Chuyện Cố Văn Quân cho người lục tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng
thần y, nhưng khi vừa ra khỏi thành liền tìm được, cái này cũng là nằm
trong sự sắp xếp của Tống Vũ.
Tuy rằng Tống Vũ không biết rõ thân phận của Cố Văn Quân, nhưng nếu có thể điều động được một lượng lớn binh lính đi tìm hắn như vậy, chắc chắn là người có lai lịch không tầm thường.
Hơn nữa người đông miệng tạp, cho nên Tống Vũ rốt cuộc cũng biết người muốn tìm hắn thế mà lại chính là tân Hoàng vừa mới đăng cơ.
Ở trong thành, Tống Vũ dùng bộ dáng thiếu niên hai mươi tám tuổi đi khắp nơi nghe ngóng tin tức. Chỉ là lại không nghe ngóng được rốt cuộc là Tân hoàng muốn mời hắn đến chữa bệnh gì.
Mãi đến khi Cố Văn Quân xuất thành, Tống Vũ liền đi theo, sau đó “trùng hợp” gặp được hắn như những gì đã diễn ra trước đó.
Sau khi nghe được mấy từ “nam nhân mang thai” từ trong miệng Cố Văn Quân, Tống Vũ vô cùng kích động, quyết đoán đi theo hắn.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc Phó Gia Hiên đã chạm mốc đến tháng thứ chín của thai kì.
Trong mấy tháng này cũng có nhiều việc đã xảy ra.
Tỉ như, chuyện y mang thai không thể giấu được phu thê Phó gia, cho nên sau khi hài tử được bốn tháng, tình trạng xem như đã ổn định, Cố Văn Quân liền dắt Phó Gia Hiên trở về Phó gia thông báo tin vui.
Cả nhà Phó gia sau khi biết tin đều là một bộ mặt dại ra, mãi đến sau khi cảm nhận được những chuyện động non nớt của hài tử trong bụng Phó Gia Hiên, bọn họ mới có thể dần chấp nhận đây là sự thật.
Sau đó chuyện Tống Vũ dịch dung cũng đã bị Cố Văn Quân phát hiện.
Chuyện này cũng không có gì quá bất ngờ, bởi vì lấy năng lực của Cố Văn Quân, cho dù Tống Vũ có che giấu kĩ cỡ nào, tiếp xúc lâu ngày kiểu gì Cố Văn Quân cũng sẽ nhận ra mà thôi.
Bụng Phó Gia Hiên hiện tại to ra một vòng, đi đứng vô cùng bất tiện. Hơn nữa vác cái bụng to như thế, Phó Gia Hiên vốn đã lười, nay lại càng không muốn nhúc nhích một ngón tay.
Chỉ là Tống Vũ nói, sau khi ăn xong phải đi bộ cho tiêu cơm, vừa ăn xong liền nằm như vậy không tốt cho hài tử.
Phó Gia Hiên vô cùng yêu thích hài tử, cho nên mặc dù rất lười, nhưng sau khi ăn cơm xong vẫn để Cố Văn Quân bồi mình đi bộ một đoạn.
Trong cung nhiều tai mắt, Phó Gia Hiên vác cái bụng to như thế đi tới đi lui, dĩ nhiên là sẽ có rất nhiều lời đồn thổi bị truyền ra ngoài.
Nhưng mà người cổ đại dĩ nhiên sẽ không nghĩ rằng một nam nhân như Phó Gia Hiên có thể mang thai.
Trái lại bọn họ suy đoán theo chiều hướng y là nữ phẫn nam trang, hoặc là một cái nữ nhi từ bé đã thích mặc nam trang.
Nhưng chung quy dù sao thì, Hoàng tộc cũng xem như tránh khỏi họa đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Cho nên đối mặt với Cố Văn Quân, đám quan đại thần rất ăn ý mà không dám hé răng nửa lời đối với việc tuyển phi nữa.
Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn còn chút hy vọng, nam nhân ấy mà, hứng thú một thời gian rồi thôi. Sau khi chơi chán rồi, Bệ hạ chắc chắn sẽ tìm thêm người lấp vào hậu cung mà thôi.
…
Phó Gia Hiên xem như mang thai cũng rất thuận lợi, ngoại trừ thời gian đầu bị ốm nghén ra thì những tháng sau đó của thai kì, y đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Những ngày giữa của tháng thứ chín thai kì, Phó Gia Hiên nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tâm tình vô cùng thoải mái.
Bởi vì bên cạnh y không chỉ có Cố Văn Quân luôn luôn đồng hành, mà Tống Vũ cũng hỗ trợ hết mình, cố gắng hết sức không để Phó Gia Hiên suy nghĩ hay lo lắng điều gì.
Chỉ là, ngàn tính vạn tính, không ngờ Phó Gia Hiên lại chuyển dạ sớm hơn dự kiến nửa tháng.
Sau khi dùng cơm xong, đang lúc đi tản bộ thì Phó Gia Hiên đột ngột ôm bụng kêu đau. Cố Văn Quân ở bên cạnh nhanh chóng đỡ đấy y, sau đó lập tức sai người đi gọi Tống Vũ tới.
Tống Vũ hay tin, lập tức cầm theo hộp y tế chạy đến ngay sau đó.
“Bệ hạ ở ngoài chờ đi”. Mắt thấy Cố Văn Quân cũng muốn vào theo, Tống Vũ liền lập tức cản lại. Hắn chỉ sai người đi chuẩn bị nước ấm, rượu và nến, sau đó một mình vào trong khóa cửa lại không để bất kì ai đi vào.
Tống Vũ biết, một nam nhân dĩ nhiên sẽ không thể sinh con như nữ nhân thông thường. Cho nên cách duy nhất có thể đó là sinh mổ.
Tống Vũ âm thầm may mắn bởi vì lúc bản thân xuyên tới nơi này, hộp dụng cụ y tế hắn luôn mang theo cũng xuyên tới cùng hắn.
Tuy rằng dụng cụ không quá đầy đủ, hơn nữa cũng không có phòng vô khuẩn gì đó, nhưng Tống Vũ tự tin vào khả năng của mình, xác xuất thành công cao đến tám mươi phần trăm.
Chỉ là, miệng vết thương nếu không chăm sóc kĩ rất dễ nhiễm trùng, tới lúc đó sẽ dẫn tới nguy hiểm trí mạng. Cho nên Tống Vũ cũng phải vô cùng cẩn trọng.
Phó Gia Hiên hiện tại đã bị một liều thuốc gây mê cực mạnh do Tống Vũ điều chế làm cho bất tỉnh. Tống Vũ cầm lên dao phẫu thuật, bắt đầu tiến hành dưới tình huống không có bất kì thiết bị hỗ trợ hiện đại nào.
Tuy rằng nói Tống Vũ không phải lần đầu tiến hành ca sinh mổ giống thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tiến hành dưới tình trạng không có bất kì phương tiện hỗ trợ hay thăm dò tiên tiến nào.
Cho nên nói, rủi ro vẫn là rất lớn.
Thời gian từng chút một trôi qua, Cố Văn Quân đi đi lại lại trước cửa phòng, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.
Hắn cũng không biết hiện tại đã trôi qua bao nhiêu giờ bao nhiêu khắc, chỉ biết một phút hiện tại với hắn mà nói dài chẳng khác gì một năm.
Một nhà Phó gia sau khi nhận được tin tức liền cũng lập tức vào cung. Vốn tưởng rằng khi bọn họ tới nơi, Phó Gia Hiên có lẽ cũng đã sinh xong rồi.
Nhưng mà, cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, bên trong yên tĩnh lạ thường, một chút tiếng động cũng không có. Bên ngoài phòng chỉ có một mình Cố Văn Quân lo lắng bồn chồn liên tục đi qua đi lại.
Tuy rằng Tống Vũ không biết rõ thân phận của Cố Văn Quân, nhưng nếu có thể điều động được một lượng lớn binh lính đi tìm hắn như vậy, chắc chắn là người có lai lịch không tầm thường.
Hơn nữa người đông miệng tạp, cho nên Tống Vũ rốt cuộc cũng biết người muốn tìm hắn thế mà lại chính là tân Hoàng vừa mới đăng cơ.
Ở trong thành, Tống Vũ dùng bộ dáng thiếu niên hai mươi tám tuổi đi khắp nơi nghe ngóng tin tức. Chỉ là lại không nghe ngóng được rốt cuộc là Tân hoàng muốn mời hắn đến chữa bệnh gì.
Mãi đến khi Cố Văn Quân xuất thành, Tống Vũ liền đi theo, sau đó “trùng hợp” gặp được hắn như những gì đã diễn ra trước đó.
Sau khi nghe được mấy từ “nam nhân mang thai” từ trong miệng Cố Văn Quân, Tống Vũ vô cùng kích động, quyết đoán đi theo hắn.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc Phó Gia Hiên đã chạm mốc đến tháng thứ chín của thai kì.
Trong mấy tháng này cũng có nhiều việc đã xảy ra.
Tỉ như, chuyện y mang thai không thể giấu được phu thê Phó gia, cho nên sau khi hài tử được bốn tháng, tình trạng xem như đã ổn định, Cố Văn Quân liền dắt Phó Gia Hiên trở về Phó gia thông báo tin vui.
Cả nhà Phó gia sau khi biết tin đều là một bộ mặt dại ra, mãi đến sau khi cảm nhận được những chuyện động non nớt của hài tử trong bụng Phó Gia Hiên, bọn họ mới có thể dần chấp nhận đây là sự thật.
Sau đó chuyện Tống Vũ dịch dung cũng đã bị Cố Văn Quân phát hiện.
Chuyện này cũng không có gì quá bất ngờ, bởi vì lấy năng lực của Cố Văn Quân, cho dù Tống Vũ có che giấu kĩ cỡ nào, tiếp xúc lâu ngày kiểu gì Cố Văn Quân cũng sẽ nhận ra mà thôi.
Bụng Phó Gia Hiên hiện tại to ra một vòng, đi đứng vô cùng bất tiện. Hơn nữa vác cái bụng to như thế, Phó Gia Hiên vốn đã lười, nay lại càng không muốn nhúc nhích một ngón tay.
Chỉ là Tống Vũ nói, sau khi ăn xong phải đi bộ cho tiêu cơm, vừa ăn xong liền nằm như vậy không tốt cho hài tử.
Phó Gia Hiên vô cùng yêu thích hài tử, cho nên mặc dù rất lười, nhưng sau khi ăn cơm xong vẫn để Cố Văn Quân bồi mình đi bộ một đoạn.
Trong cung nhiều tai mắt, Phó Gia Hiên vác cái bụng to như thế đi tới đi lui, dĩ nhiên là sẽ có rất nhiều lời đồn thổi bị truyền ra ngoài.
Nhưng mà người cổ đại dĩ nhiên sẽ không nghĩ rằng một nam nhân như Phó Gia Hiên có thể mang thai.
Trái lại bọn họ suy đoán theo chiều hướng y là nữ phẫn nam trang, hoặc là một cái nữ nhi từ bé đã thích mặc nam trang.
Nhưng chung quy dù sao thì, Hoàng tộc cũng xem như tránh khỏi họa đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Cho nên đối mặt với Cố Văn Quân, đám quan đại thần rất ăn ý mà không dám hé răng nửa lời đối với việc tuyển phi nữa.
Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn còn chút hy vọng, nam nhân ấy mà, hứng thú một thời gian rồi thôi. Sau khi chơi chán rồi, Bệ hạ chắc chắn sẽ tìm thêm người lấp vào hậu cung mà thôi.
…
Phó Gia Hiên xem như mang thai cũng rất thuận lợi, ngoại trừ thời gian đầu bị ốm nghén ra thì những tháng sau đó của thai kì, y đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Những ngày giữa của tháng thứ chín thai kì, Phó Gia Hiên nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tâm tình vô cùng thoải mái.
Bởi vì bên cạnh y không chỉ có Cố Văn Quân luôn luôn đồng hành, mà Tống Vũ cũng hỗ trợ hết mình, cố gắng hết sức không để Phó Gia Hiên suy nghĩ hay lo lắng điều gì.
Chỉ là, ngàn tính vạn tính, không ngờ Phó Gia Hiên lại chuyển dạ sớm hơn dự kiến nửa tháng.
Sau khi dùng cơm xong, đang lúc đi tản bộ thì Phó Gia Hiên đột ngột ôm bụng kêu đau. Cố Văn Quân ở bên cạnh nhanh chóng đỡ đấy y, sau đó lập tức sai người đi gọi Tống Vũ tới.
Tống Vũ hay tin, lập tức cầm theo hộp y tế chạy đến ngay sau đó.
“Bệ hạ ở ngoài chờ đi”. Mắt thấy Cố Văn Quân cũng muốn vào theo, Tống Vũ liền lập tức cản lại. Hắn chỉ sai người đi chuẩn bị nước ấm, rượu và nến, sau đó một mình vào trong khóa cửa lại không để bất kì ai đi vào.
Tống Vũ biết, một nam nhân dĩ nhiên sẽ không thể sinh con như nữ nhân thông thường. Cho nên cách duy nhất có thể đó là sinh mổ.
Tống Vũ âm thầm may mắn bởi vì lúc bản thân xuyên tới nơi này, hộp dụng cụ y tế hắn luôn mang theo cũng xuyên tới cùng hắn.
Tuy rằng dụng cụ không quá đầy đủ, hơn nữa cũng không có phòng vô khuẩn gì đó, nhưng Tống Vũ tự tin vào khả năng của mình, xác xuất thành công cao đến tám mươi phần trăm.
Chỉ là, miệng vết thương nếu không chăm sóc kĩ rất dễ nhiễm trùng, tới lúc đó sẽ dẫn tới nguy hiểm trí mạng. Cho nên Tống Vũ cũng phải vô cùng cẩn trọng.
Phó Gia Hiên hiện tại đã bị một liều thuốc gây mê cực mạnh do Tống Vũ điều chế làm cho bất tỉnh. Tống Vũ cầm lên dao phẫu thuật, bắt đầu tiến hành dưới tình huống không có bất kì thiết bị hỗ trợ hiện đại nào.
Tuy rằng nói Tống Vũ không phải lần đầu tiến hành ca sinh mổ giống thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tiến hành dưới tình trạng không có bất kì phương tiện hỗ trợ hay thăm dò tiên tiến nào.
Cho nên nói, rủi ro vẫn là rất lớn.
Thời gian từng chút một trôi qua, Cố Văn Quân đi đi lại lại trước cửa phòng, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.
Hắn cũng không biết hiện tại đã trôi qua bao nhiêu giờ bao nhiêu khắc, chỉ biết một phút hiện tại với hắn mà nói dài chẳng khác gì một năm.
Một nhà Phó gia sau khi nhận được tin tức liền cũng lập tức vào cung. Vốn tưởng rằng khi bọn họ tới nơi, Phó Gia Hiên có lẽ cũng đã sinh xong rồi.
Nhưng mà, cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, bên trong yên tĩnh lạ thường, một chút tiếng động cũng không có. Bên ngoài phòng chỉ có một mình Cố Văn Quân lo lắng bồn chồn liên tục đi qua đi lại.
Danh sách chương