Tước Quý hoàn toàn không ngờ hắn còn có nước cờ sau, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Lão phu nhân họ Tước mắng:
“Ngươi là thứ súc sinh lòng dạ thối nát, một tên quan thất phẩm nhỏ nhoi, có gì đáng để nhi tử ta mưu cầu? Con gái dòng chính của ta sao lại phải gả cho ngươi?”
“Đó là bởi vì năm xưa binh khí của nhà Yến —”
“Trương Cát!!” Tước Quý đột nhiên quát lớn, Trương Cát giật mình, mới chịu ngậm miệng lại.
Nhược Yên trong lòng chợt lạnh:
“Binh khí của nhà Yến thì sao?”
Trước kia Yến Trừng từng nói với nàng, trong trận Hàn Cốc Quan, lương thảo do Hộ bộ quản lý và binh khí của Binh bộ đều có vấn đề, thì ra vũ khí lại có liên quan tới Tước Quý? Tước Quý hung tợn trừng mắt nhìn Trương Cát, ánh mắt như muốn ăn thịt người, Trương Cát chậm rãi nói:
“Không có gì, ta nói nhầm rồi.”
Hắn xem ra đã quyết không khai, Sở Nhược Yên gật đầu chậm rãi:
“Tốt, ngươi không nói cũng được.”
Nàng quay đầu nhìn Tĩnh cô cô:
“Cô cô, nha hoàn bên cạnh cô đâu rồi?”
Nha hoàn?
Sở Tĩnh nhất thời ngẩn ra, lúc này mới phát hiện từ khi tỉnh lại đến giờ, bên cạnh quả thật không có một ai.
“Gọi Châu Nhi các nàng đến đây.”
Sở Tĩnh phân phó xong, không bao lâu mấy nha hoàn đều được đưa tới.
Các nàng đâu từng thấy cảnh tượng này, sợ tới mức lập tức quỳ xuống nhận tội.
Sở Nhược Yên lạnh nhạt nói:
“Các ngươi đã làm chuyện gì, tự mình khai ra đi.”
Vài nha hoàn liếc nhau, cuối cùng Châu Nhi gan lớn đáp:
“Hồi… hồi cô nương, nô tỳ nghe theo phân phó của Hầu gia…”
Tước Quý giận dữ hét lên:
“Câm miệng! Đây là chuyện trong phủ Thừa Ân Hầu, không tới lượt ngươi là người ngoài xen vào!”
Sở Nhược Yên nhìn người đàn ông chật vật thảm hại, lại còn mạnh miệng ra vẻ, chỉ cảm thấy hai chữ "cô phụ" đặt trên người hắn đúng là sự sỉ nhục.
Lúc này Sở Tĩnh trầm giọng nói:
“Ta không phải người ngoài chứ? Hầu gia chịu đại nhục thế này, tất nhiên phải tra rõ chân tướng. Các ngươi cứ nói, ta sẽ tha tội.”
Vừa nghe vậy, Châu Nhi lập tức nói:
“Là phu nhân! Nô tỳ nghe theo Hầu gia, mấy ngày nay trong hương liệu của người có thêm hai vị lan hương và dạ hợp, sau đó hôm nay đưa người vào gian phòng này…”
Sở Nhược Yên xen vào:
“Là phòng nào?”
“Chính là gian này, Hầu gia nói muốn cùng phu nhân hành phòng sự…”
Toàn trường kinh hô.
Chuyện này chẳng phải đã quá rõ ràng?
Trương Cát bị Tước Quý lấy danh nghĩa con gái lừa đến gian phòng này, định làm chuyện đồi bại.
Sở Tĩnh cũng bị hạ thuốc đưa tới đây, hoàn toàn không có sức chống cự.
Nếu không phải giữa chừng bị tráo người, hôm nay một màn này đã khiến Sở Tĩnh vạn kiếp bất phục!
Sắc mặt Sở Tĩnh xám như tro, giống như lần đầu sau bao năm mới thật sự nhận rõ con người này.
Nàng nhìn Tước Quý thật lâu, mới chậm rãi nói:
“Ngươi vì ta đuổi tiểu thiếp đi mà hận ta đến thế sao?”
“Cái gì? Còn có tiểu thiếp?!”
Trong đám đông có người không nhịn được hét lên.
Sở Tĩnh làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Tước Quý đến nước này cũng chẳng buồn che giấu:
“Trong lòng ta, nàng không bằng một ngón tay của Ảnh Hồng! Nói thẳng luôn với các vị hôm nay có mặt, ta có một tiểu thiếp tên Ảnh Hồng, đã sinh cho ta một đứa con trai, ta muốn đón mẹ con họ vào phủ. Đáng tiếc con đàn bà ghen tuông này không chịu, còn đuổi mẹ con họ ra khỏi kinh thành, khiến chúng ta chia lìa. Ta mới bất đắc dĩ phải nghĩ ra hạ sách này!”
Lời vừa dứt, tiếng xì xào trong đám đông liền nhỏ hẳn đi.
Ai ai cũng biết Sở Tĩnh không sinh được con trai, phủ Thừa Ân Hầu đến giờ vẫn chưa có người nối dõi.
Nếu lời Tước Quý nói là thật thì cũng có thể thông cảm phần nào.
Chỉ có một số phụ nhân âm thầm thương cảm nhìn Sở Tĩnh , bị phu quân bày mưu hại mình, còn gì đau đớn hơn?
Tước Linh không nhịn được nói:
“Nhưng mẫu thân đã nhận Bách Thanh làm con nuôi rồi mà!”
Tước Quý lạnh lùng cười một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con vợ kế, sao sánh được với con ruột của bản hầu?”
Thân mình Sở Tĩnh run lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tước Linh tuyệt vọng nói:
“Cha, sao người lại trở thành như vậy…”
“Không phải hắn thay đổi,” Sở Nhược Yên tiếp lời, ánh mắt trong trẻo nhìn Tước Quý, “mà là hắn vốn đã như vậy. Vậy thì Tiết Hầu gia, tới nước này rồi, người tính sao?”
Tước Quý không nói lời nào.
Lão phu nhân họ Tước nói:
“Còn có thể sao? Nhi tử ta chịu nhục nhã như vậy, đều là do phủ Quốc công các ngươi ban cho! Nếu không muốn bị bỏ ra khỏi cửa, thì mau đón mẹ con Ảnh Hồng về, lại long trọng rước họ vào phủ, nhận Quang Lâm làm đích tử… Đúng rồi, các ngươi cũng đừng mong lợi dụng chuyện hôm nay. Người có mặt ở đây đều là thân thích nhà họ Tước ta, thật ra mà nói, chính phủ các ngươi mới là người ngoài!”
Lời vừa dứt, một giọng nam lạnh lẽo, tức giận từ ngoài cửa vọng vào:
“Tốt lắm! Nếu phủ Quốc công chúng ta là người ngoài, vậy Tước Quý ngươi vu hãm muội ta, làm nhục danh tiết nàng, theo luật phải xử cung hình!”
Mọi người chấn động.
Chỉ thấy Sở Sở Hoài Sơn, trên người mặc triều phục, đầu đội mũ quan, bước nhanh tiến vào.
Tiểu Giang thị thở phào một hơi.
Sở Nhược Yên gọi khẽ:
“Phụ thân!”
Sở Sở Hoài Sơn gật đầu với nàng, đi tới trước mặt Sở Tĩnh ,Sở Tĩnh thấy hắn, viền mắt đỏ hoe:
“Ca ca…”
“Không cần nhiều lời.”
Sở Hoài Sơn vỗ vai nàng, sau đó quay người đối diện Tước Quý,
“Tiết Hầu gia, ngươi giỏi lắm, nuôi tiểu thiếp, sinh con riêng…”
Tước Quý vốn đã rất sợ vị đại cữu ca này, lúc này run rẩy nói:
“Không… không phải…”
Bộp!
Một cước đạp thẳng hắn ngã lăn ra đất.
“Quý nhi!”
Lão phu nhân họ Tước cuống quýt định đỡ, nhưng bị ánh mắt của Sở Hoài Sơn trừng một cái, liền không dám nhúc nhích nữa.
“Bổn Quốc công còn chưa nói xong, bà xen miệng cái gì! Ngươi muốn nuôi tiểu thiếp, muốn nâng con riêng làm đích tử, ta không quản! Nhưng ngươi dám mưu hại muội ta, hủy danh tiết của nàng… Tước Quý, ngươi còn nhớ khi cưới muội ta, đã từng nói gì không?”
Toàn thân Tước Quý run lên, Sở Hoài Sơn trầm giọng, từng chữ như d.a.o cắt:
“Ngươi nói, ‘Đời này nhất định đối xử tốt với nàng, nếu vi phạm, sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không được c.h.ế.t yên lành’!”
Tước Quý lập tức bật dậy:
“Quốc công gia, chuyện này có thể thương lượng! Là ta có lỗi với lệnh muội—”
Bộp!
Lại thêm một cước nữa.
“Bổn Quốc công chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có mỗi điểm nói được làm được. Ngươi tự chọn đi, là đoạn tử tuyệt tôn, hay không được c.h.ế.t yên lành?”
Tước Quý chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, ngay cả lúc bị bắt gian cũng chưa từng kinh sợ đến vậy.
Hắn biết Sở Hoài Sơn không nói suông. Trước đây từng có một vị tam phẩm đại thần ỷ vào chức vụ, đụng què một tiểu lại dưới quyền hắn, hôm sau Sở Hoài Sơn tự mình dẫn người đến bắt về Đại Lý Tự, xử phạt xong liền đánh gãy chân tên quan kia!
Người này nổi danh toàn triều vì cực kỳ bao che người nhà!
Lúc này bà v.ú Ngọc Như cuối cùng cũng mở miệng:
“Quốc công gia, xin ngài nể mặt nương nương, bớt giận một chút.”
Sở Hoài Sơn quay lại:
“Thì ra là bà v.ú bên cạnh quý phi nương nương, vậy xin hãy nhắn lại với quý phi, thân thích nhà nàng, chúng ta không dám trèo cao!”
Ngọc Như ngẩn người, lão phu nhân họ Tước liền hét lên:
“Ý ngươi là sao? Chẳng lẽ muốn hòa ly?”
Tiểu Giang thị cảm thấy không ổn, vừa định khuyên, nhưng Sở Hoài Sơn đã lạnh giọng:
“Hắn không xứng hòa ly, chỉ xứng đoạn tuyệt!”
Cả sảnh náo động.
Từ khi Đại Hạ khai triều đến nay, chưa từng có hai nhà quan quý kết thân rồi mà lại nghĩa tuyệt!
Điều này chẳng khác nào kết tử thù!
Lão phu nhân họ Tước rốt cuộc hoảng loạn, thét lên:
“Nghĩa tuyệt? Ngươi dám?! Ai chẳng biết phủ Quốc công các ngươi đã hòa ly một tiểu thư, giờ lại dám nghĩa tuyệt, không sợ các cô nương trong phủ không ai dám lấy sao?!”
“Đúng vậy lão gia, xin người vì Nhược Âm, Nhược Lan mà suy nghĩ lại!”
Tiểu Giang thị khẩn cầu đến mức suýt quỳ xuống, nhưng Sở Hoài Sơn đã nhíu mày, thì đúng lúc này, một giọng nữ già nua nhưng sang sảng vang lên—
“Ai nói Sở Tĩnh không ai thèm lấy? Hôm nay nghĩa tuyệt, ngày mai nhà họ Tào ta sẽ rước nàng tám kiệu lớn vào cửa!”
---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương