Cũng giống như thời hiện đại, cổ đại đi học cũng có hai ngày nghỉ trong tuần.
Hôm nay vừa vặn chính là ngày nghỉ, cho nên Phó Gia Hiên nằm ngủ nướng đến tận trưa mới dậy.
Y phát hiện Cố Văn Quân cũng không hề chấp nhặt với một đứa nhỏ bốn tuổi như y, nếu y không làm gì quá đáng thì hắn liền mặc y muốn làm gì thì làm.
Ban đầu Phó Gia Hiên còn hơi kiên kỵ hắn, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không, trái lại còn tự nhiên như ở nhà vậy.
Sau khi dùng bữa sáng, à không, phải là bữa trưa xong thì Phó Gia Hiên lười biếng nằm tắm nắng trong sân.
Cố Văn Quân nhìn một màng này, quả thực không thể không cảm thán về độ lười biếng của Phó Gia Hiên.
"Vừa ăn no lại nằm không tốt cho thân thể, ngồi dậy vận động một chút đi, thuận tiện ta đưa ngươi đi tham quan Ngự hoa viên một lát".
Cố Văn Quân liếc đến cái bụng tròn vo của Phó Gia Hiên, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn là phải lên tiếng nhắc nhở.
Phó Gia Hiên đang cắn dở một quả lê, nghe Cố Văn Quân nói vậy liền hơi khựng lại.
Sau đó, mặc dù vô cùng không tình nguyện, thế nhưng Phó Gia Hiên vẫn là biết thân biết phận, ngoan ngoãn làm một cái đuôi uể oải theo sau lưng Cố Văn Quân.
"Chuyện Đại hoàng tử bị cấm túc, là do ngươi phải không?".
Cố Văn Quân đi được một đoạn thì đột ngột lên tiếng.
"Nhị điện hạ sao đột nhiên lại hỏi như vậy?".
Phó Gia Hiên không biết Cố Văn Quân hỏi câu này là có ý gì, cho nên y cũng không vội vàng đáp lời hắn mà là hỏi ngược lại.
"Đại hoàng huynh xưa nay tính tình nông nổi lại hẹp hòi, nói trắng ra chính là lòng dạ tiểu nhân.
Loại người này rất thích mang thù, nhưng đối phó cũng không phải là quá khó.
Chỉ là, Đại hoàng huynh là do Hoàng hậu sinh ra, hắn không đối phó được ngươi lại còn bị cắn trả ngược lại.
Thế nhưng Hoàng hậu thì có thể dư sức thay hắn làm điều đó.
Ta khuyên ngươi một câu.
Làm người tốt nhất nên chừa đường lui cho mình, nước trong cung sâu không thấy đáy, vẫn là cẩn thận bị nhấn chìm trong đó thì hơn".
Cố Văn Quân nói rất thẳng thắn, nghĩa trên mặt chữ, chính là muốn nhắc nhở Phó Gia Hiên càng phải cẩn thận với Hoàng hậu và Cố Văn Vũ.
Dù sao thù cũng đã chuốc xong rồi, hiện tại đã không thể cứu vãn, chỉ có thể binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn mà thôi.
"Đa tạ Nhị điện hạ đã nhắc nhở, Hiên nhi tự có chừng mực".
Phó Gia Hiên gật đầu tạ ơn lời nhắc nhở của Cố Văn Quân.
Lời hắn nói, y dĩ nhiên hiểu rõ.
Chỉ là, hiện tại Bệ hạ đang chống lưng cho y, phía sau y còn có một Phó gia vô cùng lớn mạnh, lại cộng thêm sự thông minh cơ trí của y nữa.
Cho nên nói, còn chưa biết ai mới là người cần phải dè chừng đâu.
Nên nhớ rằng, Cố Văn Vũ mới là người gây sự trước.
Mọi chuyện hiện tại vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Phó Gia Hiên.
...
Trong cung quả thực rất rộng, bọn họ đi một lúc mới đến được Ngự hoa viên.
Hai chân Phó Gia Hiên đã có chút tê rần, vừa tới nơi liền đã ngồi xổm xuống thở hồng hộc.
Phó Gia Hiên đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện Ngự hoa viên trồng đa số chính là hoa mẫu đơn.
Phó Gia Hiên không phải người am hiểu về các loại hoa, bản thân y cũng rất ít khi có cơ hội được tiếp xúc với chúng.
Cho nên giờ phút này, đập vào mắt là muôn hoa đua nở, thế nhưng Phó Gia Hiên lại chỉ có thể nhận biết được một vài loại hoa cơ bản nhất.
Còn Cố Văn Quân, vừa đến Ngự hoa viên hắn liền im lặng hẳn.
Cả người trầm mặc, lẳng lặng đứng bên cạnh một gốc hoa cẩm tú rồi ngẩn người.
"Nhị điện hạ, ngài có tâm sự gì à?".
Phó Gia Hiên bước tới bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn xem sắc mặt Cố Văn Quân.
"Biết đây là hoa gì không?".
Cố Văn Quân không trả lời, trái lại chỉ vào đóa hoa cẩm tú, sau đó hỏi Phó Gia Hiên.
"Hiên nhi ngu muội".
Phó Gia Hiên thành thật lắc đầu, hoa này nhìn có chút quen mắt, thế nhưng y lại không nhớ tên.
"Hoa cẩm tú.
Mẫu phi ta lúc còn sinh thời rất thích chúng, Phụ hoàng còn từng sai người đem hoa cẩm tú trồng khắp nơi trong hoàng cung, để Mẫu phi đi đến đâu cũng có thể ngắm được chúng".
Cố Văn Quân giọng nói đều đều, trong lời nói mang theo hoài niệm cùng thương tiếc.
"Thì ra là vậy.
Hoa...thật sự rất đẹp".
Phó Gia Hiên không biết Mẫu phi Cố Văn Quân đã qua đời, hôm nay nghe hắn nói vậy, quả thực có hơi sửng sốt.
Trong lúc nhất thời Phó Gia Hiên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể hùa theo lời hắn một chút.
Không ngờ Cố Văn Thành bề ngoài lạnh nhạt, lại cũng có lúc vì yêu thương một người mà phí công phí sức như vậy.
Chỉ là hiện tại, trong cung cũng không còn bao nhiêu hoa cẩm tú nữa rồi...
"Hoa cẩm tú tuy rằng đẹp, như so với nó, trong Ngự hoa viên vẫn còn rất nhiều hoa đẹp hơn, trân quý hơn".
Cố Văn Quân không rõ tư vị gì, nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.
Người khác không rõ, có lẽ chỉ tưởng hắn đang khen hoa đẹp mà thôi.
Nếu hiện tại đứng trước mặt Cố Văn Quân thật sự chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, có lẽ nó còn đã vui vẻ hùa theo nói "đúng vậy".
Thế nhưng Phó Gia Hiên lại hiểu thâm ý trong lời nói của hắn.
Thánh sủng vốn chính là mỏng manh như vậy đấy, Cố Văn Thành bên cạnh có biết bao nữ nhân sắc nước hương trời, Mẫu phi của Cố Văn Quân, có chăng cũng chỉ là một bóng hồng đã khuất mà thôi.
"Mỗi loài hoa đều đẹp theo một cách riêng của nó, thơm theo từng mùi hương đặc trưng, chẳng hoa nào giống hoa nào cả.
Hoa đẹp chính là hoa có gai, càng cao quý càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm.
Trái lại những loài hoa xinh đẹp thuần túy tựa cỏ dại, thế nhưng lại càng khiến người ta dễ chịu hơn".
Phó Gia Hiên cũng đáp trả lại hắn bằng một câu mang đầy thâm ý.
Cố Văn Quân hơi nhướn mày, nhìn sâu vào mắt Phó Gia Hiên, sau đó lại không nhịn được mà bật cười.
"Ngươi có đúng là chỉ mới bốn tuổi hay không vậy?".
Cố Văn Quân mỉm cười, bất đắc dĩ thốt lên một câu như vậy.
"Ngài đoán xem?".
Phó Gia Hiên dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, chỉ là trong lòng lại âm thầm đáp trả một câu.
"Dĩ nhiên không phải, nếu cộng lại tuổi của hai kiếp, thì y năm nay ít ra cũng đã hai mươi sáu rồi".
"Đi, chúng ta quay về thôi".
Cố Văn Quân đi trước hai bước, sau đó dừng chân nhìn lại Phó Gia Hiên nhỏ xíu đang chậm chạp lẽo đẽo sau lưng mình.
"Còn đi nổi hay không? Leo lên đi, ta cõng ngươi".
Cố Văn Quân ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên cầu còn không được, y nói một câu "Thất lễ rồi", sau đó nhanh gọn leo lên lưng Cố Văn Quân, hai tay choàng qua ôm hờ lấy cổ hắn.
Cố Văn Quân vừa bước đi vừa âm thầm nghĩ.
Từ khi có thêm cái tiểu gia hỏa này trong cung, hắn cảm thấy mình lúc thì biến thành nhũ mẫu, lúc thì biến thành nô tài..