Đi được nửa đường, Phó Gia Hiên suy nghĩ một chút, sau đó nói với Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Xuyên rằng mình cùng Phó Gia Duệ sẽ sang Phúc Hòa lâu bên kia xem bọn họ xây dựng đến đâu rồi.
"Vậy đi đi, nhưng mà nhớ về sớm một chút đấy nhé".

Nhan Tuyết Hà dặn dò lại một câu, sau đó mới cùng Phó Gia Xuyên quay trở về Phó gia.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Phó Gia Hiên và Phó Gia Duệ hai mắt nhìn nhau, sau đó chân không dừng bước mà quay trở lại Mộ gia.
Tường nhà Mộ gia cũng không cao lắm, hơn nữa cũng chẳng có mấy người canh gác.

Bản thân Phó Gia Duệ cũng học qua được chút công phu, cho nên liền rất dễ dàng đem Phó Gia Hiên cùng nhau vượt tường.
Lúc này ở sảnh chính, phụ thân của Mộ Thanh Đồng_ Mộ Hành Chương cùng với mẫu thân của nàng ta là Dương Liễu đang kiểm kê lại lễ vật mà Phó gia vừa mới đem đến ban nãy.
Mặc dù chỉ là một lễ hỏi thông thường, còn chưa có cái gì chính thức nhưng Phó gia tôn trọng mối hôn sự này, cho nên cho lễ vật cũng không hề keo kiệt chút nào.
"Phó gia này quả đúng là giàu có, chúng ta hiện tại liền giàu to rồi.

Chỉ mới lễ hỏi đã cho bấy nhiêu là vật quý rồi, đến khi lễ cưới thì chắc chắn là vàng bạc cầm đến mỏi cả tay!".
Dương Liễu cầm trên tay một xấp vải lụa thượng hạng, bà ta hai tay sờ tới sờ lui, ánh mắt vừa yêu thích vừa vô cùng tham lam.
"Hừ, mắt nhìn người của tôi bà còn phải nghi ngờ sao? Phó gia này tuy căn cơ không sâu, nhưng mà nhìn xem, Phó Gia Xuyên còn trẻ mà đã là quan tam phẩm, nghe nói Bệ hạ còn đang cân nhắc thăng quan tiến chức cho hắn nữa kìa.
Nhan Tuyết Hà thì chưởng quản Phúc Hòa lâu, hiện tại còn mở thêm một cái Phúc Hòa lâu khác ở cách đây hai con đường, việc làm ăn phải nói là vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Còn Phó Gia Duệ, tuy rằng còn trẻ nhưng cũng là một thương nhân giỏi, trong tay có không ít cửa hàng, tương lai tiền đồ rộng mở.

Còn Phó Gia Hiên, tuy rằng cho tới hiện tại còn chưa có thành tựu gì đáng nói, nhưng y từ nhỏ đã được Thánh thượng nhìn trúng.
Nghe nói đứa nhỏ này cũng rất lanh lợi, được cả Hoàng thượng lẫn Nhị điện hạ vô cùng yêu thương.
Chỉ riêng điều này thôi liền đã vượt trội hơn không biết bao nhiêu người rồi, cho dù có vô dụng tới đâu thì có được lòng của Thánh thượng, liền chính là có tất cả trong tay rồi.
Nhìn mà xem, Phó gia bọn họ quả thực chính là được trời cao ưu ái, nói trắng ra là chẳng thiếu thứ gì nữa cả, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền.
Mộ gia chúng ta lần này bám được bọn họ, quả thực là phúc khí ba đời mà! Thật không uổng công tôi dày công sắp đặt".
Mộ Hành Chương nói liền một hơi, càng nói càng vô cùng thỏa mãn.

Ông ta tốn không ít công sức, dày công sắp đặt mới có được mối hôn sự mà người người mơ ước này.

Quả thực là vừa vui sướng vừa vô cùng hả lòng hả dạ.
"Đúng vậy đúng vậy, nhờ có ông biết nhìn xa trông rộng mà chúng ta mới có được ngày hôm nay".

Dương Liễu lập tức đồng tình, bà ta buông vải lụa trong tay ra, đích thân rót cho Mộ Hanh Chương một chén trà, thái độ vô cùng săn sóc.
"Nhìn xem, so với cái tên đầu đường xó chợ Trương Tam kia liền không tốt hơn gấp ngàn vạn lần sao?!".

Mộ Hành Chương nhấp vào một ngụm trà, nhắc tới người tên Trương Tam kia, ông ta lại sầm mặt mà nhìn qua Mộ Thanh Đồng.
"Thanh Đồng, kể từ bây giờ mày phải cắt đứt hoàn toàn với cái tên Trương Tam kia.


Phó Gia Duệ có chỗ nào không tốt? Tính khí tốt, gia cảnh tốt, vẻ ngoài lại còn rất tuấn tú.
Mày nhìn lại xem cái thằng đầu đường xó chợ kia có cái nào để so với người ta? Có cái gì để bước chân vào được Mộ gia?!".

Mộ Hành Chương vừa nhắc đến cái tên Trương Tam kia liền vô cùng tức giận.
Mộ gia tuy rằng hiện tại xuống dốc không phanh, nhưng dù sao cũng là thế gia lâu đời.

Vậy mà Mộ Thanh Đồng lại dám dắt cái thứ không ra gì ở sòng bạc về đây, còn sống chết đòi muốn lấy hắn ta.
Ông ta không biết rốt cuộc Trương Tam cho Mộ Thanh Đồng ăn bùa mê gì, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không để hôn sự này diễn ra.
Thế là Mộ Hành Chương gấp rút tìm mối hôn sự thích hợp để gả Mộ Thanh Đồng đi, vừa vặn liền nhìn trúng tiền tài của Phó gia.
Cuộc gặp gỡ giữa Mộ Thanh Đồng và Phó Gia Duệ hoàn toàn cũng không phải là tình cờ gì cả.

Mà mọi chuyện đều là do một tay Mộ Hành Chương dày công sắp đặt.
"Nữ nhi...nữ nhi biết rồi".

Mộ Thanh Đồng hơi ngập ngừng, nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn nghe lời Mộ Hành Chương.
Mộ Thanh Đồng sở dĩ sống chết muốn lấy Trương Tam, chính là do bản thân đã không cẩn thận mang trong mình cốt nhục của hắn.
Trương Tam là một tên già đời, mấy trò tán tỉnh đối với hắn liền dễ như ăn bánh.


Mộ Thanh Đồng bị hắn thu hút, nghe theo lời ngon tiếng ngọt của hắn mà lỡ dại trao đi lần đầu tiên của mình.
Nào ngờ chỉ một lần duy nhất mà lại thật sự dính bầu, Mộ Thanh Đồng không khỏi lo lắng mà lập tức đi tìm Trương Tam.
Trương Tam ban đầu còn không định chịu trách nhiệm, nhưng nhìn Mộ gia cũng giàu có, cho nên mới đồng ý theo Mộ Thanh Đồng về Mộ gia một chuyến.
Mộ Hành Chương và Dương Liễu dĩ nhiên là cực lực phản đối mối hôn sự này, sau đó Trương Tam liền tức giận bỏ đi.
Mộ Thanh Đồng trong lúc hỗn loạn không biết nên làm gì với cái thai trong bụng mình thì phải nghe theo kế hoạch của Mộ Hành Chương.
Ban đầu chính là bị bắt ép đến Như Ý lâu, nhưng sau khi nhìn thấy Phó Gia Duệ, lại nghe ngóng được gia thế của hắn, Mộ Thanh Đồng liền trực tiếp vứt luôn Trương Tam gì đó ra sau đầu.
Trong lòng nàng ta thầm nghĩ, nếu như phụ thân sắp đặt chuyện này sớm hơn thì tốt rồi, nàng ta cũng chẳng cần phải dính vào mớ phiền phức với Trương Tam.
Mộ Thanh Đồng liền hạ quyết tâm rũ sạch quá khứ.

Chỉ cần đem đứa nhỏ trong bụng này phá bỏ, thì mọi quá khứ dơ bẩn trước kia của nàng ta cũng biến mất theo.
Kể từ giờ, nàng ta sẽ làm phu nhân của Phó Gia Duệ thật tốt, sau đó chính là chuỗi ngày sống an nhàn hưởng phước của nàng ta.
Mộ Thanh Đồng âm thầm tính toán trong lòng, làm sao để đem cái thai phá bỏ một cách thần không biết quỷ không hay.
Sau đó nàng ta còn phải gom một ít bạc để bịt miệng Trương Tam, tránh để lúc diễn ra hôn lễ hắn đến phiền toái thì nguy to.
Thậm chí nếu Trương Tam không phối hợp, nàng ta lại chi thêm một ít tiền để giết người diệt khẩu là xong chuyện.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, Mộ Thanh Đồng xui ở chỗ, thân thể nàng ta không tốt, đại phu đã nói, nếu như phá đứa nhỏ này, cơ hội để tiếp tục mang thai là rất thấp.
Mộ Thanh Đồng không còn cách nào khác đành phải giữ đứa nhỏ này lại.

Đồng thời tìm cách thúc giục mối hôn sự này sớm nhất có thể, để vừa vặn đem con của Trương Tam biến thành con của Phó Gia Duệ.
...

Phó Gia Hiên và Phó Gia Duệ vừa vặn nghe được hết một màng đối thoại này.

Tuy rằng Mộ Thanh Đồng có thật sự mang thai hay không còn chưa nói chắc được, nhưng chỉ riêng việc Mộ gia này muốn "đào mỏ" Phó gia thôi, liền đã không xứng với mối hôn sự này rồi.
Thông qua cuộc đối thoại, cả hai còn nghe ngóng được từ khóa mấu chốt là người tên Trương Tam kia.

Nhìn tình hình này xem ra, người này chính là nhân tình của Mộ Thanh Đồng.
Biết được cái gọi là "duyên phận" kia đều là do Mộ Hành Chương sắp đặt, Phó Gia Duệ sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Một đường trở về cũng không nói lời nào.
"Người không tốt, mất không tiếc.

Ca ca phải nên vui vì chúng ta biết được bộ mặt thật của bọn họ chứ?!".

Phó Gia Hiên nhìn hắn, lúc này đây y cũng không biết nên nói cái gì.

Chỉ có thể thở dài, vỗ vỗ vai ca ca nhà mình.
"Cảm ơn đệ, nếu không nhờ đệ tinh ý phát hiện ra, cũng không biết ta sẽ đem thêm bao nhiêu rắc rối cho Phó gia nữa".

Phó Gia Duệ thở ra một hơi, hắn vươn tay xoa xoa đầu Phó Gia Hiên, giọng nói đầy mệt mỏi nhưng lại xen lẫn một chút may mắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện