Những lời này, bí mật, vẫn là Triệu Gia Kỳ nói.

Học chung trong một trường học, nhìn Đinh Phỉ Phỉ hot như thế, Triệu Gia Kỳ trong lòng dĩ nhiên không thoải mái. Hơn nữa, lúc trước Đinh Phỉ Phỉ căn bản không có xinh đẹp, sau này thay đổi khuôn mặt, liền được mọi người coi thành nữ thần.

Triệu Gia Kỳ cũng lái qua phát sóng trực tiếp, nhưng đều không có người nào nhìn, cô ta liền buông tha.

Đinh Phỉ Phỉ nghe được lời của Triệu Gia Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tím tái tức giận, "Cô ta làm sao có thể nói như vậy?"

Trên mạng unti fan cũng đã từng nói qua,

Nhưng, lời trên mạng nói là một chuyện, hiện tại trong người quen biết nói, chính là một chuyện khác.

Cô ta rõ ràng là dựa vào cố gắng của mình mới có hôm nay, những người này dựa vào cái gì nói cô ta như vậy?

Triệu Gia Kỳ an ủi Đinh Phỉ Phỉ đang tức giận: "Chúng ta đều biết, Phỉ Phỉ cậu xinh đẹp từ bé, Diệp Phồn Tinh nhất định là ghen tỵ cậu! Ngược lại trường học của chúng ta rất nhiều nữ sinh đều bị cô ta ở sau lưng từng nói nói xấu."

Triệu Gia Kỳ an ủi, cũng không có để cho Đinh Phỉ Phỉ trong lòng dễ chịu một chút, "cô ta chính là một tiện nhân!"

Triệu Gia Kỳ giả bộ đáng thương, "Thật ra thì ban đầu... Cố Vũ Trạch vốn là là yêu thích mình, đáng tiếc, bị Diệp Phồn Tinh đoạt đi, cậu nói, cô ta thứ người như vậy, mình làm sao có thể cùng với cô ta tiếp tục làm bạn bè?"

Triệu Gia Kỳ cùng Diệp Phồn Tinh trở thành bạn, là do Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch ngồi cùng bàn.

Cố Vũ Trạch thoạt nhìn rất cao lãnh, Triệu Gia Kỳ muốn đi tìm hắn, lại sợ cùng hắn không quen, hắn không để ý tới cô ta, cho nên, cô ta liền cùng Diệp Phồn Tinh giữ gìn mối quan hệ, mỗi lần đều mượn cớ tìm Diệp Phồn Tinh, thuận lợi cùng Cố Vũ Trạch nói chuyện.

Thế cho nên sau đó, trừ cô ta ra, tất cả mọi người đều cho là, cô ta cùng Diệp Phồn Tinh là bạn rất thân.

Hết lần này tới lần khác cái đồ nhà quê ngu xuẩn Diệp Phồn Tinh đó, lại coi cô ta là bạn thân, bí mật gì đều nói với cô ta, không có giữ lại chút nào.

Hiện tại, mình đã cùng với Cố Vũ Trạch ở chung một chỗ, Diệp Phồn Tinh sớm đã không có giá trị lợi dụng, Triệu Gia Kỳ tự nhiên cũng sẽ không giúp Diệp Phồn Tinh nói tốt.

Một bạn học khác rất kinh ngạc, "Trời ạ! Diệp Phồn Tinh lại là người như vậy, thật không nhìn ra. Gia Kỳ, cậu sau này phải cách xa cô ta ra một chút!"

"Người nhà quê thật là đáng sợ, không có tư chất!" Đinh Phỉ Phỉ đi theo nhổ nước bọt.

-

Buổi tối, Diệp Phồn Tinh cuối cùng kết thúc công việc, đã về đến nhà.

Phó Cảnh Ngộ đã trở lại trước, nhìn cô hiện tại mới trở về, hỏi: "Em đã đi đâu?"

"Đi ra ngoài dạo một chút." Diệp Phồn Tinh cũng không muốn để cho Phó Cảnh Ngộ biết cô ở bên ngoài làm công.

Cô vỗ một cái bả vai, buổi tối vào lúc này đặc biệt bận rộn, người ăn cơm rất nhiều, làm cô mệt chết đi được.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Thân thể thế nào rồi?"

"Đã tốt rồi." Diệp Phồn Tinh ở trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, "chú, chú trở về lúc nào?"

Bình thường Phó Cảnh Ngộ đều là đi sớm về trễ.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Trở về một lúc rồi."

Anh bây giờ cùng Diệp Phồn Tinh cũng không có ở tại Phó gia, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy trong nhà quá ồn, cho nên ở bên ngoài ở, nơi này chỉ có anh cùng Diệp Phồn Tinh hai người ở.

Sợ Diệp Phồn Tinh ở trong nhà một mình buồn chán, cho nên, anh hôm nay đặc biệt về sớm cùng cô ăn cơm, kết quả phát hiện cô căn bản không có ở trong phòng.

Diệp Phồn Tinh mũi rất nhạy bén, cô ngửi một cái, "Tôi làm sao ngửi thấy mùi bơ?"

Tưởng Sâm ở một bên cười nói: "Mũi cô cũng thính đấy nhỉ! Lúc trở về, chúng tôi mang bánh ngọt về cho cô, đặt lên bàn đây!"

Diệp Phồn Tinh bận rộn chạy tới, nhìn thấy một cái bánh ngọt đặt ở nơi đó.

Like để tiếp tục đọc chương mới đi nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện