Hai nữ nhân Thu Hồng và Thu Huệ vừa nghe tin Thánh thượng giá lâm liền son phấn xiêm y chỉnh tề, gấp rút đến thỉnh an hắn.
Cố Văn Thành vừa nhìn liền nhận ra được vấn đề.

Tuy rằng hắn thân là Hoàng đế, việc vặt trong hậu cung cũng chẳng đến phiên hắn quản.

Thế nhưng hai nữ nhân này, Cố Văn Thành lại vừa vặn đã từng biết qua.
Cả hai đều là cháu họ hàng xa bên phía nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, không những vậy, tuy rằng bề ngoài cũng được xem như thanh tú, nhưng đức hạnh lại chẳng ra gì.
Cố Văn Thành cũng không ngờ tới, Hoàng hậu dã tâm lại sâu như vậy.

Chẳng những cài người của mình vào Thái Hòa cung mà còn chọn đến loại người như vậy để thông phòng cho Quân nhi.
Chỉ là, hiện tại thế lực bên phía nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu đang rất thịnh, căn cơ bọn họ lại sâu, cho nên Cố Văn Thành cũng không muốn vì nhúng tay vào chuyện này mà gây ra thêm bao nhiêu là rắc rối.
Hắn trong lòng âm thầm tính toán, sau đó quyết định cứ tạm thời như vậy đi.

Dù sao cũng chỉ là hai cái nha đầu thông phòng, cũng chẳng gây ra được sóng to gió lớn gì.
"Hoàng hậu đúng là có mắt nhìn người.

Chỉ là Quân nhi, con hiện tại vẫn còn nhỏ, còn rất nhiều thứ phải học hỏi, không thể vì bên cạnh có giai nhân xinh đẹp mà xao lãng chuyện học hành, có biết không?".
Cố Văn Thành như có như không uyển chuyển nhắc khéo Cố Văn Quân.


Để leo lên được Đế vị, Cố Văn Thành cũng chẳng phải kẻ tầm thường.

Chút tâm tư này của Hoàng hậu, hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.
"Đa tạ Phụ hoàng đã nhắc nhở, lời này của người, Quân nhi nhất định sẽ ghi tạc trong lòng".

Cố Văn Quân không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hắn chỉ nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.
Quả thực rất khó để nhìn ra trong lòng Cố Văn Quân đang suy nghĩ cái gì.

Bản lĩnh che giấu cảm xúc này của hắn, chính là thứ mà Cố Văn Thành vô cùng xem trọng.
Trong khi các vị Hoàng tử khác đều tính khí bốc đồng, vui giận đều thể hiện ra ngoài, có che giấu cũng che không đến đâu thì Cố Văn Quân lại vô cùng trầm tĩnh.

So với đám trẻ ranh kia, Cố Văn Quân quả thực liền giống như hạc giữa bầy gà vậy.
Không thèm để ý tới sóng ngầm trong lòng mấy người bọn họ, Phó Gia Hiên lúc này tự cho mình là một đứa nhỏ chân chính mới bốn tuổi, hồn nhiên vô tư lự ngồi gặm nhấm mấy loại hạt khô.
Nhất thời không ai nói thêm cái gì, giữa không gian yên tĩnh, tiếng cắn vỏ hạt từ Phó Gia Hiên phát ra liền trở nên phóng đại lên gấp nhiều lần.
Phó Gia Hiên khoác lên người một bộ áo lông trắng muốt, hai tay cầm hạt, miệng khép mở gặm liên hồi.

Quả thực trông chẳng khác nào một chú chuột hamster vô cùng đáng yêu.
"Hiên nhi gần đây sức khỏe thế nào rồi? Trẫm đã lệnh bên phía Triệu thái y điều chế thuốc bổ mới cho ngươi.
À đúng rồi, nhân sâm Tây Vực vừa mới tiến cống, nể tình hôm nay Hiên nhi đãi trẫm một món ngon tuyệt hảo, trẫm liền ban thưởng cho ngươi vậy".
Cố Văn Thành nhìn hai má phúng phính của Phó Gia Hiên, nhịn không được liền vươn tay chọc chọc vài cái.
"Đa tạ Bệ hạ.

Ngoại trừ lần trước bị nhiễm phong hàn ra thì gần đây sức khỏe của Hiên nhi rất tốt ạ".

Vừa nghe tới nhân sâm của Tây Vực, hai mắt Phó Gia Hiên liền lập tức sáng lên.
Quả nhiên không uổng công y đã chia sẻ đồ ăn ngon cho tên cẩu hoàng đế này mà.

Thấy không? Y giúp người "đói khát" giữa trời đông giá rét, hiện tại liền đã được đền đáp xứng đáng rồi này.
Phó Gia Hiên trong đầu hiện tại đều là hình ảnh căng mọng của mấy củ nhân sâm, cho nên hoàn toàn không thèm để ý tới cái tay đang làm loạn trên mặt mình của Cố Văn Thành.
Chỉ là y không để ý, nhưng Cố Văn Quân thì lại rất để ý.

Hắn lúc này lấy ra khăn tay, tiến tới lau tay lau mặt cho Phó Gia Hiên, vừa lau vừa nói.
"Ngươi xem, vụn bánh đều dính cả lên mặt rồi.


Phụ hoàng, mặt Hiên nhi hiện tại bẩn lắm, ngài đừng sờ".

Cố Văn Quân nói cứ như thật, lau bên này chùi bên kia, quả thực không cho Cố Văn Thành cơ hội để chạm vào Phó Gia Hiên.
Cố Văn Thành không còn cách nào khác đành phải thu tay về.

Trong lòng không khỏi âm thầm mắng Cố Văn Quân tính chiếm hữu quá cao.
Hắn vừa ban thưởng cho Phó Gia Hiên nhân sâm quý hiếm của Tây Vực cơ đấy, sờ một chút liền có làm sao?
Thu hết một màng này vào mắt, Thu Hồng và Thu Huệ đứng một bên như không hề tồn tại, có cảm giác cả hai vô cùng dư thừa.
Chỉ là, một mình Phó Gia Hiên đều chiếm hết sự quan tâm của cả Bệ hạ và Nhị điện hạ, quả thực liền khiến cả hai nữ nhân kia sinh lòng ghen ghét.
Trong lòng âm thầm tính toán nên làm sao để dạy cho Phó Gia Hiên một bài học.

Dù sao cũng chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, đối phó liền dễ như trở bàn tay, không chừng bọn họ chỉ dọa một chút liền sợ đến mức t.è ra quần ấy chứ.
Cả hai nữ nhân ngoài mặt thì cố gắng cười gượng, nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê khi nghĩ đến cảnh Phó Gia Hiên bị hành hạ giẫm đạp dưới chân mình.
Cố Văn Thành ngồi lại một lúc liền phải rời đi, chỉ là trước khi rời đi hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cho nên liền gọi Cố Văn Quân đi cùng mình một chuyến.
"Đi dạo một lúc cho tiêu cơm rồi hẳn ngủ.

Còn nữa, chú ý đừng để bị nhiễm lạnh".

Cố Văn Quân trước khi đi còn không quên dặn dò Phó Gia Hiên mấy câu, nói xong liền kéo kín cổ áo cho y rồi mới theo chân Cố Văn Thành rời đi.
Bọn họ đi rồi, Phó Gia Hiên liền trèo xuống ghế, vốn dĩ định nghe lời Cố Văn Quân đi dạo vài vòng cho tiêu cơm, nhưng không ngờ tới bị Thu Hồng và Thu Huệ chặn lại.
Cả hai hiện tại không treo lên bộ mặt tươi cười giả tạo nữa, mà thay vào đó chính là bộ dáng cay nghiệt vốn có của mình.
"Lớn lên cũng xinh xắn đấy nhỉ? Chẳng trách không chỉ Nhị điện hạ mà ngay cả Bệ hạ cũng thích như thế".
Thu Hồng đột ngột bóp lấy hai má của Phó Gia Hiên, xem nó giống như một món hàng mà tùy tiện lật xem.

Lực tay của nàng ta có chút lớn, da thịt của Phó Gia Hiên lại non mềm, cho nên liền hằn lên một mảng dấu tay đỏ tím.

Phó Gia Hiên bị đau đến nhăn mày, y quay mặt tránh né nhưng càng tránh lại càng bị giữ chặt hơn.
"Các tỷ định làm gì?".

Phó Gia Hiên trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt lại vờ bày ra bộ dáng sợ hãi.
"Làm gì? Dĩ nhiên là dạy dỗ thứ không biết điều như mày một bài học nhớ đời rồi.

Sau này biết điều thì tránh xa Nhị điện hạ ra một chút, đều vì mày mà ngài ấy mới không chú ý tới bọn ta.
Nếu mày không ngoan ngoãn nghe lời, bọn ta chắc chắn sẽ khiến cho mày biến mất vĩnh viễn".
Thu Huệ nghiến răng nghiến lợi đe dọa, trong lòng thầm nghĩ, một đứa nhỏ như Phó Gia Hiên chắc chắn đã bị mấy lời này của mình dọa cho sợ xanh cả mặt rồi.
"Có bản lĩnh thì hai người các ngươi cứ đi mà quyến rũ hắn, đến gây sự với một đứa nhỏ như ta thì có ích gì? Thị uy sao? Đe dọa sao?
Các ngươi nghĩ xem, nếu như Nhị điện hạ trở về, ta mách hắn các ngươi ngược đãi ta, đánh đập ta, vậy thì như thế nào nhỉ?
Lấy thái độ của hắn đối với ta, lại nhìn xem thái độ hắn đối với các ngươi, các ngươi nói xem hắn có tin hay không? Nói xem, sau đó hắn sẽ xử lí các ngươi như thế nào?".
Phó Gia Hiên nhàn nhạt nhìn Thu Hồng và Thu Huệ, đôi mắt cong cong, khóe môi hơi nhếch lên.

Rõ ràng bề ngoài trông đến vô hại như thế, nhưng lời nói ra lại chẳng hề hợp với khuôn mặt này tí nào.
Thu Hồng và Thu Huệ bị một màng này dọa cho xanh cả mặt, bọn họ ngàn vạn không ngờ tới dọa Phó Gia Hiên không được, trái lại còn bị y uy h.i.ế.p ngược lại.
Phó Gia Hiên ghét bỏ đem tay của Thu Hồng đẩy ra khỏi mặt mình, sau đó tiêu sái quay người rời đi.
Hừ, muốn chọc tới trên đầu y, hai người bọn họ còn chưa có cái bản lĩnh đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện