Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa trở về Hoàng cung, Cố Văn Quân vẫn cảm thấy mọi chuyện thuận lợi đến bất ngờ.

Hắn cứ tưởng phải ở ngoài bôn ba hơn nửa tháng mới hy vọng có chút manh mối. Nào ngờ vừa ra khỏi Hoàng thành đã có người biết được tung tích thần y. Hơn nữa còn không lấy bất cứ thứ gì liền đã nguyện ý nói cho hắn biết chỗ.

Thiếu niên kia bộ dáng trông không mấy đứng đắn, nhưng không ngờ lại là người thành thật. Cũng không biết sau này có gặp lại hay không, nếu có, hắn sẽ cảm tạ y thật thỏa đáng.

Lại nói, vị thần y này cũng thật kỳ lạ. Sau khi nghe hắn nhắc đến chuyện nam nhân có thể mang thai, lão không lấy làm kỳ lạ, trái lại rất bình tĩnh mà lập tức nhận lời.

Hơn nữa Cố Văn Quân còn tinh ý nhìn thấy một mạt…hưng phấn lóe lên trong mắt lão. Là nhầm lẫn chăng?.

Từ lúc lên xe ngựa đến giờ, lão thần y vẫn cứ trầm mặc nhắm mắt dưỡng thần. Ở bên cạnh đặt một cái hộp trông khá kỳ lạ, nhưng xem ra vừa chắc chắn vừa tinh xảo.

Cũng không biết đựng cái gì bên trong, nhưng Cố Văn Quân đoán, nếu là thần y thì bên trong chắc là chứa thần dược nhỉ?.



Cố Văn Quân về đến Hoàng cung liền sai người đi an bài chỗ ở cho thần y, sau đó tức tốc đi tìm Phó Gia Hiên.

Thần y hiện tại cũng đã tìm được rồi, hiện tại cũng là lúc nói cho Hiên nhi biết sự thật.

Phó Gia Hiên còn chưa hay được tin Cố Văn Quân đã trở về, cho nên hiện tại y đang ngủ trưa rồi.

Đợi đến khi y tỉnh lại, liền đã thấy Cố Văn Quân ngồi ngay bên cạnh giường. Chỉ là, ánh mắt hắn không nhìn vào mặt y, mà là nhìn chằm chằm vào bụng y.

Phó Gia Hiên trong lòng âm thầm lo lắng. Có phải dạo gần đây y lại béo thêm không?


Mặc dù đã cố gắng kiểm soát chế độ ăn uống, nhưng dường như đều vô dụng, mỡ tích ở bụng hình như còn tích càng ngày càng nhiều. Đặc biệt là y còn cảm thấy vô cùng muốn ngủ.

Mặc dù trước đó Cố Văn Quân đã nói như vậy trông rất đáng yêu, nhưng giữa mủm mĩm và béo phì là hai loại khái niệm khác nhau hoàn toàn, không thể đánh đồng cùng nhau được.

“Hiên nhi tỉnh rồi sao?”. Cố Văn Quân rất nhanh đã phát hiện ra Phó Gia Hiên đã dậy rồi, hắn cẩn thận đỡ y ngồi dậy, giọng nói vô cùng ôn nhu.

“Ừm. Chẳng phải nói đến Tây Vực bàn chuyện tốn ít nhất nửa tháng hay sao? Sao huynh mới ra ngoài chưa bao lâu đã trở về rồi? Trên đường đi xảy ra chuyện gì à?”.

Đầu óc lúc này mới thanh tỉnh được đôi chút, Phó Gia Hiên liền phát hiện ra được điểm kì lạ.

Nếu tính thời gian, thì hiện tại ngay cả lãnh thổ của Tây Vực bọn họ còn chưa đặt chân đến, huống chi là đàm phán xong rồi trở về như thế này.

Chỉ có một khả năng duy nhất là Cố Văn Quân đi được nửa đường thì vòng trở về mà thôi.

“Hiên nhi, ta có thể hỏi một câu không? Nếu thật sự nam nhân cũng có thể mang thai, vậy Hiên nhi có nguyện ý sinh cho ta một cái tiểu hài tử hay không?”.

Cố Văn Quân không trả lời câu hỏi của Phó Gia Hiên, mà còn đặt câu hỏi ngược lại cho y.

Phó Gia Hiên bị hắn hỏi đến lâm vào mờ mịch, nhưng y rất nhanh liền trả lời.

“Nam nhân thì làm sao có thể mang thai được chứ? Chuyện này nói sao cũng thấy thật hoang đường. Nhưng là, nếu huynh thích, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa”.

Phó Gia Hiên hoàn toàn không đặt vấn đề “nam nhân mang thai” kia vào mắt.

Bởi vì y sống ở hiện đại, là tương lai của trăm triệu năm sau. Nhưng dù tiến hóa đến mức độ nào, thì y vẫn chưa từng nghe qua tiền lệ nam nhân có thể mang thai.

Cho nên với y mà nói, chuyện này một chút khả năng xảy ra cũng không có.



“Ta đang nói nếu như. Nếu như chuyện đó có thể xảy ra, vậy Hiên nhi có nguyện ý hay không?”.

Cố Văn Quân biết loại chuyện này rất khó tiếp thu, ngay cả bản thân hắn cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể từ từ tiêu hóa được chuyện này.

Thấy hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, Phó Gia Hiên cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Thật ra thì, hài tử do chính mình sinh ra vẫn tốt hơn hài tử mà người khác sinh. Hơn nữa cảm giác sinh ra kết tinh tình yêu giữa mình và người mình yêu thương, nhất định rất hạnh phúc.

“Sẽ. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, ta nhất định sinh cho huynh một hài tử đáng yêu nhất trên đời”. Phó Gia Hiên đột nhiên nhớ lại kết truyện của quyển thoại bản mình vừa đọc xong kia.

Tiểu thụ và tiểu công sau khi trải qua muôn vàn sóng gió, rốt cuộc tiểu thụ vượt cạn thành công sinh ra một cái hài tử đáng yêu bụ bẫm, sau đó cả nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau.

Quả là một cái kết viên mãn, nhưng đáng tiếc là nó không có thật…

Có được lời này của Phó Gia Hiên, nội tâm đang treo cao của Cố Văn Quân lúc này cũng hạ xuống được một chút.

“Vậy sau khi dùng cơm chiều xong, ta dắt Hiên nhi đi gặp một người”. Nói tới đây, Cố Văn Quân có hơi lo lắng.

Bởi vì vị thần y kia nói, phải để ông ta tự mình bắt mạch mới biết được tình trạng hiện tại của Hiên nhi thế nào. Ngoài ra lão cũng không hứa trước bất kỳ điều gì.

Cho nên hiện tại Cố Văn Quân cũng không vội nói, mà muốn đợi sau khi chuẩn mạch xong mới cho Phó Gia Hiên biết sự thật.

“Gặp ai mà thần bí như vậy?”. Phó Gia Hiên quan sát vẻ mặt của Cố Văn Quân, chỉ là cũng không nhìn ra được cái gì, cho nên không khỏi tò mò hỏi.

“Đến lúc đó Hiên nhi sẽ biết”. Cố Văn Quân xoa xoa đầu y, sau đó ánh mắt hắn không tự chủ được lại đặt ở vị trí bụng của y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện