Không thân cũng không quen, đột nhiên lại được Khắc Lạp Tư giúp đỡ, hiện tại còn được hắn tặng dược cho.
Phó Gia Hiên cảm thấy, nhận không như vậy thì rất ngại.
Y lúc này nắm lấy ngọc bội treo bên hông mình xuống, sau đó đưa cho Khắc Lạp Tư.
"Nhận không như vậy thì thật ngại quá.
Hay là như vầy đi, ngài tặng ta dược, ta tặng lại ngài ngọc bội, này xem như huề nhau, hơn nữa cũng có thể xem như quà gặp mặt".
Ngọc bội này là do năm trước Phó Gia Hiên đi dạo chợ, thấy đẹp mắt nên mua một khối, so với số ngọc thượng hạng mà y có thì cũng không tính là bao nhiêu tiền.
Nhưng ngọc này màu sắc và kiểu dáng rất đẹp mắt, cho nên Phó Gia Hiên thường đeo theo bên mình, cũng được xem như là ngọc bội tùy thân rồi.
"Đa tạ".
Khắc Lạp Tư nhìn ngọc bội, rồi lại nhìn Phó Gia Hiên, sau đó cũng không từ chối mà vươn tay nhận lấy.
Sau đó chỉ thấy, hắn đem ngọc bội thượng phẩm vốn đang đeo bên hông mình tháo xuống, rồi lại đem khối ngọc bội Phó Gia Hiên vừa tặng đeo lên.
"Rất đẹp".
Khắc Lạp Tư mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt v e khối ngọc trơn nhẵn bên hông.
Khắc Lạp Tư bề ngoài trông rất chính chắn trưởng thành, nhưng thực chất cũng chỉ mới mười chín tuổi.
Gương mặt góc cạnh, ngũ quan tinh tế, mày kiếm mắt sắt, khí chất cả người đều mơ hồ toát lên vẻ lạnh lùng trầm lặng.
Thế nhưng hiện tại hắn vẻ mặt dịu dàng, lại còn mỉm cười hòa ái như vậy, quả thực là rất hút ánh nhìn.
Phó Gia Hiên xoa xoa vành tai có hơi nóng lên của mình, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là sắc đẹp hại người mà.
Nếu nơi này hiện tại mà có nữ nhân, chắc chắn liền đã bị Khắc Lạp Tư đốn tim luôn rồi, không phải hắn liền không gả.
Đến ngay cả y là đường đường thẳng nam mà còn bị hắn làm cho ngượng chín cả mặt.
Để làm giảm không khí tràn nhập ngượng ngùng này, Phó Gia Hiên đổi chủ đề, nói chuyện phiếm với Khắc Lạp Tư đôi ba câu.
Khắc Lạp Tư cũng rất phối hợp, hầu như Phó Gia Hiên nói gì hắn cũng đều đồng tình, tuy rằng lời ít nhưng ý nhiều, khiến Phó Gia Hiên cảm thấy khá thoải mái.
"À đúng rồi, Tây Vực có còn nhân sâm giống cái ban nãy không vậy.
Nếu như có thì năm sau ngài đến, lại mang cho ta vài củ có được không?
Ta thật sự rất thích nhân sâm của Tây Vực, lần trước Bệ hạ ban tặng nhân sâm do Tây Vực tiến cống cho ta, quả thực ăn rất ngon.
Ngài yên tâm, ta không xin đâu, ngài cứ ra giá đi, ta nhất định sẽ mua với giá cao mà".
Phó Gia Hiên nói tới nói lui vẫn là nhớ mãi không quên với mấy củ nhân sâm kia.
Nói vòng nói vo, rốt cuộc vẫn là vòng về vấn đề chính.
"Nhân sâm ngàn năm...quả thực rất khó tìm, hy hữu lắm mới tìm được vài gốc.
Nhưng mà không sao, nếu ngươi thích thì ta sẽ cố gắng tìm, năm sau ta lại đến, nhất định sẽ mang theo nhân sâm cho ngươi.
Còn chuyện tiền bạc, ta đường đường là Thái tử Tây Vực cũng không thiếu chút tiền này.
Dù sao cũng chỉ là mấy củ nhân sâm, ta tặng ngươi là được".
Khắc Lạp Tư nói xong liền vươn tay xoa xoa tóc Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên bị lời hứa hẹn này của hắn hấp dẫn nên cũng không để ý, cứ thế bị mấy củ nhân sâm dắt mũi.
Nhân sâm ngàn năm quý hiếm bao nhiêu, đặt ở bên ngoài giá trị liên thành, vậy mà ở trong miệng Phó Gia Hiên và Khắc Lạp Tư lại chẳng khác nào rau cải bày bán đầy ngoài chợ vậy.
"Vậy...năm sau ngài mang nhân sâm đ ến, còn ta thì sẽ tặng lại cho ngài một món quà bí mật, bảo đảm giá trị không thua kém".
Nếu như Khắc Lạp Tư không muốn nhận vàng bạc, vậy thì Phó Gia Hiên sẽ trả cho hắn bằng những đồ vật quý hiếm và đặc biệt do chính mình tạo ra.
Y vốn là người không thích mắc nợ nhân tình của người khác, tốt hơn hết là đâu đó nên rõ ràng thì hơn.
Khắc Lạp Tư cũng cảm nhận được Phó Gia Hiên đang vạch rõ khoảng cách với mình.
Hắn vốn tưởng rằng trẻ nhỏ dễ dụ, chỉ cần hắn hòa ái, chiều chuộng y, thuận theo y liền sẽ có được tâm của y.
Nào ngờ Phó Gia Hiên lại không dễ dàng sập bẫy, quả thực bề ngoài y tuy rằng niềm nở dễ gần, thế nhưng lại không hề dễ tiếp cận.
Nhưng mà cũng phải, dù sao người mang trên mình vận mệnh như vậy, sao có thể là người tầm thường được chứ?
Chỉ là không sao, năm nay y chỉ mới bốn tuổi, thời gian vẫn còn dài, hắn có thể từ từ chậm rãi thân quen với y.
"Cứ như vậy đi".
Khắc Lạp Tư thoải mái mỉm cười đáp ứng.
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng lúc này lại bật mở ra.
Cố Văn Quân bước vào, trên tay cầm theo cái khay đựng một cốc trà gừng nóng hôi hổi.
Cố Văn Quân hướng Khắc Lạp Tư gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiến về phía giường đưa trà gừng cho Phó Gia Hiên.
"Cẩn thận, nóng".
Cố Văn Quân thổi thổi cho nguội bớt, sau đó mới đưa tách trà gừng qua cho Phó Gia Hiên.
Phó Gia Hiên ngoan ngoãn nhấp vào một ngụm, đợi đến khi y uống cạn trà gừng, cổ họng lúc này cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Văn Quân vốn định để Phó Gia Hiên ngủ ở Thái y viện một đêm, nhưng dư quang ánh mắt nhìn thấy ngọc bội Phó Gia Hiên thường đeo, hiện tại lại ở trên người Khắc Lạp Tư, ánh mắt hắn liền không khỏi tối đi.
"Ta hiện tại đưa Hiên nhi về trước đây, Thái tử điện hạ, cáo từ".
Cố Văn Quân đem chăn bông quấn kín từ đầu tới chân của Phó Gia Hiên.
Nói xong liền ôm cả người lẫn chăn lên, gật đầu với Khắc Lạp Tư rồi bước nhanh ra ngoài.
"Thái tử điện hạ, tạm biệt".
Phó Gia Hiên khó khăn ngoi từ trong chăn ra, hướng Khắc Lạp Tư vẫy vẫy tay.
Khắc Lạp Tư khẽ gật đầu.
Hắn nhìn thái độ này của Cố Văn Quân, liền có hơi suy tư.
Cố Văn Quân trừng mắt cảnh cáo, Phó Gia Hiên lúc này mới rụt tay về.
Hắn đem y quấn chặt lại, đem đầu y vùi vào ngực mình, sau đó ngược gió tuyết mà trở về Thái Hòa cung.
Thái y viện cách Thái Hòa cung của Cố Văn Quân cũng không xa, cho nên đi một lúc liền đã đến nơi rồi.
Đặt Phó Gia Hiên ngồi trên giường, Cố Văn Quân âm trầm ngồi nhìn y một lúc, sau đó mãi mới nặn ra được một câu.
"Tại sao lại đem ngọc bội tặng cho hắn?".
Cố Văn Quân trong giọng nói tràn ngập không vui.
Phó Gia Hiên và hắn gặp nhau đã lâu như vậy, hơn nữa còn ngày ngày kề cận, hơn nữa hắn còn chăm sóc y từng li từng tí, vậy mà y còn chưa tặng hắn được thứ gì.
Hiện tại y lại đột nhiên đem ngọc bội tặng cho một tên xa lạ, hắn liền không nên tức giận sao?.