho nên, chỉ có thể mượn cớ.

Dì Ngô có chút hoài nghi, "được không?"

Diệp Phồn Tinh nói: "được ạ."

Cô lúc trước tại Nam Xuyên thời điểm, cũng đã làm người giúp việc bán thời gian.

Đừng xem Diệp Phồn Tinh tuổi còn nhỏ, cô bởi vì luôn đi làm thêm, học được rất nhiều thứ.

Dì Ngô nhìn lấy Diệp Phồn Tinh khôn khéo bộ dáng, liền vô cùng vừa ý, "Vậy cũng tốt, cháu cẩn thận một chút."

Diệp Phồn Tinh bưng trà, lúc này mới gõ cửa, đi vào.

Tưởng Sâm đứng ở một bên, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh bưng trà đi vào, có chút không hiểu, nha đầu này sáng sớm dậy không an phận, đây là đang chơi đùa cái gì?

Đây là chuyện của dì Ngô, cô lại tranh làm, quay đầu vạn nhất Phó tiên sinh không với thì làm sao bây giờ?

Diệp Phồn Tinh trà vào cửa, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, Tưởng Sâm lĩnh tiến vào hai vị huấn luyện viên ngồi ở trên ghế sa lon, bọn họ dường như đang nói chuyện gì, trên mặt Phó Cảnh Ngộ cũng rất bình tĩnh, không giống như là đang dạy dỗ người khác.

Coi là như thế, Diệp Phồn Tinh cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Phó Cảnh Ngộ giáo huấn nhóm người trước, cũng sẽ không để cho người khác nhìn ra anh muốn mắng người.

Cô đem nước trà bưng qua tới, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, phát hiện Phó Cảnh Ngộ đang nhìn mình.

Bởi vì cô xuất hiện, bọn họ cũng không trò chuyện, Diệp Phồn Tinh vốn là muốn nghe một chút bọn họ đang nói chuyện gì, kết quả, căn bản không nghe thấy.

Tưởng Sâm nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy cô hôm nay rất quỷ dị, rất sợ cô gây ra điểm phiền toái gì, phập phòng lo sợ, liền mong cô nhanh chóng đưa nước trà sau đó đi ra ngoài.

Lại nghe thấy Diệp Phồn Tinh mở miệng đối với Phó Cảnh Ngộ nói, "chú ơi, tôi tìm chú có chút việc."

Cô tìm Phó tiên sinh có chuyện gì?

Không thấy có khách có ở đây sao?

Tưởng Sâm cảm giác mình quả thật là không hiểu Diệp Phồn Tinh.

Thật hận không thể lập tức đi tới đem cô kéo ra cửa...

"Chuyện gì thì tí nữa nói tiếp." Phó Cảnh Ngộ một mặt nghiêm túc: "em đi ra ngoài trước đi."

Bộ dáng nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ, để cho Diệp Phồn Tinh càng thêm lo lắng anb là tìm huấn luyện viên Lưu gây phiền phức. Cô nói: "Thật sự là chuyện rất quan trọng, chỉ cần nói vài câu thôi mà"

Nhìn lấy cô ánh mắt cầu khẩn, Phó Cảnh Ngộ vẫn bị cô thuyết phục.

Anh nói: "Được rồi."

Sau đó cùng Diệp Phồn Tinh ra bên ngoài.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh một mặt bộ dáng khẩn trương, "Thế nào?"

Bởi vì không có người bên cạnh, Diệp Phồn Tinh lá gan cũng lớn một chút, "chú làm sao đem huấn luyện viên Lưu gọi tới? Không phải là tới tìm bọn họ để gây sự chứ?"

Ở ngay trước mặt bọn họ, Diệp Phồn Tinh không dám hỏi.

Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời Diệp Phồn Tinh nói, sửng sốt một chút, nhìn lấy ánh mắt của cô, biểu tình trên mặt, không có dãn ra, "Làm sao, không thể được sao?"

Ai bảo em dám khen người khác đẹp trai trước mặt anh!

Trong lòng anh so đo cực kỳ đấy!

Diệp Phồn Tinh nói: "chú à, tôi chỉ tùy tiện nói một chút. Chú bỏ qua cho huấn luyện viên Lưu đi! Người ta tốt vô cùng."

"Em còn thay người khác cầu xin?" Phó Cảnh Ngộ nhíu mày.

Diệp Phồn Tinh: "..."

Cô nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Vậy chú nói đi, chú muốn như thế nào mới có thể hết giận? Không so đo chuyện này?"

"Đưa đầu ra đây cho anh cốc một cái, anh sẽ bỏ qua cho cậu ta." Phó Cảnh Ngộ nói.

Diệp Phồn Tinh nghe xong, cả người cũng cảm thấy không ổn, anh lại còn muốn đánh cô!

Anh là tức giận đến mức nào cơ chứ!

Cô cho tới bây giờ cũng không biết, anh bắt đầu ghen tỵ dọa người như vậy.

Nhưng vẫn là đem đầu đưa tới cho anh cốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện