Editor: Đường Đường

Người nào lại thất đức như vậy, sao lại vứt phân ở chỗ này!

Tiểu Kiều thật sự rất muốn giết người.

Trẻ con trong thôn thấy Tiểu Kiều dẫm phải đống phân, cười quái dị: “Tiểu Kiều giẫm phải phân, Tiểu Kiều giẫm phải phân!”

Mặt Tiểu Kiều căng đến đỏ bừng, tức chết mất!

Đại Kiều nghe thấy tiếng em gái mình thét chói tai, sợ hết hồn: “Em gái, em bị làm sao vậy?”

Cô chạy tới nhìn một cái, cái mũi nhỏ thanh tú nhăn lại.

Ai nha, một nửa chiếc giày của em gái giẫm phải phân, bốc mùi thối kinh khủng, chẳng trách em gái tức đến thế.

Tiểu Kiều đen mặt, duỗi giầy trước mặt Đại Kiều, tỏ vẻ đây là chuyện hiển nhiên, nói: “Chị giúp em lau sạch giầy đi!”

Đại Kiều sửng sốt.

Tiểu Kiều thấy Đại Kiều không trả lời, sắc mặt trầm xuống.

Lúc cô ta chuẩn bị mở miệng uy hiếp Đại Kiều thì đột nhiên Kiều Tú Chi quay trở lại: “Đại Kiều, sao cháu còn không về nhà? Bỏ ba cháu ở nhà một mình nếu nó muốn nước bị ngã thì sao, lòng cháu có thấy áy náy không?” Cái tốt không học, toàn học mấy thứ vong ân bội nghĩa kia! Còn không mau về nhà nhanh?”

Nghe bà nội mắng mình, Đại Kiều không dám chậm trễ nữa: “Em gái…em…tự…mình…lau…đi nhé…chị…phải…về nhà…rồi.”

Nói xong, không đợi Tiểu Kiều trả lời, cô đã chạy đi với chiếc giỏ đựng đeo trên lưng.

Tiểu Kiều trợn mắt nhìn bóng dáng Đại Kiều chạy như bay, tức giận như con cá nóc.

Đại Kiều chạy đến trước mặt bà nội cô, cười xấu hổ với bà rồi cô khẽ kêu lên một tiếng: “Bà nội.”

Đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô, Kiều Tú Chi không mắng được câu gì: “Không phải bà bảo cháu về sớm rồi sao?”

“Cháu…cho…em gái…trứng gà…ạ.” Đại Kiều không giấu giếm nói chuyện cho em gái trứng gà ra.

Kiều Tú Chi không thích đứa cháu gái Tiểu Kiều này, nhưng bà cũng không ngăn cản Đại Kiều cho đối phương trứng gà.

Lý do tại sao bà không thích Tiểu Kiều, nguyên nhân rất đơn giản —— tâm tư quá nặng.

Mọi người đều nói Tiểu Kiều khôn khéo thông minh, nhưng bà cảm thấy đứa nhỏ này rất thông minh, lòng còn nhiều mắt hơn so với đài sen!

Nếu cô ta hiền lành ngây thơ thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn chị mình bị đói thành da bọc xương như thế, trong khi đó cô ta luôn luôn được ăn lương thực trứng gà, quần áo mới của cô ta mặc cũng không hết, vậy mà lại để chị mình mặc quần áo cũ bị vứt đi của cô ta, đôi giày bị thủng lỗ như vậy đến tận bây giờ cô ta vẫn không giúp đỡ.

Hơn nữa, bà còn tận mắt chứng kiến một giây trước cô ta cười rất vui vẻ, nhưng khi người khác quay đi thì trên mắt cô ta đầy vẻ khinh thưởng, dáng vẻ đó hoàn toàn không giống dáng vẻ một đứa bé sáu tuổi nên có.

Kiều Tú Chi chưa từng nghĩ đến có cái thứ quỷ quái gì đó ám trên người Tiểu Kiều, bà chỉ nghĩ rằng Tiểu kiều thông minh sớm thôi, chẳng qua là tâm tư đứa nhỏ quá nặng, bà không thích.

Cô ta so với Đại Kiều thì Đại Kiều đơn giản là một đứa ngốc nghếch, thậm chí nếu bị bán còn giúp người ta đếm tiền nữa!

Bà vừa mới đi được nửa đường thì bỗng cảm thấy có chút không yên lòng, nên bà quay lại, sau đó bà nghe được lời Tiểu Kiều nói với Đại Kiều là lau giầy dính cứt cho cô ta.

Quả nhiên, đứa nhỏ này không khiến người khác bớt lo chút nào!

Một già một trẻ đi về sân nhỏ nhà họ Kiều, một nhà của Kiều Chấn Quân bị chia ra nên cách nhà cũ của nhà họ Kiều khoảng mười phút đi bộ.

Đại Kiều tới trước nhà, cô ngẩng mặt lên bà nội mình, âm thanh mềm mại nói: “Bà nội…con…đi vào…nhé.”

Ánh mặt trời chiếu vào mặt cô, sắc mặt của cô so với lúc trước trông khá hơn một chút, nhưng so với những đứa trẻ khác trong nhà họ Kiều, cô vẫn quá gầy, lộ ra đôi mắt cực kỳ to.

“Chờ một chút.”Kiều Tú Chi gọi cô lại, rồi bà lấy một quả trứng gà trong túi ra đưa cho cô, mặt đầy hung dữ nói: ‘Cầm đi, nếu để bà phát hiện là mày cho người trứng gà thì xem bà dạy dỗ mày như thế nào!”

Đại Kiều thụ sủng nhược kinh(*), nhưng cô vẫn lắc đầu: “Bà nội…ăn đi…con…không ăn…đâu.”

(*) được sủng ái mà lo sợ.

“Bà bảo mày cầm thì mày cứ cầm, dài dòng cái gì!” Kiều Tú Chi không cho cô từ chối, cầm trứng gà nhét vào tay cô rồi xoay người đi.

Đi từng bước hiên ngang oai hùng.

Bà nội thật tốt!

Đôi mắt Đại Kiều sáng lấp lánh nhìn bà nội mình dần dần đi xa, cho đến khi không thấy nữa cô mới xoay người bước vào sân nhỏ.

Cô tìm một chậu gỗ đổ đầy nước rồi cẩn thận đặt cá Koi(*) vào.

(*)Cá koi ( Cyprinus carpio haematopterus) thuộc bộ Cyprinus (Cyprinidae) về mặt sinh học, và có hơn 3700 loài thuộc 210 chi Cyprinus trên thế giới. Là loài cá cảnh cao cấp được ưa chuộng trên thế giới hiện nay, nó có tiếng là “viên ngọc sống trong nước” và “tác phẩm nghệ thuật biết bơi”. “Cá Koi” hay còn gọi là “cá chép đỏ”.

Cá Koi thoi thóp, cho dù thả vào trong nước nhưng cũng không có dấu hiệu sống lại.

Thấy con cá không động đậy, Đại Kiều chọc chọc đầu nó, nước mắt lưng tròng: “Cá nhỏ… em… đừng… có chết.”

Những giọt nước mắt cô rơi xuống nước, tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra vào lúc này, con cá đã trắng bụng không ngờ lại phun ra một quả bong bóng!

Khuôn mặt nhỏ Đại Kiều căng đến đỏ bừng, đôi mắt cô sáng lên: “Sống rồi!”

Con cá lại phun ra một quả bong bóng, lật người lại và từ từ bơi trong nước, mặc dù di chuyển rất chậm nhưng dù sao nó vẫn sống.

Địa Kiều rất vui, cô đứng nhìn chậu gõ trước mặt mình một lúc lâu, sau đó mới đứng lên đi tới chuồng gà xem gà mái.

Cô ngồi xuống sờ vào cái mông của gà, không tìm được quả trứng nào, trong đống rơm cũng không tìm thấy, miệng nhỏ mím lại, cô chỉ gà mái dạy dỗ: “Gà mái…mày…không…ngoan!”

“Cục tác.” Gà mẹ không hiểu cô đang nói gì, vui vẻ kêu.

Đại Kiều dạy dỗ gà mẹ một phen, rồi mới vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho ba cô.

Bây giờ cũng không bận làm ruộng, nhà nào cũng một ngày ăn hai bữa, ba cô còn phải uống thuốc bắc nên không thể để bụng trống không mà uống thuốc được, vì thế mới đổi thành một ngày ăn ba bữa, mấy ngày nay cô cũng ăn theo vậy, ăn đến mức khuôn mặt nhỏ cũng mập lên rồi.

Buổi trưa hôm nay là cháo khoai lang đỏ với dưa muối và thêm một quả trứng gà, cô chỉ nấu một quả trứng, quả còn lại thì cô định để mai nấu.

Kiều Chấn Quân thấy bữa trưa hôm nay có thêm một quả trứng gà, ông ngạc nhiên: “Trứng gà con lấy ở đâu? Gà mái nhà mình đẻ trứng à?”

Ông cũng biết chuyện gà mẹ không đẻ trứng, bởi vì ngày nào Đại Kiều cũng lải nhải với ông.

Đại Kiều lắc đầu, khẽ nói: “Bà nội…cho…ạ.”

Kiều Chấn đẩy trứng gà qua cho cô: “Con ăn đi, ba không thích ăn trứng gà.”

Đại Kiều lại lắc đầu: “Ba ăn…ăn…đi…để…người…mau…khỏe lên…nhanh…có thể…đứng dậy.”

Kiều Chấn Quân nghe vậy, trong lòng rất khó chịu.

Ông đã bị liệt, đời này không thể nào tốt lên được.

Kiều Tú Chi trở về nhà cũ của nhà họ Kiều, con dâu cả Vạn Xuân Cúc vội vàng chạy tới: “Mẹ, mẹ đã về rồi! Con đang định làm cơm trưa, mẹ đưa trứng gà cho con đi.”

Kiếu Tú Chi nhướng mày lên: “Trứng gà cái gì? Không có!”

Đời này Kiều Tú Chi sinh hạ ba người con trai và hai người con gái, hiện hai cô gái đã cưới chồng, ba đứa con trai cũng đã lập gia đình.

Con cả Kiều Chấn Quốc và con dâu Vạn Xuân Cúc có một trai hai gái, con trai họ tên Kiều An Bình là nam giới duy nhất trong thế hệ thứ ba nhà họ Kiều.

Con hai Kiều Chấn Quân và vợ là Phương Tiểu Quyên, hai vợ chồng có hai cô con gái sinh đôi là Đại Kiều và Tiểu Kiều.

Con năm Kiều Chấn Dân, hiện đang làm công việc vận chuyển tạm thời cho cơ quan tiếp thị và cung ứng của thị trấn, kết hôn với cô gái tên Trần Xảo Xảo trên thị trấn. Họ đã kết hôn được 5 năm và chỉ có một cô con gái.

Vạn Xuân Cúc sốt ruột: “Không phải mẹ vừa nhận năm quả trứng gà từ nhà họ Tống và mẹ Cẩu Đản à? Sao lại không có chứ?”

Mặc dù điều kiện của nhà họ Kiều tốt hơn những gia đình khác nhưng bây giờ không phải ngày mùa, ngày nào nhà họ cũng chỉ ăn cháo loãng kèm dưa muối, ăn đến nỗi miệng bà ta nhạt nhẽo không còn mùi vị gì rồi.

Gà mái trong nhà sắp chết rồi, nửa tháng không đẻ được trứng, theo lời bà ta thì con gà mái không đẻ được trứng thì nên giết thịt để ăn, nhưng chưa đến Tết, vì thế cũng không giết con gà này được

Nghe nói mẹ chồng lấy năm quả trứng gà của nhà họ Tống và mẹ Cẩu Đản, nên bà ta đã lên kế hoạch từ sáng sớm.

Có năm quả trứng, hai quả cho bố chồng, một quả cho An Bình, An Bình là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều, đương nhiên có thể ăn cả một quả, hai quả còn lại được thì làm trứng cà chua và trứng chiên với rau hẹ cho mọi người, một bữa ăn ngon.

Bây giờ bà ta nghe thấy mẹ chồng nói không có trứng gà thì sao bà ta lại không nóng nảy được chứ?”

Kiều Tú Chi đẩy bà ta ra: “Tôi cho Đại Kiều và thằng hai bốn quả trứng gà rồi, còn thừa một quả thôi, cô cũng đừng nghĩ tới người ăn quả trứng đó làm gì.” Thừa một quả thì đương nhiên phải cho Tiết Xuyên ăn để bồi bổ cơ thể.

Sấm sét giữa trời quang!

Suýt nữa làm Vạn Xuân Cúc hôn mê: “Mẹ nói gì cơ? Mẹ cho Đại Kiều và em hai bốn quả trứng á, không phải nhà họ đã ở riêng rồi sao, mẹ cho họ nhiều trứng gà như thế làm gì?”

Kiều Nhị đã tách ra ở riêng, nó có mặt mũi gì mà lấy trứng gà? Không những thế, Anh Bình là cháu trai duy nhất của cái nhà này mà thằng bé còn không được ăn một quả trứng, sao cái đưa tai họa Đại Kiều lại được ăn trứng gà?

Kiều Tú Chi nghiêm mặt lại: “Trứng của tôi, tôi muốn cho thì cho người đó ăn!”

“Không mẹ ơi, người lớn chúng ta không ăn cũng không sao, nhưng An Bình là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều, sao mẹ không để lại cho nó một quả trứng?”

Vạn Xuân Cúc cảm thấy ủy khuất thay con trai mình, là cháu trai duy nhất của cái nhà này thì phải được cưng chiều hết mức, nhưng bà mẹ chồng lại ngược lại, trong mắt bà chỉ thấy mỗi bố chồng là tốt nhất thôi, có gì ăn ngon thì bố chồng luôn là người đầu tiên bà cho.

Chẳng lẽ muốn bà ta nói đều là người già khú đế mà ngày nào cũng để người ta chán ghét như vậy, bà có xấu hổ hay không thế?

Cho bố chồng ăn thì cũng được thôi, bà ta là dâu cũng không nói được cái gì nhưng sao mẹ chồng lại cho Kiều Nhị? Rõ ràng đã ra ở riêng, dựa vào cái gì mà cho bọn họ trứng gà chứ?

Kiếu Tú Chi lười để ý cái đứa dâu cả ngu xuẩn này: “Ai nói là cháu trai thì có thể được đối đãi tốt, ở cái nhà này, bà đây quyết định! Không thuận theo? Nín đi!”

Vạn Xuân Cúc: “…”

Có thể nói Kiều Tú Chi là người duy nhất không trọng năm khinh nữ trong toàn công xã Đông Phong, trời sinh bà có thần lực, trong gia đình chỉ còn duy nhất đứa con gái là bà nên từ nhỏ bà đã được nuôi dạy như một cậu bé.

Sau khi bà kết hôn với Tiết Xuyên, vì thân thể Tiết Xuyên yếu ớt, do đó mọi việc trong nhà đều do một tay bà sắp xếp, vì vậy đến tận bây giờ bà không cảm thấy mình kém hơn so với đàn ông ở chỗ nào.

Trong ba đứa con trai, chỉ có mỗi Kiều Chấn Quân sinh được một đứa con trai, thằng hai và thằng năm cũng chỉ có con gái, nhưng bà không lo lắng một tí nào.

Không có con trai?

Thế cưới một chàng rể về là được rồi, giống như bà năm đó vậy.

Kiều Tú Chi không trọng nam khinh nữ, nhưng Vạn Xuân Cúc lại không nghĩ vậy.

Bà ta thấy mình đã sinh ra đứa con duy nhất của nhà họ Kiều, bà là người có công lớn của nhà họ thế nên con trai bà phải là cục vàng trong nhà và hai mẹ con họ phải được hứng trên bàn tay của mọi người trong gia đình, nhưng hết lần này tới lần khác mẹ chồng không coi trọng điều này, ngay cả chuyện này cũng không, điều đó đã đâm một phát vào tim Vạn Xuân Cúc.

Vạn Xuân Cúc càng nghĩ càng cảm thấy không chấp nhận được, nhưng bà ta không dám đối diện trước mặt mẹ chồng để bị ăn đòn, mẹ chồng đánh một quyền chết heo rừng để bà ta qua đó bị đánh á, không phải là muốn chết à?

Kiều Chấn Quốc trở về từ bên ngoài, ánh mắt ông nhìn qua mặt Vạn Xuân Cúc đen như đáy nồi, ông quay đi chỗ khác coi như không thấy.

Mặt Vạn Xuân Cúc càng đen hơn: “Ông không thấy tôi đang không vui à?”

Kiều Chấn Quốc sửng sốt một chút, ông gãi gãi trán rồi nói: “Có ngày nào bà vui đâu? Với cả trời sinh khuôn mặt bà đen như lợn rừng vậy thì ai mà nhìn ra được bà có vui hay không?”

Vạn Xuân Cúc: “…”

Vạn Xuân Cúc suýt nữa hộc máu, bà tìm phải đàn ông kiểu gì đây, luôn làm bà tức giận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện